Phó Đông Ly không nghĩ có thể gặp được Đinh Húc ở đây, hắn đứng lên chào hỏi là những người bên cạnh cũng nhìn theo liền, vốn là hai nhóm người tụ tập đón gió tẩy trần cho anh em nhà họ Phó, thì bây giờ ánh mắt đều dồn hết vào Đinh Húc vừa mới đến.
Tịch Dương ngồi ở vị trí chủ vị mở miệng hỏi: “Tôn Mục, vị này là?”
Tôn Mục giới thiệu sơ với bọn họ, nói: “Đây là em họ tôi, Đinh Húc, năm nay vừa tốt nghiệp đại học nên tôi dẫn nó ra làm quen với mọi người một chút.”
Cậu hai Phó cười ha hả nói: “Thật là trùng hợp, Đinh Húc à chớp mắt một cái cậu đã tốt nghiệp đại học rồi, Đông Ly không ưu tú như cậu, còn đang lăn lộn trong bộ đội đây này.” Hắn chỉ chỉ Đinh Húc, lại nói: “Đây là bạn học của em trai tôi, không nghĩ có thể gặp cậu ấy ở đây.” Lời hắn nói thật sự không phải khách sáo, hắn quả thật cũng không ngờ tới mình sẽ ở Bắc Kinh mà móc nối được quan hệ gì với người nhà họ Đinh.
Phó Đông Ly không nghe ra cái sự quanh co khúc khuỷu của mấy người này, trực tiếp bưng ly rượu của mình nhiệt tình đi qua ngồi cạnh Đinh Húc, nhưng rồi có người muốn chúc rượu Đinh Húc, chai rượu đã kề tại miệng ly mới cười nói: “Anh cậu nói cậu không uống được rượu, vậy uống chút vang đỏ chắc không sao đâu nhỉ?”
Đinh Húc còn chưa đáp lời, Phó Đông Ly liền gạt chai rượu ra, có chút không vui nói: “Rượu đỏ hay rượu trắng cái nào mà chẳng là rượu? Đinh Húc bị dị ứng cồn chứ không phải là không uống được rượu, lấy nước suối đến đi.”
Nếu khách từ xa tới như Phó Đông Ly đã ngăn rượu bảo vệ như vậy, người kia cũng không tiện gượng ép, đành để phục vụ bật loại sô đa phù hợp.
Những người trên bàn rượu cũng cùng chào hỏi Đinh Húc, sau đó tiếp tục thân thiết với với Tôn Mục, lại có thêm cậu hai Phó làm tân khách, bữa tiệc liền nhanh chóng sôi động lên. Mặc dù cậu hai Phó là tân khách, thế nhưng giỏi ăn nói, hết sức giỏi hâm nóng bầu không khí, hắn có được bản lĩnh nghe ngóng được không ít tin tức chỉ bằng mấy câu nói, ngược lại người ngoài hỏi hắn lại bị hắn giỡn chơi dắt mũi đi mất, làm việc quả thật là một giọt nước cũng không lọt (cẩn thận không có kẽ hở).
Phó Đông Ly nhìn qua cũng không khác Đinh Húc lắm, cũng vì bị ông anh ép ra ngoài theo, hắn cũng không có hứng thú với mấy chuyện này, anh hai hắn trường tụ thiện vũ[0], hắn chỉ cần vui vẻ làm vật trang trí bên cạnh, nên chỉ ngồi yên một chỗ cúi đầu nói chuyện với Đinh Húc.
[0] Trường tụ thiện vũ: nghĩa đen là tay áo dài thì múa sẽ đẹp, có cách dùng biến tướng dùng để chỉ người có tiền có thế và giỏi mưu mẹo.
Lúc này Phó Đông Ly có hơi hưng phấn, thấp giọng dò hỏi: “Nè Đinh Húc, cậu đã tốt nghệp đại học rồi à, nhảy lớp sao? Trước kia không liên lạc được với cậu, làm tôi lo muốn chết, cậu lần này cứ như biến mất luôn vậy.”
Từ đầu chí cuối khoảng thời gian đại học chính là khoảng thời gian Đinh Húc bận nhất, cũng chính là khoảng thời gian trơ trọi không ai giúp đỡ nhất, hồi đó trừ Tiêu Lương Văn ra thì cũng chỉ có Đinh Hạo mới liên lạc được với y.
Y trầm mặc một hồi.
Phó Đông Ly cũng nhớ đến sự việc nhà Đinh Húc, cốc đầu mình một cái xin lỗi với y, “Ôi xin lỗi, tôi thấy cậu đâm vui quá, quên tiệt… À, cậu học đại học ở đâu?”
Đinh Húc nói: “Đại học S.”
Phó Đông Ly lộ ra ánh mắt hâm mộ, cảm khái nói: “Tốt quá đi, lâu lắm rồi tôi còn chưa được vào phố, cậu không biết đâu, anh tôi gửi tôi vào bộ đội đó, chỗ cực cực xa, lúc tôi mới tới còn bị say độ cao[1] đó… quá là thảm.”
[1] Nguyên văn: 高原反应, hội chứng cao nguyên, được chúng ta biết đến với cái tên thân thuộc là say độ cao.
Đinh Húc nhìn hắn một cái, Phó Đông Ly vẫn là thiếu niên vô tư lự như ngày nào, tinh thần khí khái phấn chấn bừng bừng, tuổi trẻ khiến người ta vui vẻ, da cũng phơi đen một chút, lộ ra vẻ khỏe mạnh. Không chỉ không nhìn ra được biểu hiện bị ngược đãi, mà thân thể lại còn cường tráng lên không ít, cũng cao hơn.
Phó Đông Ly nhỏ giọng than phiền với Đinh Húc, y nghe một hồi rồi hỏi: “Anh hai cậu ném cậu vào bộ đội à?”
Phó Đông Ly bĩu môi, “Anh cả tôi làm đấy, anh hai sốt sắng đến độ quay mòng mòng nhưng chẳng có cách nào cả.” Hắn vừa mới có thể uống được chút rượu, bây giờ hơi chóng mặt, thấp giọng kể tuốt tuồn tuột với Đinh Húc, “Tôi nói cậu biết nha, ở nhà tôi ý, anh cả tôi mới là gia chủ, một khi ảnh mà đã định, thì cha mẹ tôi có mở miệng cũng không ăn thua. Trước đó anh hai muốn để tôi giả bệnh không qua khám tuyển, bị đại ca tôi biết, oops, bị đánh hai ngày không lết xuống được giường…”
Đinh Húc chớp mắt một cái, nhìn cậu hai Phó đang ngồi nâng ly chuyện trò vui vẻ cùng mọi người, cách mấy cũng không tượng nổi bộ dạng vị này bị đánh, hơn nữa nghe ý lời Phó Đông Ly, lúc đó vẫn còn là vào mấy năm trước, Phó Đông Ly thành niên rồi vẫn bị đánh thì cũng không nói làm gì, nhưng làm sao cậu hai Phó cũng có lúc mất mặt như vậy?
“Anh cả lôi tuốt cả tôi ra đánh, rồi trực tiếp đưa người qua, năm hết Tết đến cũng không cho người khác đến thăm tôi, sớm biết thế tôi liền nghe lời anh hai thi trường quân đội cho xong, cũng không đến nỗi phải đi từ tầng chót đi lên, huấn luyện thảm khốc như thế…” Phó Đông Ly vẫn còn đang lải nhải, thậm chí lần đầu tiên dám lầm bầm mấy câu nói xấu anh cả, tuy Phó Đông Ly nói nhỏ, nhưng cậu hai Phó đã có chút nghi ngờ, nhíu mày nhìn sang, Đinh Húc vội vã rót cho hắn ly nước, nhét vào tay hắn, đổi cái ly rượu kia sang đặt chỗ mình, nói: “Cậu uống nhiều rồi, uống nước cho tỉnh táo một chút.”
Bọn họ trò chuyện luôn gắng nhẹ giọng xuống, những người bên cạnh chỉ có thể nghe được mấy từ rời rạc, ngược lại cũng không đoán được Phó Đông Ly nói cái gì, Phó Đông Triết cách xa lại càng không thể nghe thấy, thấy Phó Đông Ly ngồi bên này đổi sang uống nước, hắn cũng yên tâm hơn, không quản em trai nữa.
Sau khi uống mấy ly, mọi người cũng đã cởi mở hơn, những thứ được bàn luận cũng dần dần dính đến một vài tin tức nội bộ.
Một mình Đinh Húc lấy trà thay rượu, vừa ứng phó với Phó Đông Ly, vừa nghe bọn họ trò chuyện.
Bọn họ nói đến chuyện buôn bán củ tam thất ở Vân Nam, có mấy người dường như đã đến Vân Nam khảo sát một chuyến, đang ra sức thuyết phục những người khác: “Mấy năm trước giá cả không ổn định, hiện giờ đã rơi xuống mức thấp nhất, bây giờ vừa đúng dịp tốt, mua thấp bán cao đó! Mọi người ai chẳng hiểu đạo lý này, thế nhưng chẳng mấy ai thật sự hành động, vừa hay hời cho chúng ta, chuyện làm ăn này có thể làm một nháy mà.”
“Đúng như vậy thật, tôi cũng cùng đi xem một chuyến, đang thu gom các hộ lẻ tẻ bên kia, dần giao cho hộ lớn trồng trọ, như vậy vừa có thể ổn định sản xuất, chất lượng vẫn thượng đẳng, quả thật là một cuộc làm ăn ngon nghẻ.” Có người phụ họa theo, nghe ra được ý rất động lòng.
Phương hướng đầu tư của Đinh Húc chủ yếu chỉ là ngọc thạch và tranh chữ, tiền của Tiêu Lương Văn ở chỗ y, đã tăng thêm được chừng ba phần, bây giờ cũng không quá thiếu tiền. Thế nhưng những người này nói chuyện y cũng chỉ là nghe không thôi, không nhiều lời. Đời trước y chưa từng tới Bắc Kinh, đương nhiên cũng chưa tiếp xúc với vòng giao thiệp của Tôn Mục, giờ nghe thêm một số tin tức nội bộ cũng không hại gì.
“Đồ ở đất Vân Nam cậu cũng dám thò tay vào à, với được tới hả?” Một người ngồi đối diện tạt nước lạnh, hắn châm lửa hút điếu thuốc không nhịn được nói: “Nếu cậu định làm một chuyến, thì trước tiên phải hạ giá xuống đi, không nói đến cái khác, chỉ mấy chục quả núi ở huyện Văn Sơn cậu cũng không giải quyết được đâu.”
Người khơi chuyện có chút ngập ngừng, cười gượng nói: “Mấy người chúng ta cùng làm, lại tìm một vài quan hệ, gia đình cũng đứng ra bảo đảm, thế đại khái là có thể làm được chút chuyện chứ.”
“Đừng hỏi tôi, tôi không phải là người của quân bộ, không hiểu những thứ này. Cậu tự đi một chuyến mà không nhìn ra được khó khăn bao nhiêu à?” Cũng có người giễu cợt.
Cậu hai Phó vẫn chỉ nhướn mày nghe, không chen lời, thể hiện phong độ tuyệt đối của người làm khách, vô cùng lễ độ khuôn phép, xem chừng một chút tính xâm lược cũng không có.
Trong lúc đó có người nhắc tới Phan Phong, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu như có thể kéo được người này vào, thì chuyến này có thể thành công một nửa rồi.”
Người khác uống nhiều cũng bạo miệng nói: “Kéo xuống đi, Phan Phong mà vào, chúng ta cũng theo đó uống bát canh của cuộc đời!”
(bát canh của cuộc đời = món béo bở gặp được trong đời, tui thật sự không biết nó còn nghĩa nào khác không nữa=(((()
“Uống canh thì xin kiếu, nhưng mà bỏ ít tiền rồi cùng chia hoa hồng thì cũng được ra phết.”
…
Di động Đinh Húc rung lên, y cúi đầu đọc tin nhắn, là Tiêu Lương văn gửi tới, hỏi y đang làm gì.
Đinh Húc trả lời một câu: Ra ngoài ăn cơm.
Tin nhắn của Tiêu Lương Văn nhanh chóng gửi lại, số chữ so với bình thường nhiều hơn một chút: Thật trùng hợp, em cũng ra ngoài ăn cơm cùng với đội của Phan Phong, các anh ở chỗ nào?
Đinh Húc lấy làm lạ, người này bình thường không nhiều lời như thế này, có điều y vẫn nhắn lại tên tiệm cơm cho hắn.
Tiêu Lương Văn nhanh chóng trả lời y một câu: Đội của Phan Phong cũng ăn ở tiệm cơm này đó.
Cái cảm giác là lạ trong lòng Đinh Húc càng ngày càng nặng, tin nhắn bên này còn chưa gõ được mấy chữ, liền nghe thấy có cửa bị người gõ, giọng của Phan Phong truyền đến, hắn cười nói: “Chà, cũng ở chỗ này à, buổi trước tôi nghe có người nói mấy cậu tụ tập ở đây, liền tự ý tới tham gia náo nhiệt.”
Điện thoại trong lòng Đinh Húc cùng lúc rung một cái, tin nhắn mới nhất được gửi tới: Em và đội Phan Phong cùng tới có tiện không?
Lông mày Đinh Húc liên tục giật giật, ngẩng đầu tìm kiếm, người theo sau Phan Phong không phải Tiêu Lương Văn thì là ai được? Vẫn bản mặt đó, không có cảm xúc, nếu không phải tay đặt trong túi quần, lúc nhìn hắn thấy mình ánh mắt dừng lại một chút mới quay đi, Đinh Húc có khi còn nghi ngờ không biết có phải mới vừa rồi người này còn gửi tin nhắn cho mình hay không.
“Nhiều người thế này cơ à.” Phan Phong nhìn hết một lượt, một tay xỏ túi quần, một thân quần áo thoải mái nhưng thật sự ra hình ra dạng lắm, đứng đó bất động liền áp lực bức bách người ta. “Sao tất cả mọi người tụ tập mà cũng không gọi tôi một tiếng, còn có cả bạn mới này, Tịch Dương, theo trường phái hành động hở.”
Tịch Dương cũng quen biết Phan Phong, người này lớn hơn bọn họ mấy tuổi, khi còn bé không ít lần bị Phan Phong dần cho, bây giờ thấy hắn là bắp chân vẫn không nhịn được chuột rút, hắn nghe Phan Phong nói vậy thì vội vàng đứng lên cười nói: “Làm gì có chuyện đó, Phan ca là người bận rộn, vả lại chúng tôi cũng không biết anh về, nếu không nhất định sẽ mời anh tới…” Hắn ta vừa nói, lại giới thiệu anh em nhà họ Phó cho Phan Phong, “Đây là Phó Đông Triết, từ tỉnh X đến, giám đốc nhà họ Phó. Đây là em trai anh ta Phó Đông Ly, hai người bọn họ mới tới hôm qua, haha, gặp dịp thì cùng đi ăn một bữa, làm quen một bận.”
Phan Phong bắt tay với bọn họ, nhưng chú ý đều đặt hết lên người bên cạnh bọn họ, nhìn sâu vào đám người Đinh Húc một cái, cười nói: “Đây là?”
Tịch Dương nói: “Đây là Tôn Mục, còn có em họ của cậu ta Đinh Húc, là cháu nhà ngài Sở trưởng Đinh.”
Phan Phong lại đi qua chào hỏi, cực kỳ khuôn phép, Đinh Húc bắt tay hắn thì không sao, cái tên Tiêu Lương Văn này cũng sáp đến nắm, Đinh Húc nắm rồi nhanh chóng buông ra, nhưng cũng không làm trở ngại Tiêu Lương văn lặng lẽ khẽ bóp tay y một chút, “Tiêu Lương Văn.”
Đinh Húc rút tay về, khi cảm giác vẫn còn lưu lại ở lòng bàn tay đã nghe Tiêu Lương Văn đối diện mình cười một tiếng.
Phan Phong lại giới thiệu với mọi người một chút, vỗ vỗ bả vai Tiêu Lương Văn mặt mày tự hào nói: “Đây là đội phó đội của tôi, đang nghỉ phép nên đi cùng.”
Khóe miệng Tôn Mục giần giật, rõ ràng không giống lời Tiêu lương Văn đã nói ngày hôm qua, không nhịn được hỏi: “Không phải chứ, không phải cậu ta giải ngũ rồi à?”
Phan Phong ngồi xuống cạnh Tôn Mục, mắt cười cong cong: “Ái chà, cậu biết cậu ấy hả? Có thể thăm dò tin tức mức này đã rất ghê rồi, không thể tiết lộ nhiều thêm nữa đâu, ở trong sở vụ cơ quan nào thì không nói được đâu.”
Hắn đã nói đến đây vậy những người khác cũng không tiện hỏi nhiều, ngược lại đều có vẻ không nắm rõ lắm lai lịch vị Tiêu Lương Văn này, nhất thời càng thêm cẩn trọng.
Tiêu Lương Văn thấy Phan Phong ngồi, cũng ngồi tiếp xuống bên cạnh Đinh Húc, chiếm chỗ vốn là của Tôn Mục, Tôn Mục không có cách nào khác chỉ đành phải tự đứng dậy ra ngoài tìm chỗ.
Phan Phong một bộ cực kỳ nhiệt tình với Tôn Mục, cố ý bắt chuyện với anh, trong lúc hai người trò chuyện thì nhìn chung Tôn Mục không để ý đến Đinh Húc, với trình độ này của anh, Phan Phong vừa hỏi mấy câu liền lấy trưởng bối trong nhà ra đè người, hỏi đến mức anh đỡ không nổi.
“Ôi, Tôn Nhất Bân là chú cậu sao, cậu ta còn là bạn học của tôi đó!”
“Bàng Nguyệt cậu cũng biết ư? Trùng hợp quá, cô ấy có quan hệ thân thích với nhà bên mẹ tôi đó, bối phận tôi lớn hơn một chút, cô ấy phải gọi tôi là cậu nhỏ đó, cậu và cô ấy xưng hô như thế nào?”
…
Gặp những chuyện như vậy, Tôn Mục bị hỏi cho mồ hôi đầy đầu, lại còn không thể phản biện, những người này nếu không phải là thân thích trưởng bối trong nhà, thì cũng là lãnh đạo huấn luyện viên trong trường, anh tránh không thoát.
Trò chuyện mười phút, Tôn Mục cảm thấy mình bị lỗ to rồi, bối phận so với Phan Phong đã kém đi hẳn ba bậc.
Tiêu Lương Văn thấy trước mặt Đinh Húc có ly vang đỏ, nhíu mày muốn dịch nó ra rồi rót nước cho Đinh Húc, Đinh Húc tránh đi, nói: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Tiêu Lương Văn nhìn y, nói đặc biệt nghiêm túc: “Anh không thể uống rượu.”
Đinh Húc nhấc ly rượu thả sang bên cạnh, giải thích với hắn: “Không phải của tôi, của cậu ta.”
Phó Đông Ly nhận lấy, cười lộ cả hàm răng trắng: “Của tôi đó, xin lỗi nha. Tiêu Lương Văn đúng không? Chúng ta lại gặp nhau rồi, cậu còn nhớ tôi không đó? Mấy năm không gặp, lúc cậu vừa vào tới cửa, thiếu chút nữa tôi không nhận ra luôn.”
Tiêu Lương Văn cũng không nhận ra Phó Đông Ly, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt hết lên người Đinh Húc, bây giờ mới nhìn thấy Phó Đông Ly bèn khách sáo chào hỏi, cũng không nói gì mấy, vẻ lạnh nhạt trong mắt rất dễ nhận ra.
Phó Đông Ly cũng không quen thân với hắn, chỉ biết hắn là bạn Đinh Húc, lại thấp giọng tiếp tục đề tài mới vừa rồi với Đinh Húc, đều là chuyện lúc còn học ở tỉnh X, còn nhắc lại lần họ đi bến tàu câu cá, Phó Đông Ly cười nói: “Đinh Húc không phải cậu thích câu cua lắm sao, lần tới chúng ta lại đi đi, biệt thự anh hai bên đó làm cách âm xong rồi, bây giờ sẽ không làm cậu sợ nữa đâu, ha ha ha.”
Đinh Húc còn đang định trả lời, lại cảm thấy có người đặt tay lên đùi mình, cơ thể không nhịn được ngồi ngay lên.
Phó Đông Ly không biết hành động nho nhỏ này, vẫn còn gặng hỏi Đinh Húc: “Tôi cũng chuẩn bị xong rồi, cậu đem thân đến là được, đi không vậy hả?”
Đinh Húc bình tĩnh thả tay xuống, nắm bàn tay đòi nhích đến của Tiêu Lương Văn, thế nhưng sức lực của đối phương lớn, cũng không có ý bỏ ra, ngược lại giống như uy hiếp mà ma sát nhè nhẹ, gai ốc trên cánh tay Đinh Húc liền dựng hết cả lên.
“Tôi…” Đinh Húc nuốt nước bọt, “Không đi được, sau khi tốt nghiệp còn công việc thực tập nữa, bề bộn nhiều việc. Không phải cậu cũng phải về đơn vị hay sao?”
Ánh mắt Phó Đông Ly mơ màng, sửng sốt hồi lâu mới nhớ ra, nói: “Đúng rồi, cậu không nói tôi cũng quên, tôi còn nghĩ đang nghỉ hè chứ. Đinh Húc cậu không biết đâu, lâu lắm rồi tôi không có kỳ nghỉ, lần này có thể đến đều là nhờ anh hai xin nghỉ giúp tôi, còn không dám về nhà, đến thẳng đây đấy. Anh cả vẫn chưa biết, mấy ngày nay tôi thường xuyên gặp ác mộng, toàn mơ thấy anh ấy…”
Đinh Húc khẽ đẩy ly nước đến bên tay hắn, nói: “Cậu uống nhiều rồi.”
Tiêu Lương Văn cúi đầu ăn cơm không lên tiếng, nhìn qua như một quân nhân rất quy củ, lạnh lùng ít lời, người sống chớ đến gần. Mà cái tay đặt dưới khăn trải bàn lại khác hẳn biểu biện bên ngoài của hắn, bấy giờ đã kịp thuận đường mò lên chỗ chít chít của Đinh Húc.
Tuy hắn không tăng thêm lực, nhưng phần nóng bỏng lòng bàn tay truyền đến đó, cũng đã đủ để Đinh Húc đứng ngồi không yên.
***
Thực ra tui vẫn mơ rằng Phó Đông Ly là con nuôi nhà họ Phó =:)))))