Vương Húc Chi lật tung tủ bới được ra một bộ quần áo chưa mặc, còn có thể coi là dễ nhìn, cậu ngẩng đầu đắc chí nhìn Trình Nguyệt Minh, “Thế nào? Có khuất phục trước tư thế oai hùng của tôi không?”
Trình Nguyệt Minh liếc nhìn mái tóc đỏ tía của cậu, hắn dời ánh mắt, vô cùng miễn cưỡng mà đáp “ừm”.
“Khị khị.” Vương Húc Chi bá vai Trình Nguyệt Minh, khoá cửa nhà mình lại, “Người anh em, cậu định đưa tôi đi đâu chơi?”
“Công viên giải trí.”
“Công viên giải trí? Được lắm, người anh em!” Vương Húc Chi dựa vào Trình Nguyệt Minh, hào hứng đi. “Công viên giải trí có gì chơi?”
“Đến thì biết.” Khoé môi Trình Nguyệt Minh nhếch lên, đi sóng vai với Vương Húc Chi.
Do trốn đi chơi nên hai người chọn đi xe bus, đương nhiên vẫn do Trình Nguyệt Minh trả tiền.
Vương Húc Chi đập nhẹ vào lồng ngực Trình Nguyệt Minh, cảm động ra mặt: “Người anh em tốt! Khi về chúng ta uống máu ăn thề, kết bái huynh đệ!”
Trình Nguyệt Minh: “…” Dẹp!