Vương Húc Chi và Trình Nguyệt Minh lại làm lành rồi.
Tảng sáng thứ bảy, Vương Húc Chi đã bị bố mình lôi dậy.
Tính khí cáu kỉnh lúc thức giấc cộng thêm sự bất mãn từ trước khiến Vương Húc Chi đạp tung chăn, hai mắt còn chưa mở đã đứng dậy hò hét: “Bố làm gì thế? Sáng sớm mà không cho người ta ngủ à?!”
“Khụ.” Một tiếng ho vang lên.
Vương Húc Chi phát hiện có gì không đúng lắm, cậu mơ màng mở mắt ra, Trình Nguyệt Minh nửa cười nửa không đang đứng đằng sau lưng bố cậu.
Vương Húc Chi cúi đầu nhìn lại mình, toàn thân chẳng có gì trừ một cái quần…
“WTF!!!” Cậu vội vàng chui vào ổ chăn, hơi ngượng ngùng, “Cậu đến nhà tôi làm gì?”
“Dậy đi, tôi đưa cậu vào thị xã chơi, đã bảo chú Vương rồi.” Trình Nguyệt Minh kéo chăn của cậu, cậu lại cuống quít giữ chặt hơn.
Vương Thế Hồng gật đầu, “Hai đứa nói chuyện đi, bố đi làm đây.”
“Vâng, chú đi ạ.” Trình Nguyệt Minh lễ phép đáp lại.
Chờ Vương Thế Hồng đi rồi, Vương Húc Chi mới trợn trắng mắt nằm trên giường, “Không đi đâu.”
“Không đi thật?” Trình Nguyệt Minh hỏi.
Vương Húc Chi nhắm mắt lại, “Không đi! Ông đây muốn ngủ!”
Trình Nguyệt Minh im lặng một hồi, đột nhiên nói: “Tôi bao.”
“Thế thì được!” Vương Húc Chi mở choàng mắt ra, liền nhìn thấy Trình Nguyệt Minh đang nhoài người trên đầu giường, mặt đối mặt với cậu, cậu sợ tới mức gào lên “Ối cha mẹ ơi!” lăn xuống bên kia giường.
“Đệt nhà cậu, Trình Nguyệt Minh, cậu là ma à? Doạ chết người đó!”