Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ là huyết mạch đích tông của Lam thị, thân phận tôn quý, thêm phần phẩm mạo phi phàm, từ thời thiếu niên, thư mời liên hôn của các thế gia huyền môn đã sớm bay tá lả tới như bông tuyết. Sau Xạ Nhật Chi Chinh, tranh chấp giữa bách gia từ từ bình ổn, hoàn toàn là tình hình yên bình ca hát, Lam Khải Nhân tâm trí cũng thảnh thơi, chọn lựa kỹ càng, thư từ tới lui với các nhà, lên kế hoạch một phen, vì bọn hắn mà tìm kiếm rất nhiều nữ tử xuất sắc, suy nghĩ sắp xếp cho hai bên gặp mặt.
Lam Hi Thần thân là gia chủ, đã sớm bị bắt đi gặp mấy người, đợi Lam Vong Cơ trong thời gian này trở về, cũng sẽ sắp xếp cho y.
Lam Vong Cơ sau khi nghe xong, nhàn nhạt nói: "Ta không cưới".
Lam Hi Thần hơi liếc xéo qua, nhìn một cái là hiểu thấu y: "Là, không phải hắn thì không cưới?"
Lam Vong Cơ hơi khẩn trương liếc mắt nhìn huynh trưởng mình một cái.
Lam Hi Thần thở dài một hơi, mỉm cười nói: "Chút tâm tư này của ngươi, nhiều năm như vậy cũng không giấu được, một khi mắt nhìn đến người nọ, bên tai nghe được tiếng người nọ, thì tâm trí của ngươi không dễ dàng quay trở về, hay ngươi cho rằng ta bị mù, không thể nhìn ra được hay sao?"
Mấy hôm nay hình bóng hai người đã tách rời ra, Lam Vong Cơ càng là cố tình tránh né Nguỵ Vô Tiện, mặc dù làm như vậy khiến y khổ sở vô cùng, nhưng y vẫn không thay đổi, giống như là cố ý gây khó dễ cho mình vậy, tự mình giày vò, huỷ thiên diệt địa.
Thấy Lam Vong Cơ không nói, Lam Hi Thần thử thăm dò: "Ngươi và Nguỵ công tử, các ngươi rốt cuộc? Hắn đối với ngươi lại là?.... Vong Cơ, ngươi bày tỏ tâm ý với hắn chưa?"
Lam Vong Cơ cúi xuống, lắc lắc đầu.
Lam Hi Thần sốt ruột nói: "Vậy ngươi làm sao biết..."
Lam Vong Cơ nói: "Hắn đối với ta không có tình ý".
Lam Hi Thần khó hiểu: "Nhưng ngươi không hỏi, làm thế nào có thể tin được chứ?"
Lam Vong Cơ cúi đầu, đế giày nghiền lên một hòn đá nhỏ dưới chân.
Lam Hi Thần biết đệ đệ này của hắn, khuyết điểm khác không có, chỉ có bướng bỉnh, chuyện y đã không muốn làm, hắn cũng không thể nào miễn cưỡng, trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Cho nên, ngươi là đang cách xa khỏi hắn?"
Động tác dưới chân Lam Vong Cơ ngừng lại, âm thanh rin rít của hòn đá bị day nghiến bỗng nhiên im bặt, bốn phía giống như bị bao phủ bởi sự ngưng đọng đột ngột, không lọt chút gió nào. Y nhỏ giọng nói: "Huynh trưởng, ta... trong lòng sợ hãi".
Lời này chỉ vài chữ ít ỏi, ngữ khí thậm chí nghe không ra sự thấp thỏm mấy, nếu nói từ miệng người khác, có thể hiểu là lời tâm sự tận đáy lòng, một khoảnh khắc mà sự rụt rè và yếu đuối của mình có thể được bộc lộ một cách chân thành thẳng thắn, mà lúc này, hai chữ "sợ hãi", là từ được nói ra từ miệng Lam Vong Cơ, sức nặng cùng với ý nghĩa ẩn giấu của những chữ này, lại khiến cho nội tâm Lam Hi Thần chấn động.
"Vong Cơ...?"
Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ, thoáng mở to, sự mờ mịt trong ánh mắt xoay quanh vài vòng, nhìn về phía Lam Hi Thần, giống như bỗng nhiên không biết mình đang ở đâu, đi con đường nào, không thể phân biệt được hiện thực, lại không thể nào quyết định được con đường đi phía trước.
Loại ánh mắt này, Lam Hi Thần phảng phất thấy giống như cách cả một đời, hắn nhớ tới, một lần nào đó, đã từng nhìn thấy y như vậy.
Khi còn nhỏ, mẫu thân qua đời, bé Lam Vong Cơ bỗng nhiên không tìm thấy đường đi, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ lang thang lòng vòng cả một buổi tối, đến tảng sáng, được Lam Hi Thần nhặt về được từ trong một hang động nhỏ đầy tuyết mùa đông lạnh giá, khi đó, y nhìn mình giống như vậy.
Lam Vong Cơ đem cảm nghĩ lẩn quẩn trong lòng, không thể diễn tả suốt mấy ngày qua cô đọng lại thành lời: "Ta sợ hắn, một ngày nào đó sẽ rời khỏi ta".
Lam Hi Thần nghi hoặc hỏi: "Rời khỏi ngươi? Lời này ở đâu ra?"
Cảm xúc đè nén mấy hôm, chỉ hé mở cái miệng một chút, thế nhưng lại như quả cầu tuyết lăn từ từ xuống dưới, Lam Vong Cơ không hề phòng bị, lại gần như yếu đuối mà, khẽ run rẩy, nói một câu: "Cưới vợ, sinh con...". Chuyên trang đọc truyện ( TRÙM TRUYỆЛ. VЛ )
Lam Hi Thần ngẩn ra, làm như không thể tin tưởng, trái tim mới vừa bị bóp nát, lại vì lo lắng mà sinh ra một chút giận dữ khó giải thích, gần như là cơn giận không thể kiểm soát được, lắc đầu một lát, nhịn không được nói: "Cho nên, ngươi muốn rời khỏi hắn trước?"
Lam Vong Cơ: "!!"
Đã nhiều ngày, tâm trí y rối loạn, chỉ theo bản năng cách xa Nguỵ Vô Tiện ra, nhưng chưa từng nghĩ tới hành động này của mình, là loại hành động tự chặt tay, lừa mình dối người rất ấu trĩ, hiện giờ bị Lam Hi Thần một câu nói toạc ra, nhưng lại không có sức phản bác: "Ta...!"
Lam Hi Thần đau lòng nói: "Hiện giờ ngươi còn không phải đang làm như vậy hay sao? Ngươi sợ hắn rời đi như vậy, cho nên không dám đối mặt, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn một cái, không phải sao?"
"...." Lam Vong Cơ không cách nào phản đối, trong lúc hoảng hốt, hòn đá nhỏ lăn xuống sườn núi, âm thanh lộp bộp vang vọng rõ ràng một hồi.
Ánh trăng màu xám bạc rơi xuống hẻm núi sâu thẳm phía trước, Lam Hi Thần kềm nén sự nôn nóng ở trong lòng, do dự một lát, suy nghĩ làm thế nào tìm ra cách xoa dịu nỗi khổ sở vây khốn của đệ đệ.
Hắn chậm rãi nói: "Vong Cơ, ta nghĩ, con người trên thế gian này gặp nhau, chung quy sẽ có lúc từ biệt. Cho dù là kết làm vợ chồng, hay cho dù là máu mủ tình thâm, cũng không có ngoại lệ, huống chi chỉ là đạo hữu đã từng kết bạn đồng hành. Chuyện trên đời, nói chung, gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, lúc gặp nhau càng vui vẻ, thì giây phút chia ly lại càng đau khổ".
Lam Vong Cơ giữa mày nhíu lại, trên mặt lúc sáng lúc tối, suy nghĩ lúc rõ ràng lúc mơ hồ, "Huynh trưởng, ngươi muốn nói...?"
Lam Hi Thần nói: "Ngươi và Nguỵ công tử, ngươi sợ hắn rời đi, trong lòng luyến tiếc hắn, không phải là bởi vì khi ở cùng hắn quá mức hạnh phúc hay sao? Nếu như thế, tại sao hiện giờ phải tự tay vứt bỏ phần hạnh phúc này? Không phải nên là, càng thêm quý trọng mới phải chứ? Quý trọng những tháng ngày còn lại, quý trọng từng giây từng phút cùng hắn ở bên nhau. Có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày hắn rời đi, cưới vợ sinh con, lập gia đình, có cuộc sống của chính mình, vậy mỗi một ngày trước đó, ngươi muốn trải qua cùng với hắn, hay là tình nguyện cô đơn một mình?"
Lam Vong Cơ chưa bao giờ từng nghĩ như vậy, y cứ hết sức cẩn thận như thế, giống như bước đi từng bước trên băng mỏng, mỗi một bước đều không để mình rơi vào đường cùng, tình nguyện dây dưa mờ mịt, không rõ ràng cùng với Nguỵ Vô Tiện, tình nguyện vĩnh viễn không biết tâm ý của hắn, cũng không muốn nghe được một lời cự tuyệt hoàn toàn rõ ràng, y buông không được, bị bó chân bó tay toàn diện, hiện giờ sự thật máu me đầm đìa bày ra trước mắt y, rõ ràng nói với y, người chung sống cả đời với Nguỵ Vô Tiện, không phải là y, thì phản ứng đầu tiên của y, chính là trốn tránh. Nhắm mắt che tai, không quan tâm, không suy không nghĩ, làm như chỉ cần né tránh Nguỵ Vô Tiện là có thể trốn tránh được sự thật này, làm như, chỉ cần mình chủ động rời xa hắn, là có thể chịu ít tổn thương hơn một chút.
Khờ dại cho rằng, trong mắt không có hắn, thì đột nhiên đến một ngày nào đó, trong lòng cũng sẽ không có hắn nữa.
Sắc mặt Lam Vong Cơ một mảnh tái nhợt, dưới chân như thể không dẫm trên mặt đất, lơ lơ lửng lửng, một linh hồn trơ mắt sắp xé tan thành nhiều mảnh, bất kỳ lúc nào cũng có thể chìm sâu vào một nơi vô hình.
Lam Hi Thần đã lâu không nhìn thấy y trong bộ dạng khốn đốn mệt mỏi, không chịu nổi một kích như vậy, hắn vốn muốn nói ra mấy lời an ủi, nhưng lại giống như lưỡi dao sắc bén, xẻ lớp kén mà Lam Vong Cơ vô thức bao lấy người mình, lấy đi lớp kén tự bảo vệ này, khiến cho y rơi tõm vào trong hiện thực lạnh lùng từ một mảnh ngây ngô mờ mịt, hắn vốn muốn khuyến khích y thoải mái phóng khoáng, vứt bỏ suy nghĩ sợ hãi, không lo lắng được mất, chần chừ không dám bước tới, mà hãy quý trọng những ngày tháng còn lại cùng Nguỵ Vô Tiện, làm cho y sáng rõ thông suốt, nhưng sự thật là, Lam Vong Cơ vẫn không chấp nhận được những điều này, tình cảm của y quá sâu sắc, quá vững chắc, vượt xa sức tưởng tượng của mình.
Từ nhỏ, đệ đệ này của hắn chỉ cần nhận định cái gì, thì sẽ giữ vững đến cuối cùng, không chịu linh động, bây giờ trưởng thành, rơi vào bể tình, cũng si ngốc đến gần như một kẻ ngu đần. Trong lòng nhận định người kia, thì không phải hắn là không được.
Như thế, làm sao hắn có thể giúp y đây?
"Vong Cơ..." Lam Hi Thần tự trách không thôi, chỉ muốn dùng hết sức ôm đệ đệ vào lòng.
Lam Vong Cơ lui về sau vài bước, thất tha thất thểu đi một hơi, Lam Hi Thần nghiêng người đuổi theo, muốn giữ y lại, nhưng bị y nhẹ nhàng tránh ra.
"Huynh trưởng, xin lỗi, ta muốn một mình yên tĩnh".
***
Lam Hi Thần tạm biệt Kim Quang Dao, từ bên ngoài trở về, thì thấy Lam Vong Cơ một mình ngồi trước thềm đá cửa phòng, ngây ngốc.
"Vong Cơ..."
Lam Vong Cơ ngẩn người ngước lên, "Huynh trưởng..."
Lam Hi Thần khẽ thở dài một hơi, ôn nhu nói: "Việc của ngươi và Nguỵ công tử, suy nghĩ như thế nào rồi?"
"Chúng ta..." Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi.
Lúc này, giọng nói của Nguỵ Vô Tiện từ trong phòng truyền ra: "Lam Trạm! Ngươi còn không trở lại, nhanh tới đây ta cho ngươi xem một thứ bảo bối nè!"
Lam Hi Thần lắp bắp kinh hãi, giờ này đã gần đến giờ hợi, Lam Vong Cơ lẽ ra nên lập tức đi ngủ, tại sao Nguỵ Vô Tiện lại ở trong phòng ngủ của y? Mà nghe hướng âm thanh truyền đến, hình như là phòng bên trong.
"Nguỵ công tử ở trong phòng ngươi?" Trước mắt chỉ có thể có một cách giải thích, Lam Hi Thần vừa mừng vừa sợ nói: "Ngươi, ngươi đã thổ lộ với hắn...?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ biến đổi: "Huynh trưởng, ta không có, hắn..."
Lời còn chưa dứt, Nguỵ Vô Tiện đá đuôi giường rung lên kẽo kẹt, một bụng không kiên nhẫn nói: "Lam Trạm, một mình ngươi ở bên ngoài lẩm bẩm lầm bầm cái gì vậy? Còn chưa chuẩn bị ngủ sao? Chúng ta còn có chính sự phải làm đó... Nếu ngươi không quay lại, ta ngủ trước một mình đó nha!"
Lam Hi Thần trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ: "Vong Cơ, các ngươi... ngươi cùng Nguỵ công tử?... Các ngươi đã....?!" Đã cái gì, lại không tiện nói rõ ra, không ngờ đệ đệ thẹn thẹn thùng thùng ở phương diện tình cảm này, thế mà chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, đã một mình xông qua cái ải lớn này, trong lòng tuy rằng khẽ nhíu mày, nhưng từ đáy lòng vui mừng nhiều hơn trách cứ: "Vong Cơ, thế này, thế này thật tốt quá! Mệt cho ta còn đang lo lắng ngươi chưa nghĩ thông suốt, không ngờ các ngươi đã...!"
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, đôi mắt mở to, bỗng nhiên hiểu được cái chữ "đã" là chỉ cái gì, lập tức trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
Sự hiểu lầm này thật sự là lớn quá.
Đứng bật dậy khỏi mặt đất, không kịp thở đã nói liền một hơi: "Huynh trưởng, giữa chúng ta không có chuyện gì cả!"
Trên mặt Lam Hi Thần không ngăn được ý cười, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng gạt đi tất cả những lời phủ nhận liên tục của Lam Vong Cơ, chần chừ một hồi, nói: "Vong Cơ, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không nói cho thúc phụ. Ta biết gia giáo khắt khe, trong lòng ngươi có lẽ cảm thấy bất an, nhưng... ngươi và Nguỵ công tử trải qua rất nhiều trắc trở, hiện giờ rốt cuộc đã chờ được tới lúc mây tan thấy trăng sáng, thật sự là quá khó có được, huynh trưởng cảm thấy vô cùng vui mừng thay cho các ngươi". Làm như rốt cuộc nghĩ thông suốt, rất là hiểu chuyện nói, "Nếu thật sự là lưỡng tình tương duyệt, cũng không phải là không thể..."
Lam Vong Cơ có vẻ bị ép tới gấp gáp: "Huynh trưởng, ngươi tin ta, ta thật sự không có!"
Lam Hi Thần cười cười, ý vị thâm trường nói: "Ngày mai là cuộc đi săn chính thức bắt đầu, buổi tối đừng quá mệt mỏi". Vỗ lên vai y một cái, sải bước rời đi.
Lam Vong Cơ chết trân tại chỗ.
***
"Gọi ta chuyện gì?"
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, liền thấy Lam Vong Cơ sắc mặt kém đến cùng cực, trong lòng lộp bộp một tiếng, "Lại sao nữa? Ta còn chưa kịp gây tội gì đâu..." Giơ cuốn sách ở trong tay lên, đưa đến trước mặt Lam Vong Cơ, hưng phấn nói: "Lam Trạm, ngươi xem cái này!"
Cuốn sách này có vẻ là cuốn sách mà Nguỵ Vô Tiện dốc lòng nghiên cứu suốt cả buổi tối, Lam Vong Cơ vốn cũng tò mò, là sách gì mà hắn mê mẩn như thế, mới vừa rồi chưa kịp hỏi, lúc này thấy hắn gấp không chờ nổi dâng lên, đang chuẩn bị nghiêm túc xem.
Ai ngờ, mới nhìn lướt qua, Lam Vong Cơ liền đột nhiên nhắm mắt lại, hình ảnh nóng bỏng trên trang sách đập vào trong mắt.
Trên đó, rõ ràng vẽ hai người trần truồng có động tác vô cùng thân mật!
Nguỵ Vô Tiện thấy y né tránh, thúc giục nói: "Mau xem đi, sao lại không xem?"
Lam Vong Cơ mở to mắt, Nguỵ Vô Tiện còn nâng cuốn sách lên cho y xem, đầu y xoay đi, ánh mắt khó khăn lắm mới tránh đi được, đối diện với ánh mắt nóng rực chờ mong của Nguỵ Vô Tiện, ngơ ngẩn, tim nảy lên mấy cái, tai hơi nóng lên, muốn nói lại thôi: "Ngươi, cho ta xem cái này, làm gì..."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đương nhiên là kêu ngươi học á!"
Lam Vong Cơ liếc nhìn gương mặt Nguỵ Vô Tiện vài lần, bối rối nói: "... Học?"
Nguỵ Vô Tiện thấy sắc mặt y cổ quái, suy nghĩ một hồi, nói: "Lam Trạm, ngươi nghĩ đi đâu vậy, đây không phải là Xuân Cung đồ!"
Nhìn vẻ mặt của hắn, đều không phải là muốn trêu chọc y, Lam Vong Cơ thu lại tâm trí đang rung chuyển không ngừng, bật thốt lên: "Không phải sao?"
Hoàn toàn không để ý đến một tia mất mát như có như không trong giọng nói này, Nguỵ Vô Tiện gióng trống kêu oan nói: "Ta là người không đứng đắn như vậy hay sao?"
"....." Lam Vong Cơ không muốn để ý đến hắn.
Nguỵ Vô Tiện kéo ống tay áo của y: "Lam Trạm ngươi cứ xem thử trước đi..."
Thấy hắn tỏ ra nghiêm túc, Lam Vong Cơ rốt cuộc nhận lấy cuốn sách, căng da đầu, cẩn thận lật xem từng tờ một.
Thoạt nhìn, mọi bức tranh trong sách, đều là kiểu hai nam tử loã thể đối diện nhau, bày ra các loại tư thế khác nhau, sờ vào nhau, cách vẽ vụng về, nhìn là biết vẽ không chuyên. Nhưng trên người nam tử vẽ kinh mạch huyệt vị, bàn tay hoặc xoè chưởng, hoặc nắm thành quyền, hoặc dùng ngón tay điểm vào, đều không phải là những hành động tục tĩu, mà là truyền linh lực vào người đối phương, ở những chỗ trống, ghi lại tất cả những điểm quan trọng cần chú ý khi vận lực, hướng đi của linh lực, độ nông sâu, nhiều ít khi vận lực, độ nhanh chậm, thuận nghịch khi truyền, v.v... viết không nhiều, nhưng tinh chỉnh ngắn gọn, có chất lượng.
Lam Vong Cơ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, khép sách lại, trên bìa sách viết bốn chữ to đùng《Tiên quỷ song tu》. Y cân nhắc bốn chữ này một trận, cuối cùng hỏi Nguỵ Vô Tiện: "Đây là...?"
Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm nói: "Kỳ diệu tuyệt vời, đúng không? Đây là ta tìm được trong đống di vật của Mạc Huyền Vũ, không đúng, phải nói là của Nguỵ Anh kiếp trước".
Nhìn kỹ bút tích trên sách, đúng thật là tương tự với cách dùng bút của Nguỵ Vô Tiện, đoán chừng là cuốn sách do Nguỵ Anh tự mình viết.
Nguỵ Vô Tiện nháy mắt với y và nói: "Trong đây ghi lại chính là phương pháp tu luyện song song giữa một người tu tiên đạo và một người tu quỷ đạo, dùng kỳ kinh bát mạch truyền lực cho nhau. Ta nghiên cứu cả buổi tối, cảm thấy xác thật dùng được. Bất kể là tiên đạo hay quỷ đạo, đều rất có ích, có thể tăng tu vi lên, không phải vừa vặn thích hợp với hai ta hay sao? Hơn nữa cũng có thể đè ép tà khí sát khí do Âm Hổ phù lây nhiễm lên người ta hai hôm nay. Tuy rằng hắn vẽ hai người không mặc quần áo, nhưng ta cảm thấy đó là do hắn lười vẽ thôi, nếu ngươi ngại, thì chúng ta mặc quần áo luyện, thế nào?"
Nghe như vậy, thật ra lại là một cách làm đàng hoàng, Lam Vong Cơ nhìn hắn một hồi, cuối cùng đồng ý.
Nguỵ Vô Tiện mừng rỡ, nhảy từ trên giường xuống, múa may tay chân, rồi xoay eo lắc mông, kéo dãn gân cốt một hồi, hả lòng hả dạ nói: "Lam Trạm, ngươi xem chúng ta học tư thế nào trước?"
Lam Vong Cơ miễn cưỡng dời mắt ra khỏi người hắn, dọn sạch tâm tư, nghiêm túc lật xem một hồi.
Nguỵ Vô Tiện duỗi người xong, quy quy củ củ ngồi lên giường, cánh tay nhét vào trong tay áo, nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Lam Trạm, ngươi nói xem, Nguỵ Anh kia chỉ có một mình, làm thế nào lại suy nghĩ ra phương pháp song tu dùng cho hai người chứ?... Hay là, kiếp trước ta đã cưới vợ, có lẽ là cùng với người vợ tu tiên đạo chính thống của hắn nghiên cứu ra nhỉ. Chỉ là hắn vẽ không được, hình người trên sách kia không thể vẽ phân biệt nam nữ ra thôi..."
Lam Vong Cơ cũng không tiếp chuyện, ngồi lên giường, trầm giọng nói: "Bắt đầu đi".
***
Hai người theo phương pháp trên sách, tu luyện non nửa canh giờ, luyện xong, quả thực đan điền trong sạch, khí mạch thông thuận. Nguỵ Vô Tiện lấy Âm Hổ phù ra thì thấy, quỷ khí lượn lờ trên bề mặt kia cũng biến mất hơn phân nửa, hiển nhiên hiệu quả thật tốt. Hai người ước định sau này mỗi đêm dành thời gian, tu luyện như thế.
Sau khi Nguỵ Vô Tiện ngủ, Lam Vong Cơ dựa vào ánh nến, cẩn thận đọc lại một lát. Lúc lật đến mấy trang cuối cùng, đôi mắt y mở to.
Nội dung thế mà trở nên ái muội hẳn lên, động tác của hai hình người càng trở nên thân mật hơn, trên hình vẽ còn vẽ ra những chi tiết mà những hình trước không có, dưới háng của hình người rõ ràng là ngọc hành cương cứng của nam tử, hai người vuốt ve lẫn nhau thứ ấy của đối phương, thậm chí ở một trang, một người còn lấy ngón tay đưa vào hậu huyệt của người kia, y xem mà ngực nóng hết cả lên.
Mấy tờ này hiển nhiên là Nguỵ Vô Tiện chưa xem đến, Lam Vong Cơ chậm rãi lướt nhìn lên trên giường, như suy nghĩ gì đó. Nguỵ Vô Tiện nằm im trong chăn, đã ngủ say sưa.
Lật đến trang cuối cùng, vốn là trắng trơn, đang định khép lại, dư quang thoáng nhìn vào góc trang giấy, không giống như hướng dẫn song tu, mà là hứng chí vẽ chơi, vẽ hai hình người, một người uy phong lẫm liệt cưỡi lên trên người kia, bắt nạt người bên dưới đó đến khóc lóc xin tha, trên cái đầu tròn xoe của hình người viết mấy chữ rất nhỏ. Nhìn kỹ, trên đầu người ở trên viết một chữ "Trạm", còn người phía dưới viết một chữ "Anh". Không chỉ như thế, bên cạnh hình người "Trạm" còn có mấy chữ nhỏ viết ngoáy –
Đại lưu manh.
Lam Vong Cơ: "??"