Dịch Tư Nghiêm tiến lại gần, Á Hiên nhìn người đàn ông trước mắt không chớp mắt. Nó nhớ ra chính người đàn ông hôm trước đã làm mẹ khóc. Cuốn sách từ trên tay nó rơi xuống đất, cả người không dám động đậy.
Châu Liên phơi quần áo xong lau tay gọi: “Á Hiên, qua đây giúp mẹ chuyển chút đồ.”
Chờ mãi vẫn không thấy Á Hiên thưa, cô liền để đống đồ xuống đi ra đằng trước căn nhà: “Á Hiên, con có nghe thấy mẹ gọi không?”
Nhìn thấy bóng dáng của Dịch Tư Nghiêm sau đống lửa cô có chút hoảng hốt, không phải là không quan tâm nữa ư? Không phải nói là cho cô tự do ư? Tại sao lại ở đây? Tại sao?
Châu Liên liền chạy, cô chạy thật nhanh về phía sau nhưng giọng của Dịch Tư Nghiêm đầy đe dọa vang lên: “Nếu em còn chạy, tôi sẽ mang đứa trẻ kia đi.”
Bước chân của Châu Liên chậm lại rồi dừng hẳn. Không cần phải trốn chạy nữa, dù cô có chạy đến đâu thì anh vẫn tìm thấy thôi. Cô quay đầu lại chất vấn: “Tại sao anh lại tìm tới đây? Không phải là anh nói sẽ tôn trọng quyết định của tôi ư?”
“Châu Liên, em nói dối, những gì em nói hôm đó tôi nghe thấy cả rồi. Đến cả việc đứa trẻ tên Á Hiên kia tôi cũng biết nó là con tôi.”
Tiếng sấm nổ bên tai Châu Liên, sao anh có thể biết được chứ, chắc chắn anh đang lừa cô. Châu Liên gắng mỉm cười: “Anh nói gì vậy? Dịch Tư Nghiêm có phải anh bị tôi từ chối thẹn quá hóa giận đến hỏng não rồi không? Anh cư nhiên lại muốn tôi đổ vỏ?”
Châu Liên nhìn thấy Á Hiên quan sát kĩ người đàn ông kia liền quát: “Á Hiên, vào nhà, không có lời của mẹ tuyệt đối không được ra.”
Á Hiên lủi thủi đi vào bên trong, chuyện của người lớn thật khó hiểu.
Dịch Tư Nghiêm tiến đến gần Châu Liên, cả hơi thở trên người cô anh đều cảm nhận được. Gió trên núi rất lạnh, cả người cô run rẩy vì cái lạnh ấy. Dịch Tư Nghiêm cởϊ áσ khoác ngoài choàng lên người cô, vẻ mặt dịu dàng chưa bao giờ được thấy: “Trời lạnh, em nên mặc nhiều áo.”
Châu Liên đờ người một lát, sau đó hất áo của anh ra: “Tôi không cần anh quan tâm, anh về đi, chúng ta đã chấm dứt kể từ lúc anh bước khỏi căn phòng đó vào đêm qua rồi.”
Dịch Tư Nghiêm kéo tay cô, ôm cô thật chặt vào lòng: “Châu Liên, em nói đi, tại sao lại khổ sở như vậy. Tôi nói rồi chỉ cần em muốn, tôi lập tức sẽ cưới em.”
Cô đẩy người anh ra, dùng hết sức lực: “Đừng nói nữa, tôi từ lâu đã không còn mong muốn bước vào Dịch gia nữa rồi, anh về đi.”
“Vậy còn Á Hiên thì sao? Dù gì nó cũng là máu mủ của Dịch gia, em không thể cướp đi hạnh phúc mà đáng lẽ con bé phải có.”
Dịch Tư Nghiêm đã chạm đúng vào nỗi đau của cô, bao lâu nay cô luôn hối hận vì đã cướp đi cuộc sống mà đáng lẽ con bé phải được hưởng. Cô im lặng, lòng đau buốt không thôi.
Dịch Tư Nghiêm biết cô đang mềm lòng liền thuyết phục: “Châu Liên, nghe lời tôi trở lại, chúng ta sẽ kết hôn, con bé sẽ có cha, có mẹ, có ông bà nội, được đến trường chứ không phải sống ở một nơi ngay đến nến cũng không có như vậy? Em nhẫn tâm nhìn con mình chịu đựng như vậy?”
Châu Liên vẫn im lặng.
“Nếu em không muốn về Dịch gia tôi sẽ đưa em đi tùy quân. Cả nhà chúng ta một gia đình ba người hạnh phúc được không?”
Châu Liên lắc đầu: “Anh chưa từng nghĩ tại sao năm ấy tôi lại rời đi ư? Anh nghĩ rằng Dịch gia sẽ để yên chuyện này? Còn Dịch phu nhân thì sao? Dịch Tư Nghiêm trước giờ anh vốn dĩ chưa từng quan tâm đến tôi. Châu Liên chẳng qua chỉ là một người phụ nữ lướt qua một tư lệnh tuổi trẻ tài cao như anh mà thôi. Châu Liên tôi là một kẻ hèn mọn không hề xứng với anh, nếu anh còn nhớ chút tình nghĩa cũ thì hãy để Á Hiên lại với tôi, đừng mang con bé rời đi.”
“Không, tôi sẽ không để ai đụng đến em và con, theo tôi về, chuyện này tôi sẽ nói rõ với gia đình. Không ai có thể ngăn cản tôi.”
“Dịch tư lệnh, anh vẫn không hiểu sao? Chúng ta cách biệt về rất nhiều thứ, không phải chỉ cần có tình yêu là được anh không hiểu sao?”
Dịch Tư Nghiêm cố chấp: “Tôi mặc kệ, chỉ cần ở bên cạnh em tôi không màng gì cả.”
“Nếu tôi nói sẽ ảnh hưởng đến chức vị tư lệnh của anh bây giờ thì sao? Anh còn có ý nghĩ cần mẹ con tôi nữa không?”
Dịch Tư Nghiêm im lặng, chẳng lẽ đây là những gì mẹ anh nói với cô? Dịch lão bà quả nhiên không tầm thường.
Châu Liên thấy anh im lặng liền cười cợt trong lòng, cô đoán đúng rồi, cô và Á Hiên không thể bằng cái chức tư lệnh kia. Lòng bàn tay cô nắm chặt, cố nhẫn nhịn sự thật đau khổ này mà cô không dám nghĩ tới.
“Cần, tôi cần em và con. Tôi khoác trên mình chiếc áo quân nhân này không có nghĩa tôi phải hi sinh hạnh phúc vì nó. Tôi thừa nhận là phải có trách nhiệm với tổ quốc nhưng trong tổ quốc đó phải có em. Châu Liên, không có em thì chức vụ này có ý nghĩa gì? Mỗi một người quân nhân cầm súng ra trận đều vì gia đình họ, vì vợ con họ và tôi cũng vậy.”
Châu Liên đưa tay lên bịt miệng để không phát ra tiếng khóc trong lòng. Nước mắt của sự hạnh phúc mà không phải ai cũng có được.
Dịch Tư Nghiêm kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt, hôn lên má cô, hôn lên tất thảy những gì còn day dứt và nhớ nhung mà hai người từng bỏ lỡ. Châu Liên đưa tay lên ôm anh thật chặt đón nhận nụ hôn từ phía anh. Đời này cô không hối hận nhất là biết tới Dịch Tư Nghiêm.
-------------------------
Cả Châu Liên và Dịch Tư Nghiêm ngồi vào trong nhà, tay hai người nắm chặt, vẻ mặt hân hoan. Cô gọi Á Hiên lại: “Á Hiên lại đây.”
Con bé chạy lại, đôi mắt cảnh giác khẽ nhìn qua Dịch Tư Nghiêm bên cạnh. Châu Liên bỏ tay anh ra, ngồi xuống chỉnh lại quần áo cho con bé rồi giới thiệu: “Á Hiên, đây là cha của con.”
Thực ra ngay từ lúc nhìn thấy ông ta tại bệnh viện con bé dường như đã cảm nhận được rằng ông ta chính là cha mình vì vậy mà khi Châu Liên giới thiệu nó không có bất kì sự ngạc nhiên nào, ngược lại là ghét bỏ, miệng không hề mấp máy câu nào.
Thấy thái độ của Á Hiên như vậy, Dịch Tư Nghiêm cũng chẳng muốn chấp nhặt gì, anh ngồi xuống, đưa tay xoa đầu con nhóc. Dù nó cố né tránh bao nhiêu anh càng có cách trị sự bướng bỉnh này. Thói này chắc chắn là của Châu Liên rồi.
Châu Liên liền nhắc nhở Á Hiên thêm lần nữa: “Chú ấy là cha con, con mau gọi cha đi.”
Á Hiên lùi lại, nó không muốn chấp nhận người cha này: “Con không thích chú ấy.”
Dịch Tư Nghiêm đưa đôi mắt liếc xéo Châu Liên, cô vội quay sang chỗ khác, dỗ dành Á Hiên: “Ngoan, chú ấy là cha ruột của con, mau tới ôm chú ấy đi.”
Á Hiên vẫn lắc đầu: “Không phải, mẹ chỉ muốn Á Hiên có một gia đình hoàn hảo đúng không? Á Hiên không cần cha, Á Hiên chỉ cần mẹ thôi, chú này xấu tính, Á Hiên không thích.”
Haizz, Dịch Tư Nghiêm không ngờ có ngày con gái lại không chịu nhận mình, lại còn chê anh xấu tính. May cho nó là con gái chứ không con trai anh đã bỏ mặc luôn rồi.
“Được rồi, dù sao với nó anh cũng là kẻ xấu xa, sau này trở về thành phố rồi nói sau. Em thu dọn đồ đạc đi lát nữa người của anh sẽ tới đón.”
Châu Liên liền lắc đầu: “Em vẫn chưa thể theo anh về được.”