Màn đêm buông xuống, Mạc Du
Hải một mình lái xe rời khỏi công ty,
Lục Khánh Huyền từ xa nhìn thấy xe
của anh lăn bánh rời đi thì cũng chậm
rãi khởi động xe, từ từ đi theo ở phía
sau.
Trong đầu Mạc Du Hải lúc này chỉ
lo lắng đến an nguy của Hạ Nhược Vũ
nên cũng không có tâm trí để ý tới Lục
Khánh Huyền đang ở phía sau. Xe lao
vun vút như tên bắn, chạy về phía kho
hàng Nam Giao. Chuyện lần này có lẽ
sẽ khá là nguy hiểm, anh cũng đã có
sự chuẩn bị sẵn rồi.
Sau khi hai người lần lượt xuất
phát, một người đàn ông ăn mặc rất
bình thường, không có gì nổi bật ở ven
đường lại cúi đầu lặng lẽ gọi điện
thoại: ‘Ông chủ, Mạc Du Hải và giám
đốc Khánh Huyên đều xuất phát rồi:
Từ trong điện thoại truyên đến
giọng nói của Lục Hằng: “Báo cho Ảnh
Tử, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng đi.
Nhưng phải nhớ thật kỹ, nhất định phải
đảm bảo sự an toàn cho cả ba người,
có điều, có thể ra tay làm chút chuyện
gì đó với Hạ Nhược Vũ, tùy sở thích của
bọn họ. Nhưng dặn bọn họ phải tự biết
giữ chừng mực.
Người nọ đáp: “Ông chủ cứ yên
tâm, tôi biết phải làm như thế nào mà”
Buông điện thoại, ngồi ở trong văn
phòng, ánh mắt của Lục Hằng chợt tối
sâm xuống, khóe miệng lại nhếch lên
thành một nụ cười lạnh lẽo.
“Ông chủ, kế hoạch của ông là gì
vậy? Tại sao tôi lại không nhìn ra được
chút nào vậy?” Người đàn ông áo đen
vẫn trốn ở phía sau cánh cửa bí mật
trong văn phòng đột nhiên đi tới, hắn ta
cất tiếng hỏi một cách khó hiểu.
“Nếu trong lòng Mạc Du Hải quan
tâm đến Hạ Nhược Vũ, vậy thì cứ biến
Hạ Nhược Vũ thành tàn hoa bại liễu,
thân tàn ma dại đi. Tôi thật sự muốn
nhìn xem tình yêu của Mạc Du Hải có
thể to lớn đến mức nào đấy. Lục Hằng
cười lạnh giải thích.
Người đàn ông áo đen hơi đăm
chiêu một chút rồi gật đầu: “Nếu tình
cảm của Mạc Du Hải dành cho Hạ
Nhược Vũ không sâu đậm, vậy thì
đương nhiên hắn ta sẽ bỏ đi. Thế
nhưng chẳng may Mạc Du Hải lại yêu
Hạ Nhược Vũ đến chết đi sống lại, thì
chẳng phải kế hoạch lần này sẽ thất
bại sao?”
Lục Hằng cười một cách lạnh lùng:
“Cậu cứ yên tâm đi, tôi vẫn còn kế
hoạch cũ nữa, nếu Mạc Du Hải không
thể rời xa được Hạ Nhược Vũ, vậy thì
tôi đây sẽ ép cậu ta phải rời đi!”
Trên mặt người đàn ông áo đen lại
hiện ra sự nghi hoặc, khó tin: “Ông chủ,
ông định làm như thế nào vậy?”
Lục Hằng ra vẻ thần bí nói: “Đến lúc
đó tự nhiên cậu sẽ biết thôi. Tôi đã
phân công cho Ảnh Tử đi thực hiện kế
hoạch này rồi, tôi tin chắc rằng với hai
kế hoạch khác nhau cùng diễn ra một
lúc như vậy, chắc chắn có thể khiến
cho Lục Khánh Huyền đoạt vị thành
công.
Người đàn ông áo đen tức thì lại lộ
ra ánh mắt kính nể tôn sùng mà nhìn
Lục Hằng. Từ xưa tới nay, mỗi khi làm
bất cứ việc gì, Lục Hằng luôn kín kẽ
cẩn mật, không để lộ ra bất kỳ sơ hở
nào, lần này chắc hẳn cũng sẽ không
xảy ra sự cố bất ngờ nào đâu.
Lục Hằng ngẫm nghĩ một chút, lại
cầm điện thoại lên gọi cho Ảnh Tử: “Đã
chuẩn bị xong cả rồi chứ?”
Ảnh Tử cam đoan nói: “Ông chủ,
tất cả đều đã được chuẩn bị một cách
kỹ lưỡng rồi. Mọi chuyện đều được
thực hiện theo đúng những gì ông đã
căn dặn”
Lục Hằng hài lòng gật đầu: “Đến
lúc đó cố gắng chú ý từng chỉ tiết nhỏ.
Nếu để Lục Khánh Huyền xảy ra
chuyện gì, thì các cậu cũng tự biết
đường mà chịu tội đi”
Ảnh Tử tự tin vỗ ngực: “Ông chủ cứ
yên tâm, chúng tôi cũng không phải là
tay gà mờ mới làm việc một hai lần,
tuyệt đối sẽ không để xảy ra sai sót gì
đâu.
Lục Hằng gật gù, bỏ điện thoại
xuống rồi lại quay ra hỏi người đàn ông
áo đen: “Với chỉ số thông minh của
cậu, chắc là cũng đã hiểu được đại
khái tôi định làm như thế nào rồi phải
không?”
Người đàn ông áo đen gật đầu:
“Ông chủ, ông đang định bày ra một vở
khổ nhục kế sao?”
Lục Hằng đứng dậy, đáp lời: “Đúng
vậy, nếu không thì việc gì hôm nay tôi
phải bắt Lục Khánh Huyền đi tới công
ty của Mạc Du Hải để bàn công chuyện
chứ? Phải biết rằng công ty của chúng
†a chưa bao giờ hợp tác với Mạc Du
Hải cả”
Người đàn ông áo đen tiếp lời: “Ý
định của ông thật sự rất rõ ràng, là
muốn Lục Khánh Huyền phát hiện ra
Mạc Du Hải tối nay sẽ gặp chuyện, dựa
vào tình cảm của cô ấy dành cho Mạc
Du Hải thì nhất định là cô ấy sẽ đi theo
để theo dõi hắn ta”
“Mạc Du Hải hành động lẻ loi một
mình, muốn an toàn rời khỏi kho hàng
đã bị mai phục tầng tầng lớp lớp là
không có khả năng. Vào thời điểm mấy
chốt, Lục Khánh Huyền nhìn thấy cậu
ta đang gặp nguy hiểm thì chắc chắn
sẽ chạy ra cứu cậu ta” Lục Hằng nở
một nụ cười âm hiểm.
“Vậy nên ông mới dàn xếp cho Ảnh
Tử mai phục ở đó, đúng lúc làm cho
Lục Khánh Huyền bị thương. Một người
phụ nữ nguyện hi sinh bản thân vì mình
như vậy, bất cứ một người đàn ông nào
cũng sẽ bị cảm động thôi” Người đàn
ông áo đen lập tức hiểu được ý đồ của
Lục Hằng.
Lục Hằng cười khẩy, nói: “Đây là cơ
hội tôi cố tình tạo ra cho Lục Khánh
Huyền, hơn nữa tôi tin chắc rằng với cá
tính của con bé, thì nhất định nó sẽ làm
như vậy.”
Người đàn ông áo đen lại cảm thấy
hoang mang, hỏi lại: “Vậy tại sao ông
không nói trước cho Lục Khánh Huyền
biết về kế hoạch này? Như vậy thì có
thể sẽ giảm thiểu sai sót tới mức thấp
nhất mà”
Lục Hằng bật cười sang sảng:
“Mạc Du Hải thông minh như vậy, nếu
đóng kịch cho cậu ta xem, thì cậu cảm
thấy là có thể lừa gạt được cậu ta sao?
Đây cũng là lý do vì sao tôi muốn để
Ảnh Tử hoàn thành nhiệm vụ lần này,
kỹ năng bắn súng của Ảnh Tử ra sao
chắc cậu cũng nắm rõ rồi đấy. Chỉ có
hắn ta mới có thể làm được một cách
toàn diện, không có sơ sót.”
Người đàn ông áo đen lại gật đầu
thừa nhận: “Ông chủ nói đúng thật, nếu
Lục Khánh Huyền biết được kế hoạch
của ông, cũng không biết cô ấy có oán
trách việc ông đã làm cho cô ấy bị
thương hay không.”
Lục Hằng cười nói: “Tôi nghĩ Lục
Khánh Huyền sẽ không trách tôi đâu,
ngược lại nó sẽ biết ơn tôi nữa cơ. Đây
sẽ là cơ hội duy nhất mà con bé có thể
lấy được cảm tình của Mạc Du Hải”
Người đàn ông áo đen lại nói tiếp:
“Kế hoạch của ông chủ có thể nói là vô
cùng hoàn mỹ, nhưng không nhân cơ
hội này là trừ khử Mạc Du Hải sao? Dù
sao tôi vẫn cảm thấy có chút không ổn”
Nụ cười bên khóe miệng của Lục
Hằng dần trở nên lạnh lẽo: “Vậy nên tôi
mới nói thủ đoạn của cậu vẫn còn non
kém lắm, phải biết nhìn xa trông rộng
ra một chút. Nếu như Mạc Du Hải và
Hạ Nhược Vũ nảy sinh mâu thuẫn
không thể hòa giải được, thì cậu nghĩ
Hạ Minh Viễn sẽ ngồi yên không quan
tâm sao? Hơn nữa, tôi cố ý phải người
tới ám sát ông ta, chắc chắn ông ta sẽ
cảm thấy vô cùng căng thẳng. Tôi lại
dùng chút thủ đoạn giật dây nữa, tới
khi đó Hạ Minh Viễn sẽ cho rằng Mạc
Du Hải đang nhắm vào ông ta, lúc ấy
hai người bọn họ đối đầu nhau, tôi chỉ
việc ngồi đây mà ngư ông đắc lợi thôi.”
Người đàn ông áo đen quả thực
bội phục kế hoạch của Lục Hằng, xem
ra ông chủ đã sắp xếp một bàn cờ thật
lớn, chỉ chờ con mồi rơi vào bãy. Mỗi
đường đi nước bước đều được ông ta
suy tư tính toán vô cùng cẩn thận,
không có bất cứ chút sơ hở nào, hơn
nữa lại có ảnh hưởng về lâu về dài.
Lục Hằng lại cười tươi rói, vô cùng
tự tin tuyên bố: “Mạc Du Hải và Hạ
Minh Viễn đều là những nhân vật tai to
mặt lớn, có số có má ở thành phố này,
có lẽ bọn họ cũng thật sự có bản lĩnh
đấy, nhưng muốn đấu với tôi ư, còn
kém xa nhiều lắm”
Xoay người bước tới bên cửa sổ,
phóng mắt nhìn ra những tòa kiến trúc
san sát phía dưới chân tòa nhà, Lục
Hằng lại nhếch mép nở nụ cười đầy
thâm ý. Có lẽ chẳng bao lâu nữa đâu,
cả cái thành phố này sẽ bị ông ta giãm
nát dưới chân.
Trong kho hàng Nam Giao, Hạ
Nhược Vũ bị trói vào một góc, miệng bị
che lại bằng băng keo, dù có cố gắng
thế nào thì cũng không thể phát ra
được âm thanh gì cả.
Ảnh Tử đứng cách cô không xa,
trong mắt lại có chút chần chừ do dự.
Một tên đàn em chạy tới, nhỏ giọng
hỏi: “Đại ca, ông chủ bảo chúng ta có
thể tùy tiện ra tay, anh cảm thấy là nên
làm như thế nào mới thích hợp đây?”
Ảnh Tử ngẫm nghĩ một chút, lại
nói: “Đừng có xuống tay với Hạ Nhược
Vũ”
Tất cả đám đàn em đều ngây ngẩn
cả người, tên vừa đặt câu hỏi kia lại
ngần ngừ hỏi lại: “Đại ca, đây là mệnh
lệnh của ông chủ mà, nếu chúng ta
không làm theo thì có chọc giận ông
chủ không anh?”
Ảnh Tử nở một nụ cười lạnh lùng,
nói: “Sau khi làm xong chuyện lần này,
mày nghĩ là ông chủ sẽ không làm gì
để bịt miệng chúng ta lại sao? Vậy nên
chúng ta phải nhanh chóng hoàn thành
nhiệm vụ này, sau đó thì trốn thoát khỏi
thành phố này đi. Tao đồ rằng ông chủ
còn đang bận đối phó với Mạc Du Hải
nên sẽ không quá để tâm đến chúng ta
đâu. Nhưng nếu như Hạ Nhược Vũ xảy
ra chuyện gì, thì mày nghĩ Mạc Du Hải
có bỏ qua cho chúng ta không? Thế
nên tao phải để lại một đường lui cho
tất cả mọi người, hiểu chưa?”
Tất cả đám đàn em đều lặng im
không nói được một lời, những điều
Ảnh Tử vừa nói đều không sai, Lục
Hằng chưa bao giờ tin tưởng bất cứ
một kẻ nào. Một khi mày đã biết được
kế hoạch của ông ta, thì điều đó cũng
đồng nghĩa với việc sớm hay muộn
mày sẽ bị ông ta giết người diệt khẩu.
Ảnh Tử thấy mọi người trầm mặc
không nói thì lại cười xòa: “Thôi được
rồi, tất cả chúng mày không cần phải
căng thẳng như thế, chỉ cần Hạ Nhược
Vũ không gặp phải chuyện gì thì Mạc
Du Hải cũng sẽ không làm gì chúng ta
hết. Đến lúc đó, chúng ta cũng đã hoàn
thành được nhiệm vụ mà ông chủ giao
phó rồi, sẽ không có ai còn gây khó dễ
cho chúng ta nữa đây. Tới đó thì cứ để
mặc cho bọn họ chơi với nhau đi.”
Sắc mặt mọi người bấy giờ mới hơi
thả lỏng được đôi chút, bọn họ đều vô
cùng tin tưởng và kính phục Ảnh Tử,
cho nên nhất định bọn họ sẽ làm theo
mệnh lệnh của hắn ta.
Ảnh Tử nhìn thoáng qua Hạ Nhược
Vũ đang ngồi trong góc phòng, dưới
đáy mắt lại ánh lên chút khác thường
khó lòng phát hiện. Hắn ta hạ giọng nói
nhỏ như chỉ cho bản thân mình nghe
thấy: “Tôi cũng chỉ có thể giúp cô được
tới đây mà thôi.”