Mạc Du Hải hơi trầm mặc một
chút, rồi lại cất lời, giọng nói lạnh như
băng: “Các người là người của ai?”
“Anh Du Hải không cần biết chúng
tôi là ai, anh chỉ cần dựa theo yêu cầu
của chúng tôi mà hành động là được
rồi. Nếu anh không quan tâm đến sự
sống chết của cô Nhược Vũ, thì đương
nhiên là anh cũng không cần nghe theo
chúng tôi làm gì.” Người đàn ông áo
đen cười lạnh.
Mạc Du Hải không hề do dự mà
đồng ý: “Được rồi, tối nay tôi sẽ đến,
mong các người đừng gây khó dễ cho
Hạ Nhược Vũ, nếu không thì các người
sẽ biết hậu quả như thế nào đấy:
Người đàn ông áo đen bật cười:
“Anh Du Hải, anh đang ra lệnh cho tôi,
hay là đang cầu xin tôi vậy nhỉ? Đây là
thái độ nên có khi muốn nhờ vả cầu xin
người khác sao? Tâm trạng tôi bây giờ
không được tốt lắm, anh Du Hải có
phải là nên thay đổi giọng điệu đi một
chút không nhỉ?”
Hạ Nhược Vũ ở bên cạnh nghe
thấy vậy thì cắn chặt môi, cô biết Mạc
Du Hải luôn luôn là một người ở trên
đỉnh nhân sinh, anh luôn có thái độ
khinh thường, đứng trên tất cả mọi
người như vậy. Chưa từng có một ai
dám dùng giọng điệu như thế mà nói
chuyện với anh, thậm chí ngay cả cô
khi nghe thấy cũng có chút cảm giác bị
lăng nhục.
Mạc Du Hải lại im lặng không nói,
tựa như suy nghĩ điều gì, một lát sau,
anh thả nhẹ giọng nói mà nhấn từng
chữ: “Tôi xin các anh, đừng gây khó dễ
cho Hạ Nhược Vũ”
Người đàn ông áo đen lập tức bật
cười thành tiếng: “Anh Du Hải, xem ra
anh cũng không quá giống như trong
truyền thuyết người ta hay đồn thổi
nhỉ? Tôi nghe nói anh là người luôn có
thái độ cao ngạo tự phụ, chưa từng
cầu xin nhờ vả ai bao giờ, sao hôm nay
tự nhiên lại đổi tính thế?”
Giọng điệu của Mạc Du Hải vẫn vô
cùng bình thản: “Bất ngờ lắm phải
không? Anh cũng không phải là không
biết nguyên nhân tại sao, cần gì phải
giả ngây giả ngô như thế chứ?”
Người đàn ông áo đen đánh mắt
sang nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp
của Hạ Nhược Vũ, khẽ buông một tiếng
cười lạnh: “Thật không nghĩ tới anh Du
Hải lại là người chung tình như vậy đấy,
xem ra tình cảm của anh và cô Nhược
Vũ đây cũng là thật rồi.”
Cảm xúc trong lòng Hạ Nhược Vũ
phức tạp vô cùng, cảm giác khó chịu
bất kham đối với Mạc Du Hải tựa như
đang dần tan biến, vì cô mà anh thật
sự dám đối đầu với bọn bắt cóc, điều
này chẳng phải đã nói lên anh rất quan
tâm cô sao.
“Đây cũng không phải là chuyện
mà anh nên quan tâm. Đúng mười giờ
tối nay tôi sẽ đến điểm hiện, hy vọng là
có thể nhìn thấy được Hạ Nhược Vũ.
Nếu như tôi không gặp được người, thì
sẽ không có chuyện đứng nói chuyện
ôn hòa với anh giống như bây giờ nữa
đâu.” Giọng nói của Mạc Du Hải lạnh
lẽo như vọng ra từ hầm băng, ngâm
mang theo ý muốn cảnh cáo đám bắt
cóc không cần làm càn.
Mặc dù không đối diện trực tiếp với
anh, nhưng đồng tử của tên đàn ông
áo đen kia cũng không khống chế
được mà khẽ co rút lại. Hắn ta có thể
cảm nhận rõ ràng được sát khí nồng
nặc đang tỏa ra từ phía bên kia đường
dây. Sự lạnh lẽo theo đường truyền
điện thoại vọng vào ốc tai khiến cho
hắn ta cảm nhận được một sự uy hiếp
vô cùng lớn.
Tuy người đàn ông áo đen vẫn
đang cười, nhưng trong nụ cười ấy đã
mang theo cả sự miễn cưỡng: “Anh Du
Hải, tôi mới là người đang nắm quyền
chủ động ở đây, anh quên rồi sao? Anh
nói chuyện với tôi bằng thái độ như vậy,
không sợ sẽ chọc giận tôi, làm cho tôi
trút giận lên người cô Nhược Vũ đây
sao?”
Mạc Du Hải lạnh giọng nói: “Nếu
anh có gan thì cứ việc làm như vậy đi.
Tôi có thể cam đoan với anh rằng anh
sẽ chết vô cùng thê thảm đấy. Nhớ cho
kỹ, đây không phải là uy hiếp”
Búi cơ bên khóe mắt người đàn
ông áo đen kia chợt co giật mấy cái,
cái cảm giác áp lực tâm lý này hắn ta
không thể gọi tên nó là gì, nhưng nó lại
đang tồn tại một cách vô cùng chân
thực. Hít sâu một hơi, hắn ta mới chậm
rãi đáp lại: “Anh Du Hải, tối nay anh chỉ
được phép đến đây một mình thôi đấy,
hơn nữa không được mang theo vũ khí.
Nếu như để cho tôi cảm thấy được anh
mang tới bất kỳ sự uy hiếp nào, thì tôi
cũng không có thể đảm bảo được sự
an toàn của cô Nhược Vũ đây đâu.”
Mạc Du Hải cười khẩy, lại nói:
“Được rồi, tôi sẽ làm theo đúng yêu cầu
của anh. Nếu không còn việc gì nữa thì
tôi cúp máy đây, còn nhiều việc phải
làm nữa. Nhớ kỹ những gì anh đã hứa
với tôi, chỉ cần Hạ Nhược Vũ có bất cứ
xây xát gì, tôi sẽ nhằm vào đúng anh
mà hỏi tội đấy.”
Không đợi người đàn ông áo đen
nói thêm điều gì nữa, Mạc Du Hải đã
lập tức tắt điện thoại. Giờ phút này,
người đàn ông áo đen mới nhận ra trên
trán mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh,
cảm giác áp lực vô hình khi nói chuyện
với Mạc Du Hải khiến cho hắn ta căng
thẳng vô cùng.
Quay lại nhìn Hạ Nhược Vũ, gã đàn
ông áo đen hơi do dự một chút, rồi nói
với đám đàn em: “Mời cô Nhược Vũ
đây đi kho hàng Nam Giao đi, nhớ là
phải cẩn thận một chút, đừng xúc
phạm đến cô Nhược Vũ”
Tức thì, một tên đàn em tiến lại
gần, nhỏ giọng ghé vào tai hắn ta hỏi:
“Đại ca, không phải là ông chủ đã ra
lệnh cho chúng ta phải làm hỏng
khuôn mặt của Hạ Nhược Vũ rồi sao?
Cãi lại lệnh của ông chủ có phải là
không được ổn lắm không anh?”
Người đàn ông áo đen hừ một
tiếng: “Mày thì biết cái gì! Nếu chúng ta
ra tay với Hạ Nhược Vũ, tao có linh
cảm là mấy thằng chúng ta cũng đừng
nghĩ tới việc sống sót, hơn nữa lại còn
chết vô cùng thê thảm đấy. Chúng mày
không muốn yên yên ổn ổn mà làm
xong chuyện này, lại còn muốn tự
mang rắc rối vào mình nữa hay sao?”
Tên đàn em cười cầu tài: “Đại ca,
em thấy là anh hơi cẩn thận quá rồi.
Ông chủ đang chuẩn bị đối đầu với
Mạc Du Hải rồi, để xem hắn ta còn kiêu
ngạo được bao lâu?”
Người đàn ông áo đen trong lòng
vẫn còn mang theo sợ hãi, hắn ta lắc
đầu nói: “Chúng mày vẫn còn non và
xanh lắm, tao vừa nói chuyện điện
thoại với Mạc Du Hải, cảm giác phải
nói như thế nào nhỉ? Thật sự là giống
như có người treo một con dao lủng
lắng ngay trên đỉnh đầu mày vậy, hắn
ta quả thật là một tên đáng gớm đấy”
Sắc mặt tên đàn em kia lập tức
thay đổi, từ trước tới nay, đại ca của
hắn ta chưa bao giờ biết sợ ai là gì. Thế
nhưng lần này đại ca của hắn ta lại có
thể bị người dễ dàng áp chế, lại còn thể
hiện ra sự sợ hãi tột cùng đối với Mạc
Du Hải như vậy, điều này không quá
giống với tính cách thường ngày của
đại ca.
Người đàn ông áo đen hít sâu vào
một hơi, lại nói: ‘Chúng mày cứ nghe
†ao đi, cứ làm theo đúng những gì tao
bảo là được.”
Mấy tên đàn em gật đầu, dẫn Hạ
Nhược Vũ lên xe, rồi ngay lập tức khởi
động xe chạy về hướng kho hàng Nam
Giao. Trên xe, Hạ Nhược Vũ không hề
giấy dụa kháng cứ gì, trong tiềm thức
của cô luôn có một niềm tin vững chắc
rằng Mạc Du Hải nhất định sẽ tới cứu
cô.
Trong văn phòng, Mạc Du Hải bỏ
điện thoại xuống, đôi mày kiếm sắc
bén của anh đăm chiêu cau lại. Nếu
nói anh không lo lắng cho Hạ Nhược
Vũ thì là nói dối, tuy rằng anh cũng
thừa biết mục đích thật sự của bọn
người kia khi bắt cóc cô chỉ là muốn dụ
anh ra ngoài mà thôi, nhưng anh vẫn
không thể khống chế được bản thân
mà lo lắng cho cô.
Đêm nay sẽ là một đêm rất dài đây.
Mạc Du Hải chậm rãi đứng dậy vươn
vai giãn gân cốt, trong đầu vẫn không
ngừng suy nghĩ đối sách.
“Chủ tịch Hải, bên dưới có một vị
khách nữ tới tìm anh, xin hỏi anh có
muốn gặp không ạ?” Thư ký bên ngoài
nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng hỏi.
Mạc Du Hải cau mày, hỏi lại: “Cô ta
có báo tên của mình không?”
“Cô ấy nói mình tên là Lục Khánh
Huyền” Thư ký đáp.
Tâm trạng Mạc Du Hải có chút bực
bội, không biết Lục Khánh Huyền đến
đây làm cái gì. Ngẫm nghĩ một chút,
anh lại nói: “Để cho cô ta lên đây đi”
Một lát sau, Lục Khánh Huyền đẩy
cửa đi vào văn phòng, nụ cười trên mặt
còn mang theo cả sự luyến lưu khó
lòng che giấu được. Mỗi lần sắp được
gặp anh, cô ta lại lập tức không thể
kiềm chế được loại tâm tình kích động
nhộn nhạo này.
Biểu tình của Mạc Du Hải từ đầu
tới cuối vẫn là một vẻ lãnh đạm, ngạo
nghễ, anh nhìn lướt qua cô ta và hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Gặp thái độ của anh như vậy, Lục
Khánh Huyền cũng có chút thất vọng,
nhưng dù sao cô ta cũng đã quá quen
với giọng điệu của anh khi nói chuyện
rồi. Chậm rãi tìm từ, cô ta nói: “Du Hải,
em tới tìm anh là vì có một dự án muốn
hợp tác cũng với anh.”
Đây không phải là cái cớ cô ta bày
ra để tiếp cận Mạc Du Hải, mà thực tế
thì quả thật là công ty của cô ta có một
dự án cần triển khai hợp tác chặt chế
với công ty của Mạc Du Hải. Lục Hằng
đã vô cùng cẩn thận mà dặn dò cô ta
là nhất định phải tới đàm phán trực
tiếp với Mạc Du Hải.
Trong lòng Mạc Du Hải chỉ một
mực nghĩ về Hạ Nhược Vũ nên cũng
không còn tâm trạng nào mà quan tâm
tới mấy việc vặt vãnh ấy, anh có chút
mất kiên nhẫn mà nói: “Em có thể tới
gặp giám đốc kinh doanh của công ty
tôi.
Thái độ lạnh lùng của anh khiến
cho Lục Khánh Huyền vô cùng thất
vọng. Bắt gặp sự sốt ruột, mất kiên
nhãn ánh lên trong đôi mắt của Mạc
Du Hải, cô ta đoán chừng trong lòng
anh đang có tâm sự gì đó, bèn từ tốn
hỏi lại: “Du Hải, có phải là anh đang
gặp phải chuyện phiền phức gì không?”
Không thể phủ nhận rằng Lục
Khánh Huyền hiểu rõ Mạc Du Hải vô
cùng, chỉ một biểu tình nhỏ của anh
thôi mà cô ta đã có thể nhìn ra được
không ít chuyện.
Mạc Du Hải lạnh lùng nói: “Việc
riêng của tôi cũng không cần em phải
quan tâm. Bây giờ tôi đang bận lắm, có
việc gì cần thì em cứ tìm nhân viên
chuyên trách là được rồi. Thứ lỗi cho
tôi không tiếp em được nữa”
Đứng dậy xoay người rời khỏi văn
phòng, để lại một mình Lục Khánh
Huyền đứng chết trân tại chỗ, đôi mắt
đăm đăm nhìn theo bóng hình người
đàn ông mà cô ta luôn nhất mực yêu
thương nhưng không thể chạm vào.
“Du Hải, rốt cuộc thì em đã làm gì
sai, mà anh lại đối xử với em như vậy?”
Sự thất vọng trong đôi mắt Lục
Khánh Huyền dần chuyển màu thành u
oán, uất ức, không cam lòng. Đột nhiên
cô ta lại nghĩ đến có thể Mạc Du Hải
đang gặp chuyện gì đó, không kịp suy
nghĩ gì mà vội vã đưa ra quyết định, cô
ta muốn lén lút bám theo anh, để xem
xem rốt cuộc là anh đang gặp phải
chuyện gì.