Ăn sáng xong, sáng sớm hai người đã đi đến giáo trường của Bách Phượng Sơn. Ngày mai đã bắt đầu cuộc đi săn, hôm nay các gia tộc tiên môn đã đến được bảy tám phần, đều đang ở giáo trường luận võ trao đổi.
Đi lang thang trong đám đông, ý định lấy sự khác thường của bàn tay phải làm manh mối, để tìm kiếm người tối hôm qua tập kích. Trên giáo trường, không ít người mang bao tay da đang luyện bắn, nói chung cũng không thể gọi từng người tháo bao tay xuống cho bọn hắn kiểm tra được. Vòng đi vòng lại cả buổi sáng như thế, vẫn không thu hoạch được gì.
Trên đường trở về, Nguỵ Vô Tiện nhớ tới chuyện cây Giao Hoạn, chỉ vì trước đó hai người chiến tranh lạnh, nên vẫn luôn không có cơ hội nói ra.
"Lam Trạm, ta có một ý tưởng, hai vị cô nương Thẩm Mạc và Chu Tử Tước, là vì thời gian thức tỉnh chênh lệch, khiến hai người không thể ở bên nhau, như vậy, chỉ cần điều chỉnh lại khoảng thời gian chênh lệch này, không phải là được rồi sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Làm thế nào điều chỉnh?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Cây Giao Hoạn có khả năng khiến người ta lâm vào trạng thái hôn mê, ngừng thời gian, như vậy chỉ cần dừng thời gian của một trong hai người lại, người kia cứ sống tự nhiên theo năm tháng, đợi sau khi thời gian của hai người đồng bộ, thì đánh thức người nọ từ trong giấc ngủ say là được".
Lam Vong Cơ hơi suy tư, cũng đồng ý với ý tưởng này: "Đợi lúc Chu Tử Tước biến thành trẻ sơ sinh, đặt nàng ấy vào trong cục bướu của cây Giao Hoạn, lúc này Thẩm Mạc hẳn là sẽ một lần nữa biến hoá từ tuổi già sức yếu sang hình hài sơ sinh, đợi lúc nàng biến thành trẻ sơ sinh, thì đánh thức Chu Tử Tước dậy, hai người liền có thể cùng chung sống bên nhau".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đúng vậy, chỉ cần chờ một chu kỳ khoảng bảy năm, là có thể đồng bộ. Chẳng qua, ký ức đời này của các nàng sẽ biến mất toàn bộ, mọi thứ trở lại từ đầu, không biết hai người như vậy, còn có thể yêu nhau giống như đời này không?"
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện gác cánh tay ra sau đầu, thản nhiên nói: "Chuyện này ta làm sao biết. Có thể, các nàng của đời này, sẽ không có lần gặp gỡ kinh diễm thoáng qua đó, cũng không cùng nhau vượt qua muôn vàn khó khăn, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm thấy đôi bên nhàm chán, ghét bỏ lẫn nhau. Có lẽ, Chu Tử Tước tính tính nóng nảy, tự mình chạy đi lang bạt kỳ hồ, căn bản là người xa lạ đối với Thẩm Mạc, cả hai không quen biết".
Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Lại có thể, hai người của mỗi một đời, tuy là cuộc đời trải qua đều không giống nhau, tình cờ gặp gỡ đối phương, hoặc sớm hoặc muộn, duyên phận gặp gỡ không nói trước được, nhưng chỉ cần hai trái tim va vào nhau, là từ đó nhận định lẫn nhau, không còn mong ước gì nữa, hoặc bên nhau hoặc chia cách, nhưng không ai khác có thể thay thế".
Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ những lời này một hồi, đột nhiên nói: "Lam Trạm, ngươi... thật lãng mạn nha".
Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, im lặng không lên tiếng.
Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm nói: "Ta đã nói rồi mà, Cô Tô Lam thị các ngươi quả nhiên sinh ra những kẻ muộn tao... à không, những kẻ si tình".
Bách Phượng Sơn sau giờ ngọ, ánh mặt trời rọi khắp những chiếc lá rụng trên mặt đất, chỗ nước chảy róc rách, dòng suối trong veo uốn quanh, xen lẫn tiếng chim sẻ ríu rít, có vẻ vô cùng thú vị.
Hai người đi được một đoạn, phân công nhau hành sự, Lam Vong Cơ dặn dò Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi ngự kiếm đi Đàm Châu, báo kế hoạch của hai người cho Thẩm Mạc. Nguỵ Vô Tiện thì đi tìm Tử Duyên, xin hắn giúp đỡ sắp xếp việc này.
Mọi việc làm xong xuôi, ai nấy trở về phòng.
Nguỵ Vô Tiện mò vào túi khoả linh nang trên người, lấy hai mảnh Âm Hổ phù ra, dòng khí đen như có như không chậm rãi chảy ra từ mấy lá bùa phong ấn hôm qua, tuy vẫn chưa mất khống chế, nhưng tai hoạ ngầm còn lâu mới trừ tận gốc.
Trên đường đi, hắn chịu sự gợi ý từ cây Giao Hoạn, nảy ra một suy nghĩ mới. Hắn lấy túi càn khôn trên người Mạc Huyền Vũ, cũng chính là Nguỵ Anh kiếp trước ra, trút ngược miệng túi, "Ui cha!" một tiếng, cả người ngả ngửa lên giường, rối tinh rối mù, đủ thứ đồ linh tinh to nhỏ nhấn chìm hắn, vất vả mãi mới thoát ra ngoài, thở một hơi, bắt đầu lục lọi tìm kiếm, nghiên cứu kỹ lưỡng.
Lam Vong Cơ tới phòng tìm hắn, thấy hắn vùi đầu trong đống rác như một ngọn núi nhỏ, nghẹn lời: "Đây là?"
Giọng Nguỵ Vô Tiện phát ra từ sâu thẳm bên trong: "Đồ đạc của kiếp trước xui xẻo kia của ta... Lam Trạm, ngươi còn nhớ ta đã kể với ngươi, kiếp trước kia của ta nói hắn bị Kim Quang Dao nhốt ở một nơi đến ba năm, khó khăn lắm mới trốn thoát được không?"
Lam Vong Cơ nói: "Nhớ. Ngươi nghi ngờ việc này có quan hệ với Kim Quang Dao?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừm, ta cảm thấy hắn chắc chắn phát hiện ra một vài nhược điểm gì đó của Kim Quang Dao, cho nên bị gài bẫy hãm hại. Hiện giờ Kim Quang Dao thấy ta, bất kể gã làm cách nào biết được, hoặc là gã rốt cuộc có biết rõ ta là Mạc Huyền Vũ hay Nguỵ Vô Tiện hay không, nhưng khẳng định là gã cho rằng bí mật của mình có nguy cơ bị tiết lộ, bởi vậy muốn âm thầm ra tay độc ác. Không phải ngẫu nhiên, ta ở vùng ngoại ô Nghĩa Thành, nhìn thấy cánh rừng kia liền cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, đặc biệt là cái tầng hầm ngầm kia, nhưng lại không nhớ nổi đã đến đó lúc nào. Ngươi nói xem, có thể nào, tất cả những chuyện này là ký ức kiếp trước của ta, giấu trong thân thể này, trùng hợp bị khơi dậy? Mà cái tầng hầm ngầm kia, có thể chính là nơi hắn bị nhốt ba năm đó hay không?"
Lam Vong Cơ nói: "Rất có khả năng, Kim Quang Dao sắp đặt dẫn dụ hắn đến chỗ cây Giao Hoạn, khiến cho hắn hôn mê, rồi đặt vào trong quan tài được làm từ cây Giao Hoạn, khiến cho hắn vĩnh viễn ngủ say, chỉ là sau đó có chuyện bất ngờ xảy ra, làm cho hắn có cơ hội lợi dụng hỗn loạn chạy ra ngoài".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đúng thế. Mối liên hệ giữa Kim Quang Dao và Mạc Huyền Vũ, hẳn là từ thời thiếu niên gã ở Kim Lân Đài mấy năm, khi đó gã bị Kim Quang Thiện một cước đá xuống dưới dãy bậc thang dài, sau đó tuy rằng lại bám riết không buông, vài lần cầu xin, rốt cuộc được cho phép ở tại Kim Lân Đài, nhưng có lẽ không được ưa thích, thế lực yếu và mỏng, mà tu vi gã lại không cao, làm sao chống lại được với kiếp trước của ta? Nếu không phải dùng quỷ kế, rất khó tưởng tượng kiếp trước của ta lại bị nhốt bởi tay gã. Chỉ là, có một chỗ kỳ lạ".
Lam Vong Cơ nói: "Kỳ lạ ở chỗ, Kim Quang Dao cần phải biết chỗ cây Giao Hoạn. Mà chỗ này, ngay cả một gia tộc của Kim thị ở Bách Phượng Sơn cũng mất tung tích cả trăm năm, gã làm sao lại biết được". Truyện Khác
Nguỵ Vô Tiện nói: "Chính là như thế. Cho nên phỏng đoán này... cũng chỉ là phỏng đoán, trước mắt cũng không có ý tưởng khác. Nhưng ta vẫn rất khó tin nổi, Kim Quang Dao sẽ có bí mật gì, mà hao tổn tâm cơ như thế cho dù phải diệt trừ ta cũng phải bảo vệ cho bằng được. Nhìn bề ngoài, tuy gã rất có tâm cơ, nhưng không đến mức là người tàn nhẫn độc ác như vậy".
Lam Vong Cơ nói: "Cho nên bây giờ ngươi lục lại đồ vật kiếp trước của ngươi để lại, là muốn tìm xem có chút manh mối hữu dụng nào không?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đúng vậy... Chỉ là không ngờ đồ đạc rác rến lung tung lộn xộn của hắn lại nhiều như thế..."
Nhớ tới căn phòng ngày đó của Nguỵ Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ không đưa ra nhận xét.
***
Buổi tối, hai người trở về từ yến hội, tâm trạng Nguỵ Vô Tiện rất tốt.
Đến Bách Phượng Sơn mấy hôm nay, ở yến hội, nếu không phải bị đối xử bằng bộ mặt lạnh lùng, thì là dứt khoát bị vứt bỏ bơ vơ, hôm nay rốt cuộc đã lọt vào mắt xanh của Hàm Quang Quân, cùng y một trà một rượu đối ẩm, Nguỵ Vô Tiện vừa gặm đùi gà, vừa nói chuyện văng nước miếng tung toé, Lam Vong Cơ cũng không ghét bỏ. Chỉ lúc Kim Tử Duyên tìm hắn uống rượu, sắc mặt mới trở nên kém một chút.
Kim Tử Duyên hôm nay ở trên giáo trường thi thố tài năng, thần thái rạng ngời, khiến không ít người phải lau mắt mà nhìn đối với vị gia chủ trẻ tuổi mới đương nhiệm chưa được một hai năm này. Thấy y có thể uống dám uống và thích uống, nên cả đám người thay phiên nhau tới kính rượu. Kim Tử Duyên hào sảng phóng khoáng, cùng mọi người cụng ly uống, lúc sau ngà ngà say tới tìm Nguỵ Vô Tiện, bị y lây nhiễm, hai người lý tưởng hào hùng, một phen dâng trào uống với nhau.
Lam Vong Cơ ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, lạnh buốt toả ra hàn khí. Yên lặng một mình uống trà xanh, đưa một đĩa nhỏ gắp đầy đồ ăn đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện, "Đừng chỉ uống rượu, ăn lót dạ một chút".
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, Lam Trạm quan tâm săn sóc người khác, ân cần chu đáo như vậy biết tìm ở đâu ra? Bây giờ lại còn chủ động gắp đồ ăn cho hắn, lập tức nhướng mày, ném vò rượu sang một bên, cảm thấy mỹ mãn mà ăn vào.
Kim Tử Duyên bị bỏ rơi bên cạnh uống một mình một lát, bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí giữa hai người kia không thể xen vào, lặng lẽ đứng dậy đi mất.
Nguỵ Vô Tiện ăn xong, vuốt ve vò rượu, ánh mắt nhịn không được bay sang chỗ Kim Tử Duyên, hiển nhiên lại muốn tìm người cùng uống. Lam Vong Cơ im lặng, tịch thu vò rượu trong tay hắn, kéo đi.
Nguỵ Vô Tiện bị y kéo đi không đầu không đuôi như vậy, không hiểu gì: "Lam Trạm? Bây giờ không phải còn sớm hay sao, ngươi thật sự ăn no rồi hả?"
Lam Vong Cơ nói: "No rồi, về phòng".
Giữa sân, hai người đường ai nấy đi.
Một canh giờ sau, Lam Vong Cơ dạo bước chân, đã đi vào trong phòng Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện dựa trên giường, hiếm khi an tĩnh đọc sách.
"Lam Trạm?"
Nghe tiếng động hắn vừa nhấc đầu, đã nhìn thấy Lam Vong Cơ vén vạt áo, ngồi bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Âm Hổ phù như thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện sờ soạng trong ngực một hồi, hai mảnh kim loại nhỏ có hoa văn hình con hổ nhẹ nhàng nằm trên lòng bàn tay, một làn khí đen dày đặc cuộn mấy vòng quanh cánh tay hắn, như quỷ như ma. Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi, ấn đường thấp thoáng biến thành màu đen.
Lam Vong Cơ lấy tay sờ lên mạch đập của hắn, lát sau, trầm giọng nói: "Mạch đập không ổn, sợ là áp chế không được nó". Dường như đắn đo một chút, "Đêm nay... đến phòng ta ngủ đi, có ta canh chừng".
"?" Nguỵ Vô Tiện không thể tin được, ngó trái ngó phải Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ rầu rĩ nói: "Sao vậy?"
Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm nói: "Lam Trạm, ngươi đối với ta thật tốt".
Ôm chăn gối trên giường, Nguỵ Vô Tiện khí thế hăng hái đi theo sau lưng người ta, có thể được mời ngủ qua đêm trong phòng Hàm Quang Quân, đoán chừng hắn là người đầu tiên trên thế gian này!
Vào phòng, ném đống đồ lên giường, cả người Nguỵ Vô Tiện nhào lên, bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường.
"Lam Trạm... giường của ngươi, thơm quá nha..."
Hít hít mũi, ngửi một hồi, đột nhiên nhảy bật dậy khỏi giường, "Ai da, Lam Trạm, xin lỗi xin lỗi, ta một thân quần áo dơ này, mà đã leo lên giường ngươi nằm..."
Lời còn chưa dứt, hai chiếc giày đã bị đá bay, đai lưng nhanh chóng cởi ra, trong nháy mắt lột sạch chỉ còn trung y, áo ngoài dơ hề hề kia bay vèo trong không trung, vững vàng đáp xuống tấm bình phong.
Lam Vong Cơ: "......"
Chiếc giường chăn mền xếp chỉnh chỉnh tề tề thoạt nhìn đặc biệt sạch sẽ, đặc biệt thoải mái, Nguỵ Vô Tiện nhìn mấy lượt, nhịn không được, đưa tay nhấc lên, nhốt cả người mình vào trong chăn, cuộn mình lại như cuốn chả giò, còn đá lông nheo, tỏ vẻ ăn ý nói: "Lam Trạm! Ngươi nói xem, phi tử trong hoàng cung có phải đều cởi sạch như vậy rồi sau đó khiêng đến giường của hoàng đế không?"
Lam Vong Cơ cạn lời.
Vùi đầu một trận, trong ổ chăn truyền đến giọng nói rầu rĩ: "Tại sao ngủ trên giường của ngươi thoải mái hơn trên giường của ta?"
Lam Vong Cơ ôn nhu nói: "Đừng đùa nữa..." Đem cuộn chả giò này lăn vài cái, xách người nọ ở bên trong ra, "Đả toạ tĩnh tu, ta làm cùng ngươi".
Nguỵ Vô Tiện luyến tiếc hương thơm nhàn nhạt trong ổ chăn của y, lười biếng nằm trở lại, "Lam Trạm, ta nằm trên giường của ngươi như vậy, người trong lòng ngươi có thể ghen hay không vậy?"
Lam Vong Cơ im lặng một trận, thuận tay lấy áo khoác ngoài Nguỵ Vô Tiện ném lên tấm bình phong, thản nhiên xếp lại.
Nguỵ Vô Tiện thấy y không trả lời, quay đầu, cầm tấm áo y xếp nửa chừng xoa loạn một hơi, nói: "Lam Trạm, ta đã suy nghĩ cẩn thận, ta cũng không muốn ngươi thành thân".
Động tác trên tay Lam Vong Cơ đột nhiên dừng lại.
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nói: "Nếu hai ta đều thành thân, sau này phải chia cách ra, ta cũng luyến tiếc ngươi..." Suy nghĩ một hồi, lại nói: "Nếu không như vầy, ngươi giới thiệu một tiểu muội Lam gia cho ta, ta đến Cô Tô Lam thị ở rể, như vậy không phải mỗi ngày đều có thể gặp sao!"
Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua vẻ mặt hưng phấn không thôi của Nguỵ Vô Tiện, rũ mắt xuống, tiếp tục im lặng không nói mà xếp áo khoác.
"Không được không được không được..." Hắn tự quyết định, rồi lại mặt ủ mày chau, "Vân Thâm Bất Tri Xứ nhiều quy củ như vậy, nghẹn đến chết mất thôi, hơn nữa chuyện này, không nói tới vấn đề khác, Lam lão nhân chắc chắn là người đầu tiên phản đối... Như vậy đi, sau này nếu ta thành gia, sẽ ở Thải Y trấn dưới chân núi của các ngươi, khoảng cách gần như vậy, nếu ngươi nhớ ta, lúc nào cũng có thể tới! Ơ?... Lam Trạm, Lam Trạm, còn chưa nói xong mà, sao ngươi đi rồi?... Ngươi lại không để ý đến ta có phải không?"
Không để ý đến lời tức giận lên án ở phía sau, Lam Vong Cơ xoay người rời đi, mở cánh cửa, để gió đêm thấm lạnh thổi vào cho mình tỉnh táo.
Y nhìn ánh trăng nơi xa xa, không khỏi nhớ tới đoạn đối thoại với Lam Hi Thần tối hôm qua.