“Nghe gì chưa, Mạc Du Hải dẫn Hạ
Nhược Vũ về nhà” Lục Khánh Huyền
ngồi xuống đối diện Hàn Công Danh
đang ngẩn người rồi hỏi với vẻ mặt âm
trâm.
Hai người không cùng một bộ
phận, bình thường chẳng qua lại với
nhau. Bây giờ Lục Khánh Huyên lại tới
văn phòng của Hàn Công Danh ngay
lúc làm việc, rất kỳ quái.
Hàn Công Danh ngẩng đầu lên,
trong mắt anh ta có thêm một sự tức
giận: “Tôi biết.”
Lục Khánh Huyền cười lạnh: “Anh
biết điêu này có nghĩa là gì không,
chẳng mấy chốc nữa, Hạ Nhược Vũ
của anh sẽ biến thành vợ của Mạc Du
Hải rồi đấy.
Tay của Hàn Công Danh không tự
chủ mà run lên, khóe miệng của anh ta
cũng giật giật, có thể nhìn ra được tâm
trạng của anh ta không hề bình tĩnh.
Lục Khánh Huyền thấy Hàn Công
Danh không nói gì thì tiếp tục nói: “Tôi
hiểu rõ tâm trạng của anh lúc này,
người anh yêu ở bên người khác, trái
tim anh đau lắm đúng không?”
Hàn Công Danh trầm mặt xuống:
“Cô đến để châm chọc tôi đấy à?”
Lục Khánh Huyền nở nụ cười: “Tôi
châm chọc anh thì chẳng phải là tương
đương với việc châm chọc chính tôi à.
Nói thật cho anh biết, mối hận trong
lòng tôi nhiêu hơn anh gấp trăm lần.
Tôi tốt với Mạc Du Hải như thế nhưng
anh ấy lại hừ hững với tôi. Tôi không
thể nào hiểu được đến cùng là đàn ông
muốn cái gì?”
Hàn Công Danh cười khổ: “Tôi
cũng muốn hỏi là đến cùng phụ nữ
muốn cái gì? Chẳng lẽ tôi đối xử với Hạ
Nhược Vũ không tốt ư? Tôi thua Mạc
Du Hải chỗ nào chứ?”
Lục Khánh Huyền cười ha ha: “Hai
người thất bại chúng ta, đúng là có
tiếng nói chung thật đấy. Sau khi tan
việc đi uống một chén thế nào?”
Hàn Công Danh nghĩ một lúc rồi
nói: “Không chỉ đơn giản là uống rượu
thôi đúng không?”
Lục Khánh Huyền cười rồi hỏi lại:
“Vậy anh cho rằng như thế nào, đừng
nói là anh nghĩ tôi thích anh nhé?”
tx cũng cười, anh ta nói: Lục
Khánh Huyền, tôi nhìn người vẫn chuẩn
lắm. Cô là một người chung tình, cả đời
này cô chỉ thích Mạc Du Hải mà thôi”
Lục Khánh Huyền nghe vậy thì
nhướng mày: “Anh hiểu tôi đấy”
Hàn Công Danh không nói gì nữa.
Thật lâu trước kia Lục Hằng đã phái
anh ta đi điêu tra Lục Khánh Huyên.
Tuy nói là hai người không làm việc
chung trong một bộ phận nhưng cũng
xem là người xa lạ quen thuộc nhất.
Qua một lúc sau Hàn Công Danh
mới ngẩng đầu nhìn Lục Khánh Huyền,
trong ánh mắt của anh ta có vẻ cảnh
cáo: “Thứ cô không có được thì cô
cũng sẽ không để người khác đạt
được. Đó mới là tính cách của cô. Cho
nên cô mời tôi uống một chén có phải
là muốn đối phó với Mạc Du Hải
không? Nhưng tôi phải nhắc nhở cô,
nếu như cô dám hại Hạ Nhược Vũ thì
đừng nói là Mạc Du Hải, tôi cũng sẽ
không tha cho cô đâu.”
Lục Khánh Huyền mỉm cười rồi trả
lời: “Xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ tôi
lắm nhỉ. Trong từ điển của tôi không có
hai chữ nhận thua. Tôi sẽ không buông
tay Mạc Du Hải, hơn nữa tôi rất yêu anh
ấy, sao có thể đối phó với anh ấy được
chứ. Tôi mời anh đi uống rượu là vì
muốn cùng anh nghiên cứu xem làm
như thế nào mới có thể đạt được mục
đích riêng của chúng ta?”
“Đạt được mục đích riêng?” tx hỏi
lại.
Cô ta gật đầu: “Đúng thế, chính là
đạt được mục đích riêng. Tôi cần Mạc
Du Hải, anh cần Hạ Nhược Vũ. Không
phải là chúng ta có thể hợp tác với
nhau sao?”
Hàn Công Danh lại là cười lạnh:
“Mạc Du Hải sẽ dễ đối phó như vậy
chắc? Chúng ta vẫn nên tự lượng sức
mình thì hơn.”
Lục Khánh Huyền nở một nụ cười
châm chọc rồi nói: “Chẳng trách anh
không theo đuổi được Hạ Nhược Vũ.
Nếu như tôi là Hạ Nhược Vũ thì tôi
cũng sẽ không thích một người đàn
ông không có tương lại. Vừa nghe thấy
tên của Mạc Du Hải đã sợ mất mật rồi,
còn gì để nói chứ?”
†x không tức giận mà lại còn cười:
“Phép khích tướng này không tệ. Tôi có
thể cho cô một đáp án khẳng định. Bây
giờ tôi còn chưa muốn đối đầu với Mạc
Du Hải, còn về nguyên nhân thì cô có
hỏi tôi cũng sẽ không nói”
Phản ứng của anh ta vượt khỏi dự
đoán của Lục Khánh Huyền. Cô ta cho
rằng khi Hàn Công Danh biết được tin
này thì sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ anh
ta lại bình tĩnh như vậy chứ. Điều này
khiến cho Lục Khánh Huyền có chút
không nhìn thấu người đàn ông trước
mặt.
Hàn Công Danh đứng dậy rồi nói:
“Nhưng tôi có hứng thú với kế hoạch
của cô đấy. Nói tôi nghe cô muốn chia
rẽ bọn họ như thế nào. Chín giờ tối nay,
tôi sẽ chờ cô ở quán bar Thiên Đô,
không gặp không vê. Còn bây giờ tôi
phải làm việc, cô cứ tự nhiên”
Lục Khánh Huyền nhìn Hàn Công
Danh với vẻ có thâm ý rồi quay người
đi ra khỏi căn phòng. Cô ta cũng có
chút tò mò về Hàn Công Danh, Lục
Khánh Huyền cảm giác trên người đàn
ông này có rất nhiều bí mật, hơn nữa bị
mật này còn có lợi cho bí mật của cô
ta.
Chờ Lục Khánh Huyền đi xa thì
Hàn Công Danh mới đứng dậy đi tới
văn phòng chủ tịch.
Lục Hằng thấy Hàn Công Danh đi
vào sửng sốt một chút, ông ta hỏi:
“Bình thường cậu rất ít không chào hỏi
gì đã tới tìm tôi, có việc gì thế?”
Hàn Công Danh cũng không thích
nói chuyện với Lục Hằng, anh ta nói
thẳng: “Tổng giám đốc Hằng, tôi muốn
đối phó với Mạc Du Hải, ông có thể ủng
hộ tôi không?”
Lục Hằng nhướng mày, ông ta đã
chịu nhiều thiệt thòi vì Mạc Du Hải, bây
giờ ông ta không dám hành động thiếu
suy nghĩ, sợ rằng sẽ bị để mắt tới. Dù
sao Lục Hằng cũng không thể để mình
lộ ra ánh sáng được.
“Bây giờ tiếng gió quá lớn, tôi
không muốn gặp chuyện trong thời
điểm này, tốt nhất là cậu cũng đừng
làm gì” Lục Hằng cảnh cáo.
Hàn Công Danh lại mỉm cười:
“Tổng giám đốc ngày càng hiểu đạo lý
bo bo giữ mình nhỉ. Nếu như tôi nói
cho ông biết đây là kế hoạch của con
gái ông thì không biết ông có ủng hộ
không.
Đôi mắt của Lục Hằng co lại một
chút: “Kế hoạch của Khánh Huyền ư,
tại sao con bé lại phải làm như thế?”
Hàn Công Danh cười lên: ‘Hôm nay
Mạc Du Hải đã dẫn Hạ Nhược Vũ về
nhà, cũng có nghĩa là bọn họ đã tới
bước thảo luận chuyện kết hôn rồi. Cho
nên Lục Khánh Huyền rất khó chịu, cô
ta muốn chia rẽ Hạ Nhược Vũ và Mạc
Du Hải”
Lục Hằng suy tư một lúc rồi nói:
“Cũng chỉ là vấn đề tình cảm mà thôi,
Khánh Huyền quá hấp tấp. Con bé
quậy như thế này thì chúng ta rất có
thể sẽ bại cho. Cho nên dù con bé là
con gái của tôi, tôi cũng sẽ không để
cho con bé làm ẩu. Chuyện này không
thể thương lượng được”
Nụ cười của Hàn Công Danh lại
càng thêm rực rỡ: “Không, Tổng giám
đốc Hằng à, tôi cho rằng đây là một cơ
hội. Nếu như Mạc Du Hải và Hạ Nhược
Vũ thật sự chia tay thì đối với chúng ta
cũng có chuyện tốt.”
Anh ta giải thích: “Ông ngẫm lại mà
xem, Mạc Du Hải là một người rất trọng
tình cảm. Nếu như anh ta chia tay với
Hạ Nhược Vũ thì chắc chắn sẽ bị đả
kích rất lớn. Lúc đó anh ta làm gì còn
tâm trạng nhìn chằm chằm chúng ta
chứ. Đến lúc đó không phải là chúng ta
muốn làm gì thì làm ư?”
cha của cục cưng là một tổng tài full Đôi mắt
của Lục Hằng sáng lên,nhưng rất nhanh sau đó
ông ta lại do dự: “Nếu như nói đối phó với Mạc Du
Hải thì tôi cũng có một chút chắc chắn.
Nhưng tôi không hiểu loại chuyện tình
cảm này”
Hàn Công Danh nói: “Chuyện này
chỉ cần giao cho tôi làm là được rồi.
Chỉ cần Tổng giám đốc Hằng có thể
ủng hộ tôi trong những lúc thích hợp là
được rồi. Tôi không nghĩ sẽ có chuyện
gì đâu.”
Lục Hằng hơi suy tư một chút rồi
gật đầu nói: “Vậy được rồi, tôi đồng ý
ủng hộ cậu. Nhưng không nên làm to
chuyện. Bây giờ là thời điểm đặc biệt,
tôi không mong sẽ xảy ra chuyện gì
phức tạp.”
Hàn Công Danh cười rồi nói: “Tổng
giám đốc Hằng vẫn chưa yên tâm về
tôi à. Tôi nghĩ tôi cũng không phải là
một người không hiểu chuyện.” Lục
Hằng gật đầu: “Từ trước tới giờ tôi rất
yên tâm về cậu, nếu không cũng chẳng
chọn cậu giúp tôi rồi.”
Anh ta cười cười: “Cảm ơn Tổng
giám đốc Hằng trước, tôi sẽ không để
cho ông thất vọng đâu. Nhưng tôi hi
vọng lúc ông lấy được thiên hạ thì
đừng làm khó Hạ Nhược Vũ. Đây là yêu
cầu duy nhất của tôi, nếu không tôi sẽ
trở mặt với ông đấy. Hi vọng Tổng giám
đốc Hằng có thể nhớ kỹ điều này”