Một ngày mới lại bắt đầu. Hôm nay tôi đi học cùng Tịnh Nhi và Vũ Ân- một cậu bạn dễ thương. Tâm trạng đang tốt đẹp bỗng dưng bị phá vỡ khi gặp cậu ấy.
Cậu ta bước tới và nói:
" Việt, có 2 ngàn không "- Tới nữa rồi, đó là suy nghĩ tức khắc trong đầu tôi. Đôi lúc tôi không hiểu, tại sao cậu ta cứ chấp nhất xin 2 ngàn chứ. Có đáng là bao đâu. Thật khó hiểu.
" Ừa, có" Nhưng tôi vẫn đưa, bởi vì cảm thấy không đáng là bao mà còn tránh được phiền phức. Tôi không muốn gây thêm những đều phiền phức vì cuộc sống đã đủ phức tạp rồi.
Nữa, cứ gặp tên này là lòng tôi lại xao động. Cứ có những suy nghĩ phức tạp dấy lên. Phiền thật sự.
Có đôi lúc tôi nghĩ cậu ta cố ý nhưng sự thật đây chỉ là một kẻ điên đi xin mà thôi. Cậu ta lâu lâu vẫn xin Vũ Ân và Tịnh Nhi. Chỉ là trong lòng dấy lên một ít.
Trong những năm tháng ấy giữa tôi và cậu ấy chỉ là những màn xin tiền và những ánh mắt thoáng lướt qua nhau giữa sân trường rộng lớn này.
Chúng tôi không có nhiều va chạm giữa cuộc sống này vì hai ta ở hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Vì một học sinh ngoan sẽ không thể có cùng câu chuyện với một kẻ cá biệt.
Vậy nên tôi vẫn đóng vai là kẻ bị ức hiếp và cậu đóng vai kẻ ức hiếp.
Giữa năm tháng rộng lớn này mong rằng ta sẽ một lần chạm tới vai nhau mà không cần một vai diễn để đời nào. Chỉ là hai con người với chính tâm hồn mình.
- ------------------
Vai diễn xuất sắc nhất lại là vai diễn chính cuộc đời bản thân mình.