Sau khi Hàn Công Danh rời đi thì vẻ mặt của Lục Hằng có hơi thay đổi.
Người đàn ông áo đen đi ra từ cửa ngầm nói với ánh mắt u ám: “Hàn Công Danh không phải là một người dễ khống chế, hẳn là ông nên làm ra quyết định sớm hơn”.
Lục Hằng nhếch môi nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Anh không hiểu, tôi thích cái cảm giác dùng loại người này. Rất nguy hiểm nhưng cũng rất kích thích. Kiếm hai lưỡi mà tôi dùng sẽ không bao giờ làm tổn thương được tôi, sẽ chỉ ám sát đối thủ mà thôi. Anh yên tâm đi, tôi hiểu rõ nhược điểm của Hàn Công Danh, đó chính là Hạ Nhược Vũ. Anh cho rằng vì sao cậu ta lại đối đầu với Mạc Du Hải chứ? Còn không phải là vì Hạ Nhược Vũ quá thân thiết với Mạc Du Hải sao”.
Người đàn ông áo đen nghĩ nghĩ rồi nói: “Ông nói đúng, tôi thấy Hàn Công Danh là một người cực đoan nhưng tỉnh táo. Ngay cả cậu ta cũng không kiềm chế được mà đi trêu chọc với Mạc Du Hải trong thời điểm này, đúng là không giống với tính cách của cậu ta.
Lục Hằng cười một tiếng, nụ cười của ông ta tràn ngập vẻ âm u: “Cậu ta rất yêu Hạ Nhược Vũ, vì một người phụ nữ mà chằng thèm để ý gì hết. Anh thấy dạng người như vậy sẽ tạo thành uy hiếp đối với tôi sao?
Cậu ta muốn lợi dụng Khánh Huyền để ép tôi ủng hộ cậu ta. Được thôi, tôi sẽ để cho cậu ta đi chơi với Mạc Du Hải trước, tôi chỉ cần trốn ở phía sau là được rồi. Vừa có thể dùng Hàn Công Danh để hấp dẫn sự chú ý của Mạc Du Hải, còn có thể tránh đi những phiền toái không cần thiết. Tôi có thể âm thầm quan sát, rồi được lợi sau cùng.”
Người đàn ông áo đen cất lời khen ngợi: “Ông nói đúng, thế thì chúng ta sẽ được an toàn. Gần đây Mạc Du Hải nhìn chằm chằm chúng ta quá ghê gớm, có rất nhiều công việc không thể tiến hành theo bình thường được, gần đây công ty đã tổn thất rất nhiều.”
Đôi mắt của Lục Hằng hơi co lại, ông ta nói với vẻ lạnh lùng: ‘Là Mạc Du Hải đã khiến cho chúng ta phải chịu nhiều tổn thất đến thế. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả lại mối thù này:
Người đàn ông áo đen trầm ngâm một chút rồi hỏi: ‘Ông cho rằng Hàn Công Danh sẽ dùng cách gì để đối đầu với Mạc Du Hải?” Lục Hằng khoát khoát tay rồi nói: “Nói về mưu kế thì tôi cũng được xem như là cao thủ. Nhưng tôi không hiểu gì về tình cảm nam nữ cả. Nhưng Hàn Công Danh là một người thông minh, tôi nghĩ cậu ta có thể tạo ra không ít phiền phức cho Mạc Du Hải đây. Như thế cũng tốt, để Mạc Du Hải chơi với cậu ta đi, chúng ta có thể thả lỏng một hơi. Anh nhớ cảnh cáo đàn em của mình, dừng hết tất cả hành động, không nên bị người bắt chóp.”
Người đàn ông áo đen gật đầu: “Tôi hiểu rồi thưa Tổng giám đốc Hằng” Lục Hằng đi về phía cửa sổ, ông ta chắp tay sau lưng rồi đưa mắt nhìn về phương xa, nói với vẻ lạnh lùng: “Không ngờ rằng tình cảm nam nữ cũng sẽ trở thành nấm mồ của anh hùng. Mạc Du Hải, không biết rằng anh có thể vượt qua được cửa ải này không” Tám giờ tối, Lục Khánh Huyền đi tới quán bar Thiên Đô đúng hẹn.
Đây là một quán bar nhỏ nằm ở nơi hẻo lánh trong phố xá sầm uất này.
Khách hàng đa số đều là lưu manh.
Lục Khánh Huyền rất không thích hoàn cảnh nơi này nhưng vẫn cố cắn răng đi vào.
Cô ta mưới bước vào cửa, đúng lúc có hai tên lưu manh hơi say rượu đang muốn ra ngoài. Khi bọn họ nhìn thấy Lục Khánh Huyền thì đôi mắt không khỏi sáng lên, dùng giọng điệu hàm hồ mà trêu chọc nói: “Người đẹp, đi một mình à, có muốn đùa giỡn với anh một chút không?” Lục Khánh Huyền nhíu mày thật chặt, cô ta không để ý tới hai tên côn đồ mà đi thẳng tới quầy bar.
Hai tên côn đồ thấy Lục Khánh Huyền không để ý tới bọn họ thì trở nên tức giận ngay lập tức. Hai người đó đuổi theo rồi ngăn cô ta lại, một người trong đó nói với vẻ hung tợn: “Mẹ mày, mày giả vờ trong sáng cái gì chứ? Dám không nể mặt bọn tao? Muốn chết đúng không?” Lục Khánh Huyền đã thấy qua rất nhiều cảnh tượng hoành tráng, nhưng cô ta đi vào một quán bar hỗn loạn như thế này vẫn còn có chút sợ hãi.
Ngay lúc này thì cô ta thấy Hàn Công Danh, vội vàng hét to lên: ‘Hàn Công Danh, ở đây.” Hai tên côn đồ quay đầu lại nhìn về phía Hàn Công Danh, một người trong đó uống hơi nhiều nên lảo đảo tiến lên, túm lấy cổ áo của anh ta rồi quát lớn: “Nhóc con, đó là hàng của mày à? Bây giờ tao thích nó đấy, ngoan ngoãn để nó ngủ với tao một đêm. Nếu không thì tao sẽ dạy dỗ mày” Hàn Công Danh chẳng thèm nhìn tên lưu manh kia, anh ta đưa tay ra tát một cái, tên lưu manh kia loạng choạng xoay một vòng rồi té ngã trên mặt đất. Thậm chí miệng còn chảy máu, phun ra hai cái răng.
Có lẽ là bình thường tên côn đồ đó bá đạo đã quen, anh ta trợn mắt rồi giấy dụa đứng dậy, hô lên: “Mẹ nó, mày dám đánh tao à? Mày chán sống rồi đúng không?” Một tên côn đồ khác thì thấy rõ mặt của Hàn Công Danh nên vội vàng đi tới giữ chặt bạn mình. Anh ta nói với vẻ khép nép: ‘Xin lỗi anh Danh, anh em của em uống nhiều quá, anh tha cho cậu ấy một lần đi” Hàn Công Danh nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: ‘Lâu lắm rồi chưa ai dám chửi tôi, người anh em của cậu can đảm đấy. Tôi thích.”
Tên côn đồ kia bị bạn níu lại thì mới thấy rõ mặt của Hàn Công Danh. Anh ta sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch rồi ngồi phịch xuống đất, vội vàng tát mình tới tấp, vừa tát vừa nói với giọng nghẹn ngào: “Anh Danh, thật sự tôi không thấy rõ là anh, xin anh tha cho tôi!” Hàn Công Danh cười một cái rồi nói với vẻ thản nhiên: “Khí thế ngang ngược của cậu đi đâu cả rồi?” Tên côn đồ kia còn chẳng dám thở mạnh, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin, giống như Hàn Công Danh là một tôn tại rất khủng bố vậy.
Anh ta nhìn thoáng qua Lục Khánh Huyền rồi nói với tên côn đồ kia: ‘Hôm nay tôi còn có việc, đừng để tôi thấy mặt anh một lần nữa. Bây giờ thì cút đi được rồi” Hai tên côn đồ kia như trút được gánh nặng, vội vàng chạy ra khỏi quán bar.
Hàn Công Danh đi tới bên cạnh Lục Khánh Huyền rồi cười hỏi: “Không dọa cô chứ? Đúng là nơi này có hơi loạn một chút.” Lục Khánh Huyền đã mất đi hứng thú về chuyện ban nãy từ lâu rồi. Cô ta nhìn Hàn Công Danh rồi nói: “Mặt mũi của anh ở chỗ này cũng lớn phết nhỉ, có phải là làm đại ca ở đây không?” Anh ta cười một cái rồi nói: “Đại ca à? Cô xem thường tôi quá rồi đó. Dạo gần đây tâm trạng của tôi không được tốt nên thường xuyên tới đây uống rượu. Đánh nhau với bọn côn đồ ở đây mấy lần” “Vậy nên anh đánh cho bọn họ sợ rồi. Giờ bọn họ nhìn thấy anh như nhìn thấy Diêm Vương. Đây là cách giải tỏa của anh đấy à?” Lục Khánh Huyền hỏi.
Trong mắt Hàn Công Danh hiện lên một chút kỳ lại, anh ta nói: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta uống hai ly trước đi” Hai người đi tới quầy bar rồi ngồi xuống. Người ngồi bên cạnh nhìn thấy Hàn Công Danh thì cũng vội vàng đứng dậy, dường như là không dám tới gần.
“Tâm trạng của anh không tốt là đánh nhau để giải tỏa à. Xem ra anh là một người có khuynh hướng bạo lực.” Lục Khánh Huyền cười nhạo nói.
Hàn Công Danh uống một hơi cạn sạch chén cocktail rồi mới nói: “Cũng có thể nói như vậy. Cách tốt nhất để giải tỏa chính là bạo lức, tôi rất tán đồng câu nói này.” Lục Khánh Huyền thử thăm dò: “Có phải là vì bởi Hạ Nhược Vũ không, cô ta ở bên Mạc Du Hải nên anh đang ghen.” Hàn Công Danh buông chén rượu không xuống rồi nói: “Giám đốc Huyền này, cô đã biết rõ còn cố hỏi ư. Những thứ cô nói ở văn phòng khiến tôi rất có hứng thú. Cô có cách gì không?’ Lục Khánh Huyền cười một cái rồi nói: “Nhanh vậy đã đi vào vấn đề chính rồi à. Tôi có một kế hoạch nhưng cần anh giúp đỡ.” Hàn Công Danh ra hiệu cho cô ta nói tiếp.
Cô ta nhìn hoàn cảnh xung quanh của quán bar rồi nói với vẻ hài lòng: “Hoàn cảnh tốt đấy, tôi nghĩ đây là nơi thích hợp nhất rồi.”