Tại căn cứ, Dịch Tư Nghiêm hết lần này đến lần khác đều không tập trung. Thấy anh có vẻ mệt mỏi một người đề nghị: “Tư lệnh Dịch, nếu anh cảm thấy không ổn có thể về nghỉ ngơi trước.”
Vừa nói xong anh liền đứng dậy, cầm mũ bên cạnh lên rồi rời khỏi phòng trong sự ngạc nhiên của mọi người. Trước nay chưa từng thấy tư lệnh Dịch có thái độ khẩn trương đến vậy.
Sư trưởng của bọn họ vừa nhìn là đã biết anh có chuyện rất gấp nên cũng để anh rời đi.
Vừa ra tới xe anh liền hỏi: “Đi rồi sao?”
Lúc đầu lái xe cũng không hiểu là anh đang nói đến ai, một lát sau anh lại hỏi: “Cô ấy nhẫn tâm rời đi sao”
Lúc này lái xe mới hiểu hóa ra anh đang nói tới Châu tiểu thư. Lái xe nhìn đồng hồ: “Châu tiểu thư đã đi rồi, lúc rời đi cô ấy luôn đợi ngài.”
Dịch Tư Nghiêm vì câu nói này mà trong lòng có chút vui lên, tiếp tục hỏi: “Cô ấy đợi tôi?”
“Đúng vậy, cô ấy đã quay lại 5 lần sau đó mới can tâm chịu rời đi. Phi công đã báo lại cho tôi như vậy.”
“Được rồi, đưa tôi về nhà!”
“Vâng!”
--------------------------
Xe đi vào trong sân, lòng Dịch Tư Nghiêm không thể trống rỗng hơn. Anh về phòng, mở laptop lên, ngắm nhìn lại cô trong video dám sát. Vẻ mặt lúc rời đi đúng là không cam lòng, vậy tại sao cô còn nói những lời đó? Hay tại vì anh không cho cô tiền sao? Châu Liên mà anh biết là người phụ nữ kiêu ngạo, không phải kẻ tầm thường nào cũng so sánh được.
Anh tua lại thời gian, trong video đột nhiên có giọng nói rất nhỏ: “Xin lỗi anh Dịch Tư Nghiêm, tôi đã chia rẽ cha con hai người.”
Cả cơ thể Dịch Tư Nghiêm sửng sốt, anh tưởng mình đã nghe nhầm, tiếp tục tua lại đoạn video kể từ khi anh rời phòng.
“Rầm!” - m thanh tức giận sau khi anh bỏ đi.
Dịch Tư Nghiêm tập trung hết vào màn hình trước mặt, nó rất quan trọng, thực sự rất quan trọng.
Hình ảnh Châu Liên ngồi trên giường, gương mặt không có cảm xúc gì nhiều nhưng nước mắt lại vô thức rơi xuống, thấm ướt hết đầu gối. Một lát, giọng nói cô pha trộn với tiếng nấc: “Xin lỗi con Á Hiên, mẹ đã tước đi mất hạnh phúc mà đáng lẽ một đứa trẻ phải được nhận. Xin lỗi anh Dịch Tư Nghiêm, tôi đã chia rẽ cha con hai người.”
Trong lòng anh lúc này rất rối bời, hai người có con sao? Á Hiên là ai? Là con gái hay con trai? Bắt đầu từ khi nào? Rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu anh.
Một âm thanh khác lại chen vào: “Em yêu anh, yêu anh rất nhiều nhưng em không còn lựa chọn. Dịch Tư Nghiêm xin lỗi, xin lỗi vì đã chối bỏ tình cảm này, em xin lỗi, thực sự xin lỗi.”
Dịch Tư Nghiêm cười như một tên điên: “Ha….ha…a…a…Châu Liên, cuối cùng em cũng nói sự thật, lần này tôi sẽ không cho em cơ hội để rời bỏ tôi một lần nào nữa.”
Anh viết đơn xin nghỉ phép ba ngày lấy lí do là chuẩn bị kết hôn. Ai mà chẳng biết vị tư lệnh bên ngoài háo sắc bên trong chung tình này. Không biết cái đơn này có bao nhiêu phần là thật, rốt cuộc thì sư trưởng của họ cũng nhắm mắt làm ngơ cho anh nghỉ. Đối với quân nhân kiếm một người vợ khá là khó nên cứ mỗi lần lấy lí do này ra để xin nghỉ sư trưởng nào cũng cũng mủi lòng.
-----------------------
Dịch Tư Nghiêm chuẩn bị đồ đạc rồi tới chỗ của cô. Anh có ba ngày xử lí mọi việc, đặc biệt là việc kéo cô về trong tay.
Vừa tới nơi, Châu Liên mệt mỏi đi bộ trở về nhà của Tô Tư Yên. Á Hiên ngày ngày đứng chờ ngoài cửa, một đứa trẻ xa mẹ khó tránh khỏi nhớ nhung vì vậy mà ngay khi nhìn thấy cô từ xa con bé đã chạy lại ôm cô thật chặt, vẻ mặt còn mếu máo: “Á Hiên nhớ mẹ nhiều lắm.”
Châu Liên cười mỉm, vỗ lưng rồi bế con bé vào trong, giọng có chút xúc động: “Con gái ngoan, mẹ về rồi đây.”
Vừa vào bên trong đã thấy Tô Tư Yên đang cho đứa nhỏ bú. Cô đặt Á Hiên lên trên giường, vẻ mặt dịu dàng nhìn đứa trẻ trong lòng. Tô Tư Yên cười thật tươi, vẻ mặt đó là vẻ mặt hạnh phúc của một người mẹ.
“Cô có mệt không? Cha tôi đối đãi với cô tốt không? Đứa bé sao rồi?”
Châu Liên ngồi bên cạnh giường, tay chạm vào đứa nhỏ: “Cô Kỷ, con gái cô rất tốt, cha cô đối với tôi cũng rất tốt có điều tôi có vài việc cần xử lí nên đã không lời cáo biệt.”
Tô Tư Yên đưa mắt nhìn Châu Liên: “Cô gầy đi nhiều, cảm ơn cô đã giúp tôi trong nhưng ngày qua, sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ trả lại cho cô ân tình này.”
Châu Liên lắc đầu: “Đừng khách sáo, chúng ta dù sao ở nơi hẻo lánh này dựa dẫm vào nhai sống rất tốt. À đúng rồi, con gái cô sẽ để cha cô chăm sóc ư? Tôi thấy thể trạng con bé không được tốt như những đứa trẻ bình thường, tôi thấy tốt nhất nên để con bé sống ở thành phố.”
Tô Tư Yên gật đầu: “Tôi cũng định vậy, cha tụi nó cũng có một gia đình mới rồi, không cần tới tụi nó nữa, sau này tôi sẽ vừa làm cha vừa làm mẹ cho nó.”
Á Hiên tiến lại gần: “Vậy con sẽ là chị cả.”
Châu Liên quay đầu lại mỉm cười, đặt tay lên mũi con bé: “Chị cả phải chăm sóc các em thật tốt hiểu chưa?”
Á Hiên vui vẻ gật đầu tiến lại gần: “Vậy con có em rồi, Á Hiên được làm chị rồi.” Nhìn con bé vui vẻ vậy hai người phụ nữ cũng vui theo, đứa bé trai trong lòng cũng cười rất tươi, dường như nó hiểu được tiếng nói của mọi người vậy.
----------------
Chập tối một người đàn ông đẹp trai đặt chân xuống. Anh ta khoác lên mình một bộ đồ cao quý, phụ nữ vừa nhìn vào đã bị anh ta cuốn hút. Người đàn ông đó không ai khác chính là tư lệnh Dịch.
Anh ta xách va li trên tay, hỏi một người phụ nữ gần đó: “Có thể cho tôi biết nhà của cô Châu Liên ở đâu không?”
Người phụ nữ kia chính là trưởng làng, bà ấy nheo mắt: “Anh là ai? Tìm cô ấy có chuyện gì?”
Dịch Tư Nghiêm thản nhiên đáp: “Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy, chúng tôi có một chút mâu thuẫn nên cô ấy bỏ đi.”
Trưởng làng không tin lời của anh ta lắm, quan sát anh ta một lúc, Dịch Tư Nghiêm liền bổ sung thêm: “Chúng tôi có một đứa con gái là Á Hiên.”
Nói tới Á Hiên bà ấy rất nhớ, là con nhóc hôm xưa dắt bà vượt suối, con bé ấy là người có tấm lòng lương thiện, tư chất thông minh, dáng vẻ sinh đẹp có đôi chút giống với người đàn ông này. Bà gật đầu: “Đi qua dốc này cách một con suối là tới.”
“Được rồi, cảm ơn bà.”
Tác phong của anh rất nhanh nhẹn, dáng vẻ nghiêm túc, từ bước đi đều cho thấy anh là người được dạy dỗ cẩn thận. Bà ấy gật đầu: “Tuổi trẻ bây giờ thật tốt.”
--------------------
Dịch Tư Nghiêm lội qua một con suối thì thấy một căn nhà nhỏ được dựng tạm bợ. Ngoài cửa có một đứa bé gái đang ngồi đọc sách. Ở đây rất tối, thường sử dụng nến nhưng thứ đó ở đây rất hiếm, Á Hiên chỉ đành tận dụng ánh lửa lúc nấu cơm để đọc sách.
Bóng dáng Châu Liên từ xa đi tới, cô bê một chậu quần áo, vui vẻ đặt xuống rồi xoa đầu con bé: “Á Hiên thật giỏi, còn đọc sách được.”
Con bé ngẩng đầu lên nhận lấy sự khen ngợi từ Châu Liên, vui vẻ đọc sách tiếp. Châu Liên tới đảo nồi cơm rồi vùi xuống đống tro một vài củ khoai. Cuộc sống ở đây tuy có chút mệt mỏi nhưng cô không cần phải chịu đựng ánh mắt của người đời nhất là sức ép từ phía Dịch gia.