*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh đèn trong phòng hôn ám, không một ai chú ý tới hành động nhỏ bên dưới của Tiêu Lương Văn.
Lúc Đinh Húc đang nói chuyện với Phó Đông Ly, rõ ràng nội tâm đã không còn bình tĩnh, khi y cầm ly nước, thiếu chút nữa sóng cả ra ngoài, Tiêu Lương Văn nghiêng người qua đỡ ly nước giúp y, nói: “Cẩn thận.”
Phó Đông Ly lại gần một chút, bạo miệng hỏi: “sao vậy?”
Phan Phong dẫn dắt Tiêu Lương Văn vào quân ngũ, qua mấy năm dạy, tư thế ngồi luôn thẳng tăm tắp, cho dù là lúc lười biếng cũng không giống người bình thường, vẫn mang theo một loại khí thế.
Phó Đông Ly và Tiêu Lương Văn chậm rãi trò chuyện, Phó Đông Ly đã uống nhiều, thấy ai cũng gọi ca, sau khi hắn gọi mấy câu “Tiêu ca” thì sắc mặt Tiêu Lương Văn dịu đi không ít, lúc nhìn hắn cũng không có địch ý như ban đầu nữa.
Phó Đông Ly nói: “Tiêu ca thuộc bộ đội nào đó?”
Tiêu Lương Văn trầm ngâm một chút, nói tên đơn vị.
Thái độ của Phó Đông ly lập tức tôn kính hẳn lên, nghiêm túc nói: “Em biết chỗ đó, ở chỗ đó khổ lắm, nhưng cũng không dễ vào được.” Trước kia hắn bị điều xuống dưới tôi luyện một khoảng thời gian, Phó lão đại không xót hắn, ném thắng hắn vào bộ đội dã chiến[0], thế nhưng bộ đội dã chiến không cùng một kiểu với đơn vị bộ đội đặc nhu của Tiêu Lương Văn, cường độ huấn luyện còn kém xa một đoạn.
[0] Bộ đội dã chiến của TQ chỉ chung nhiều binh chủng: không quân, hải quân,… chứ không chia luôn lực lượng cụ thể như VN.
Phó Đông Ly thế mà lại trò chuyện rất hợp ý với Tiêu Lương Văn, nói không ngừng được, Tiêu Lương Văn nghiêng người xích gần Đinh Húc một ít, làm bộ như đang ghé tai lắng nghe, trả lời cũng rất đâu ra đấy, chỉ là nửa người dựa đến dồn sức nặng quá mức lên người Đinh Húc.
Đinh Húc nghiêng người lại bị hắn dựa nhiều, không bao lâu sau cánh tay đã tê đi, y nhẫn nại một hồi, rốt cuộc vẫn không chịu được, đứng lên nói: “Tôi đi toilet.”
Tiêu Lương Văn cũng đi theo: “Tôi cũng đi.”
Đinh Húc chân trước vừa đi, Tiêu Lương Văn chân sau liền theo gót, một trước một sau ra ngoài. Chờ vào phòng vệ sinh tay Tiêu Lương Văn liền cầm lấy tay y, Đinh Húc hất tay muốn khiến hắn buông ra, nhưng không những không thể thành công, ngược lại còn bị dắt lên phía trước hai bước, thân thể hai người sát lại một chỗ, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.
Đinh Húc có phần nóng giận nói: “Còn chưa chơi đủ à?”
Tiêu Lương Văn nhìn y nói: “Em chỉ là biết anh cũng ở đây, muốn đến chào hỏi mà thôi.” Tay Tiêu Lương Văn lần theo eo Đinh Húc xuống dưới, bao phủ lên chỗ bên dưới đó bóp bóp mấy cái, nhướn mày nói: “Anh có phản ứng?”
Những lời này nói ra khá nhẹ nhàng, giọng nói cũng cực thấp, Đinh Húc nghe vào tai nhất thời nóng rát cả mặt. Tiêu Lương Văn thêm mạnh tay, Đinh Húc “Ưm” một tiếng, thiếu chút nữa nhũn cả ra trong lòng hắn, chỉ có thể nắm chặt cánh tay Tiêu Lương Văn thở hổn hển, y ngước lên trợn mắt nhìn hắn, giọng nói đã không còn nhuệ khí như trước, “Buông ra, sẽ có người đến.”
Tiêu Lương Văn lướt nhanh sau lưng y một cái, nói: “Không có ai, có người đến em cũng có thể nghe thấy.”
“Vậy cũng không thể ở chỗ này được, cậu buông tay ra…”
“Cái be bé này thành thật hơn anh nhiều, nó bảo anh thích em.” Tiêu Lương Văn cười một tiếng, tay nhẹ nhàng xoa hai cái, lúc này mới buông ra.
Đinh Húc lập tức cách xa hắn ra, dùng nước lạnh rửa tay và mặt, để gò má nóng của mình nguội đi. Tiêu Lương Văn vẫn còn đứng đấy nhỏ giọng hỏi: “Lúc nào thì anh có cảm giác vậy? Lúc em sờ chân anh? Hay là sau khi em để tay lên…”
Đinh Húc không tiếp lời, hỏi hắn: “Tối nay cậu ở đâu? Chỗ Phan Phong?”
“Không, em trai anh ta tới, không có chỗ cho em.” Tiêu Lương Văn quan sát nét mặt của y, thử dò xét: “Khách sạn ngày hôm qua anh họ anh nói khá được, em đã đặt một phòng.”
“Tối nay tôi đến tìm cậu.” Đinh Húc xoay về phía gương chỉnh lại quần áo một chút, mặt không cảm xúc đi ra ngoài.
Tiêu Lương Văn được thương mà sợ, đợi Đinh Húc ra ngoài một hồi sau, hắn mới đè được cơn hưng phấn kia xuống, theo về phòng ăn.
Lần này về, Tiêu Lương Văn không làm khó Đinh Húc nữa, chẳng qua chỉ thỉnh thoảng nhân lúc nói chuyện với Phó Đông Ly mà nhìn chăm chăm Đinh Húc một hồi.
Kỳ thực mấy động tác kia là hắn học theo Phan Phong, Phan Phong đối với vị nhà hắn cũng nũng nịu sến sẩm lắm, cậu bé đó có cuộc tụ tập với bạn bè anh ta nhất định phải mặt dày đi theo, nếu thật sự không đi được, thì chờ đến lúc vị đó về là xụ mặt làm điệu bộ khó chịu, Phan Phong bảo càng thể hiện rõ ràng điều đó, thì tâm trạng đối phương càng vui vẻ.
Tiêu Lương Văn bán tín bán nghi, thế nhưng Phan Phong lại chốt hạ một câu làm hắn xúc động, Phan Phong nói: “Còn phải có kỹ thuật giỏi mới có thể làm người ta động lòng nha”, lúc nói vậy chẳng khác gì con công xòe đuôi kiêu ngạo, hất cằm mặt đầy đắc chí.
Tiêu Lương Văn chỉ có một mình Đinh Húc, cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi kỹ thuật của mình ra sao, Phan Phong nói hắn mới nghiêm túc suy xét, từ trước đến giờ Đinh Húc không chủ động đề cập đến loại chuyện đó, cũng không ham thích lắm, nhưng vừa rồi hắn thử một phát, rõ ràng cho thấy Đinh Húc cũng có cảm giác với mình. Có lẽ, tối nay còn có thể có phần thưởng vượt mức đó đó?
Tiêu Lương Văn vẫn mang vẻ hững hờ ngồi đấy, nhưng nội tâm đã nôn nóng lắm rồi.
Phan Phong trò chuyện với mọi người một hồi, thấy những người đó cứ nói mãi chuyện mấy ngọn núi ở Vân Nam, bèn gọi Tiêu Lương Văn một tiếng, chỉ chỉ vào Tiêu Lương Văn nói: “Chuyện này đừng tìm tôi, bây giờ tôi đã dược điều về rồi, chuyện bên kia khả năng bước kế tiếp sẽ để Tiểu Tiêu tiếp nhận thay.”
Hắn vừa nói như vậy, ánh mắt mọi người ngồi đây nhất thời cũng không giống nhau, ngay cả cậu hai Phó cũng nhìn Tiêu Lương Văn lâu thêm giây lát. Một việc lớn béo bở như thế lại rơi vào tay người ngoài vòng, không ít người nội tâm bắt đầu kiếm cách, nghĩ xem làm thế nào thò tay chia bát canh được, có người thì hiểm hơn, trong lòng có phần xem thường, nghĩ định cướp vụ này.”
Ý tưởng tuy nhiều, nhưng trên mặt vẫn rất khách khí, nói chúc mừng hắn, kẻ quen hay không quen cũng đến chúc Tiêu Lương Văn vài ly rượu.
Tiêu Lương Văn nâng ly cạn sạch, hiển nhiên tửu lượng cũng khá tốt, có thể uống rượu dĩ nhiên có thể kết bè kéo bạn, ăn xong bữa cơm đã là quen được kha khá.
Tôn Mục cũng không nghĩ tới quan hệ Phan Phong và Tiêu Lương Văn tốt như vậy, vùng đỉnh núi Vân Nam tối nay anh cũng mới nghe nói, thế nhưng chỉ nghe thôi cũng biết lợi nhuận khả quan, Tư lệnh Phan khởi nghiệp từ Vân Quý (Vân Nam và Quý Châu), tuy Phan Phong nói đã thối lui, nhưng sao có thể thật sự rút ra, đi một vòng đều là trưởng bối thân quen, làm việc đương nhiên thuận lợi hơn người khác nhiều.
Bây giờ hắn dám công khai chỉ đích danh Tiêu Lương Văn như vậy, chắc hẳn đã có sách lược vẹn toàn. Ánh mắt Tôn Mục chuyển sang người Tiêu Lương Văn, lại nhíu mày nhìn Đinh Húc đang ngồi uống trà bên cạnh hắn giây lát, em họ anh có người bạn như vậy không biết là tốt hay xấu đây, có điều bây giờ xem ra, trái lại cái tên họ Tiêu này có vẻ đang vội vã nịnh nọt Đinh Húc…
Tôn Mục nhìn hồi lâu, trong lòng thấy có gì đó lóe lên, có điều không bắt được nó, anh uống nhiều rượu, có chút chếch choáng, dần dần cũng lười nghĩ.
Cơm nước xong còn có những trò giải trí khác, nhưng Phan Phong và Tiêu Lương Văn còn có việc phải đi trước. Đinh Húc cũng không đi cùng mọi người, chủ động cầm áo khoác đi ra ngoài, Tôn Mục đuổi theo mấy bước hỏi y: “Không cùng đi hát Karaoke à?”
Đinh Húc khẽ lắc đầu, nói: “Không, quá ầm ĩ, anh biết em không thích chỗ như thế mà.”
Tôn mục cũng không cố cản y, nói: “Vậy được, cậu về trước đi, chìa khóa nhà vẫn để trên cầu dao tổng ở cửa ra vào, cậu sờ một cái là có thể tìm thấy, trên đường về nhớ chú ý an toàn.”
Đinh Húc đáp một tiếng, “Vâng.”
Đợi đi ra đến cửa tiệm cơm, mới vừa đi được mấy bước, liền cảm giác được sau lưng có xe đi theo, khi quay đầu nhìn thì phát hiện là một chiếc xe việt dã quân dụng, tốc độ xe như đi bộ theo sau y, thấy y quay đầu thì lại nháy nháy đèn xe, Phan Phong thò tay từ cửa sổ lái ra vẫy vẫy tay với y, cười nói: “Trùng hợp quá nha Đinh Húc, đi cùng đi, tôi tiễn cậu.”
Đinh Húc nói: “Thôi khỏi, tôi…”
Phan Phong cắt lời y, ngón tay chỉ chỉ phía sau, lộ ra cả hàm răng trắng: “Đừng khách sáo nhé, Tiểu Tiêu cũng ở trên xe này, cậu ta bảo thuận đường với cậu.” Vừa nói vừa hỏi người ngồi ghế sau một câu, “Đúng không, Tiểu Tiêu?”
Tiêu Lương Văn trong xe đáp một tiếng.
“…”
Đinh Húc không còn cách nào khác, chỉ có thể lên xe, mới vừa mở bên phó lái liền nghe thấy giọng nói áy náy của Phan Phong: “Aiyo, quên nói với cậu, chỗ bên này toàn để đồ chơi của thằng nhóc nhà tôi, phiền cậu ngồi sau với Tiểu Tiêu nhé.”
Trên chỗ phó lái có để một quả bóng bay xoắn thành hình con cún nhỏ, còn có hai hộp marker[1], một quyển sổ rất dày, dưới chân hình như còn có cái đệm gì xù lông nữa, cực kỳ không ăn nhập với chiếc xe này. Trên xe Phan Phong ngay cả một thứ đồ trang trí cũng không có, cứ để tán loạn lên như vậy, tuy nhiên dường như hắn cũng không có ý thu dọn, ngược lại còn cười híp mắt để nguyên chỗ đó.
[1] Nhiều loại marker lắm không biết tác giả nhắc loại nào.
Đây là marker hãng Chameleon
Đinh Húc nhìn lướt qua, nhanh chóng đóng cửa xe lại, đi xuống hàng ghế sau.
Y và Tiêu Lương Văn cách nhau một vị trí trung gian, Tiêu Lương Văn theo thói quen muốn đưa tay qua cầm tay y, Đinh Húc lại đổi một tư thế khác, nắm tay đặt trên đầu gối vừa vặn tránh khỏi hắn, hỏi Phan Phong: “Nhà đội trưởng Phan có trẻ à? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Phan Phong nói: “Xấp xỉ tuổi cậu, năm nay cũng vừa tốt nghiệp, định là vừa ra, hai ngày nay chọn đơn vị thực tập, ồn ào đến nhức cả đầu, haizzz.”
Tiêu Lương Văn hơi nhích lại gần, rỉ tai với Đinh Húc: “Chính là người trước kia em nói với anh đó, em trai Phan Phong, đang học quân công.” Hắn nhìn Phan Phong mọt cái, hạ thấp giọng, “Cậu ta báo thực tập bên đơn vị Phan Phong, Phan Phong không nỡ để người ta khổ, nên làm mình được điều về.”
Đinh Húc biết là ai, rất lâu trước kia Tiêu Lương Văn đã nhắc đến người này với y, cũng đoán già đoán non, bây giờ xem ra có lẽ là thật thật. Không nghĩ tới người như Phan Phong cũng có xương sườn mềm[2], thật sự rất kỳ khôi.
[2] Ám chỉ điểm yếu của một người, tuy nhiên nó mang nghĩa hơi khác Gót chân Asin một xíu, đại khái hiểu là vị kia là người quan trọng với Phan Phong, động vào vị đó chẳng khác nào uy hiếp hắn.
Phan Phong đưa bọn họ tới chỗ rồi đi ngay, Đinh Húc cũng không về nhà Tôn Mục, dứt khoát đi cùng với Tiêu Lương Văn vào khách sạn.
Sau khi đi vào Tiêu Lương Văn còn muốn hâm nóng với Đinh Húc, ngồi trên salon nói chuyện cùng Đinh Húc, chưa nói được mấy câu đã thò tay ôm người ta vào lòng hôn mấy cái, cơ thể dần nóng, Đinh Húc ngẩng đẩu lên để hắn hôn yết hầu mình, Tiêu Lương Văn thậm chí còn kích động hơn y nhiều, lực tay cũng không khống chế quá tốt, thở dốc nặng nề.
Đinh Húc bỗng nhiên cúi đầu xuống, nói bên tai người đang phủ phục trước ngực mình: “Sao cậu biết vị trí của tôi?”
Cơ thể Tiêu Lương Văn cứng đờ, người vẫn còn nóng rẫy, thế nhưng một bước cũng dám làm tiếp.