Edit: Sữa Mật Ong
Banner: The June Team
Từ đêm Ngôn Uyển trở thành giải dược của Ngôn Dụ Chi, hắn phát hiện, muội muội tiện nghi này của hắn, tựa hồ so với tưởng tượng của hắn càng lớn mật.
Người bình thường trong tình huống bị lấy máu để làm giải dược, chỉ sợ trốn cũng không kịp, nàng lại không giống, nàng rất yêu thích việc xuất hiện trước mặt hắn.
Không phải vào ban ngày, chuyên chọn ban đêm rồi lặng lẽ tới. Một thân áo choàng thanh trúc, doanh doanh nhược nhược, thời điểm hắn mở cửa phòng, thanh âm nàng vang lên hệt như mèo con: "Đại ca, ta lại tới thăm người rồi."
Nàng vào phòng, sau khi kiều kiều cùng hắn vấn an xong, liền ngồi vào chiếc ghế gỗ khắc hoa lê trong góc, cầm một quyển sách an tĩnh đọc. Hắn cau mày hỏi nàng sao lại tới vào buổi tối, nàng đáp đến vô cùng tri kỷ: "Sợ đại ca phát bệnh, ăn ngủ không yên, nên mới tới xem một chút."
Lời của nàng kín kẽ không một lỗ hổng, hắn nhìn không ra sai ở chỗ nào.
Nàng cũng không phiền hắn, giờ Tuất đến, giờ Hợi đi. Hắn thức khuya xử lý công văn, ngủ rất muộn, có đôi khi quá mỏi mệt, liền ngủ gật, đến khi mở mắt ra, trên người nhiều thêm một cái áo choàng, bên cạnh còn có nét chữ nàng lưu lại: "Đại ca nghỉ ngơi sớm đi, A Uyển lần sau lại đến thăm đại ca."
*giờ Tuất 19-21h, giờ Hợi 21-23h
Hắn và người bên ngoài nếu cùng ở trong một phòng, nói chuyện khó vượt được năm câu. Hắn thật sự không thích phản ứng với người khác, cho dù nghĩ đến muốn đối tốt với ai, chỉ là ban thưởng nhiều tài vật hơn, cũng không đứng trên phương diện tình cảm muốn chiếu cố cảm thụ của ai. Hắn hiểu rõ, là đem núi vàng núi bạc đến trước mặt người kia, còn cái khác, hắn cho không được cũng khinh thường cho.
Ràng buộc giữa người và người, chỉ làm tăng thêm buồn phiền mà thôi. Từ khi hắn sinh ra đã bị bệnh tật tra tấn, đối với thế sự đều đặc biệt thấu triệt, từ nhỏ lạnh lùng vô tình, cũng sẽ không ở trên người ai lãng phí cảm tình, vô luận làm chuyện gì, đều tính toán được nhất thanh nhị sở*.
*rõ ràng rành mạch
Toàn bộ Ngôn phủ là của hắn, cho dù Ngôn Uyển không muốn làm thuốc giải của hắn, đến cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn khuất phục.
Theo lý thuyết, hắn không cần phải dụ dỗ nàng.
Lần lấy máu đầu tiên, bởi vì đêm đó đút thuốc cho nàng, đã thành tiền lệ, mỗi lần lấy máu xong, nàng đều sẽ chờ ở trong phòng, chờ hắn khôi phục lại, liền cầm chén thuốc cùng bình kẹo đưa tới tay hắn.
Hắn khó có được một lần ôn nhu, bị ép đã thành thói quen. Về sau không cần nàng để, hắn cũng sẽ chủ động đút cho nàng.
Đại khái vì duyên cớ đó, nàng đặc biệt chờ đợi đến thời gian lấy máu, có đôi khi thẳng thắn hỏi hắn: "Đại ca, sao người còn chưa phát bệnh nha."
Hắn biết rõ thân thế của nàng, bé gái mồ côi không nơi nương tựa, cha mẹ không biết tung tích. Nàng lấy thân phận con gái ngoại thất nhập phủ, phụ thân cũng không thân cận nàng, chỉ cho nàng miếng cơm ăn nuôi sống nàng, nàng chưa từng được bất luận kẻ nào dốc lòng chăm sóc.
Tính ra, nàng cũng là một người lẻ loi trơ trọi.
Chưa bao giờ hưởng thụ qua một ngày có tình thân, bỗng nhiên trông thấy ánh rạng đông, nàng đối với hắn có chỗ mong đợi, ưa thích dính hắn, cũng là hợp tình hợp lý.
Ngoại trừ ngày lấy máu, bình thường nàng tới, hắn cũng sẽ thử nói chuyện cùng nàng, đại khái bởi vì khuôn mặt kia của nàng quá chọc người thương tiếc, hắn thậm chí bắt đầu chủ động đáp lại lúc nàng làm nũng.
Có lúc hắn bận quá, cả đêm đều không nói với nàng một câu, liền để ngay góc bàn một cái hộp tử đàn nho nhỏ.
Nữ hài tử đều thích xinh đẹp. Bên trong hộp tử đàn, có đôi khi là trâm cài, có đôi khi là ngọc trâm, sau đó nàng tới, luôn vui mừng như chim sẻ mà cài đồ trang sức hắn tặng nàng.
Nàng đến phòng hắn vô số lần, ngày càng nhiều. Mới đầu là bảy tám ngày chủ động tới một lần, về sau thời gian qua đi, mỗi ngày đều đến.
Ngay từ đầu, hắn cảm thấy không sao cả, dù sao cũng ngại hung nàng, nàng muốn làm cái gì, vậy cứ để cho nàng làm. Hắn luôn tự tin sẽ không có kì vọng đối với bất kì ai, bất kể là tình thân hay là tình bạn, trong lòng cũng không nhớ thương ai. Lúc này đây, lại có điểm mê mang.
Hắn phát hiện khi mình ở bên ngoài làm việc, sẽ nhớ đến nàng. Nhìn thấy trâm hoa xinh đẹp, cũng sẽ nghĩ tới nàng.
Có một lần cùng tiểu hoàng đế chơi cờ ở Ngự Thư phòng, tiểu hoàng đế nói gần đây mẫu đơn trong thành nở rộ vô cùng lộng lẫy, hắn không biết tại sao, đột nhiên nói: "Vi thần trong nhà có Tứ muội, so với hoa mẫu đơn càng kiều diễm hơn."
Hắn hiếm khi đề cập đến các muội muội trong phủ với bên ngoài, lời vừa nói ra, bản thân cũng giật mình.
Tiểu hoàng đế cười nói: "Có thể được Ngôn khanh khen ngợi, như vậy Tứ tiểu thư nhất định là nghiêng nước nghiêng thành, nếu có cơ hội, trẫm nhất định phải gặp một lần."
Ngôn Dụ Chi không nói lời nào.
Nàng xác thực có được nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn tuyệt thế vô song, đặc biệt là cặp mắt đen trong suốt kia, khi sóng mắt lưu chuyển, như xuân phong, hạ vũ, thu sương, đông tuyết.
Nàng làm người yêu thích, chẳng qua là, quá làm người yêu thích rồi. Ngôn Dụ Chi lấy lại tinh thần mới phát hiện, hắn đã triệt để đắm chìm trong loại tình cảm huynh muội khi ở chung với nàng.
Uống máu của nàng, dòng máu kia chảy vào trong lòng, cũng mang nàng tiến vào. Ngôn Dụ Chi không thích bị vướng bận. Rất không thích.
Sau khi hắn từ cung hồi phủ, như thường lệ ngồi ở thư phòng đọc sách, ban đêm nàng đến, hắn thế nhưng lại không cùng nàng tiếp lời.
Nàng chăm chú nhìn hắn, ánh mắt cực nóng, trước đây khi nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, hắn sẽ mở miệng hỏi nàng làm sao vậy, nhưng hôm nay lại không hỏi.
Nàng chớp chớp mắt, nhìn hắn hồi lâu, hắn vẫn không nói một lời.
Nàng đứng lên, bước đi mềm mại, ở trong phòng đi một vòng lại một vòng, cuối cùng không nhịn được, nhẹ giọng hỏi hắn: "Đại ca, hôm nay không có hộp tử đàn sao?"
Hắn nhớ đến hôm nay chính mình thất thố, lạnh như băng nói một câu: "Không có, đồ trang sức của ngươi đã nhiều lắm rồi, sau này sẽ không có thêm hộp tử đàn."
Nàng thất vọng nắm góc áo, nhỏ giọng làm nũng: "Chỉ cần là đại ca đưa, sao cũng không chê nhiều a."
Hắn nhíu mày, tiếp tục đọc quyển sách trong tay.
Nàng di chuyển đến bên cạnh hắn, muốn giúp hắn mài mực, tay vừa mới đụng đến nghiên mực, liền nghe thấy hắn ném sách xuống.
"Tối nay không viết chữ, nếu như ngươi không ngồi yên được, thì trở về phòng của mình đi."
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn hắn: "Nếu như ta về, đại ca đột nhiên phát bệnh..."
Lời còn chưa dứt, hắn lạnh giọng đánh gãy: "Nếu như ta phát bệnh tự sẽ phái người mời ngươi."
Thiếu nữ khẽ cắn môi đỏ, ngữ khí cẩn thận từng li từng tí, ủy khuất hỏi: "Đại ca, A Uyển đã làm gì sai, làm cho đại ca tức giận?"
Hắn theo bản năng xoa nhẫn ngọc trên ngón tay cái, phiền muộn vuốt nhẹ.
Sai lầm duy nhất của nàng, chính là máu uống quá ngon, làm cho hắn không cách nào từ chối nàng dính người cùng làm nũng. Nàng ngày ngày xuất hiện ở trước mặt hắn, qua lại làm hắn đối với nàng để tâm.
Ngôn Dụ Chi hắn, từ trước đến nay không để tâm đến bất kì ai. Tình cảm của hắn rất ít, mảy may đều không muốn cho người ngoài. Hắn chỉ để tâm đến chính bản thân mình.
Người muội muội này, chiếm cứ suy nghĩ của hắn quá nhiều, thế nên hắn hoảng hốt.
Ngôn Dụ Chi chậm rãi nói: "Ngươi không làm gì sai."
Thanh âm của thiếu nữ ngày càng nhỏ: "Vậy rốt cuộc vì sao, hôm nay đại ca đối với ta, cùng bình thường bất đồng..."
Hắn biểu hiện thờ ơ, không nhìn tới nàng, sợ chỉ cần nhìn, sẽ bị dáng dấp thương tâm của nàng đả động.
Ngôn Dụ Chi nhàn nhạt nói: "Ngươi tới chỗ của ta, tới cũng quá nhiều rồi."
Không cần nhìn, hắn cũng biết, lúc này trong mắt nàng khẳng định đầy hơi nước. Một đôi mắt sáng như sao rưng rưng hai hàng lệ, muốn khóc nhưng lại không khóc, nháy nháy mắt nhìn người, có thể làm người nhìn tâm đều nát.
Hắn chạm tay vào trong tay áo, khi đầu ngón tay chạm phải khăn tay, muốn lấy ra đưa cho nàng, do dự một lát, cuối cùng thu về.
Thôi.
Tiểu cô nương gia, rơi vài giọt lệ không có gì lớn. Đối với hắn mà nói, chỉ cần nàng không chảy máu, hết thảy đều dễ nói.
Hắn không phản ứng với nàng, tùy ý nàng ngây người đứng trong phòng, bầu không khí nặng nề tĩnh lặng.
Chốc lát, thiếu nữ dụi dụi đôi mắt, ấm ức nói: "A Uyển không quấy rầy đại ca, vậy xin cáo lui." Nàng đi tới bên cửa, nghĩ đến điều gì, quay đầu lại nói: "Đại ca nếu như phát bệnh, nhất định phải lập tức sai người tới báo cho ta biết."
Hắn gật đầu, vô tình vô tự: "Ừm."
Thiếu nữ đi rồi, quản gia vào trong để thay trà, nhìn thấy sách ở trên bàn, vẫn dừng lại ở trang cách đây một canh giờ trước. Sách mở ra, nhưng không có người đọc.
Ngôn Dụ Chi tựa vào ghế, mắt nhìn xuống, như là đang ngẩn người.
Quản gia cho là hắn đang suy nghĩ chuyện triều chính, rón rén thay trà nóng, nhớ tới tình cảnh lúc thiếu nữ rời đi, không khỏi hiếu kì hỏi: "Tứ tiểu thư làm sao vậy, lúc đi, hai mắt đỏ bừng, khóc vô cùng thương tâm."
Ngôn Dụ Chi liếc hắn một cái.
Quản gia không dám hỏi lại, lập tức im lặng, vội vội vàng vàng thay trà liền đi ra ngoài.
Đợi sau khi quản gia đi rồi, hai mày Ngôn Dụ Chi vẫn chưa giãn ra, ánh nến chiếu trên mặt hắn, hắt ở trên trên tường một nửa sườn mặt lạnh lùng.
Có gì mà phải khóc.
Cô nương gia đúng là phiền phức.
Hồi lâu, hắn không nhịn được đóng sách, lạnh giọng phân phó quản gia bên ngoài: "Đem một hộp kẹo qua cho Tứ tiểu thư."
Ngày thứ hai, Ngôn Dụ Chi ở trong phòng phê sổ con, bỗng cảm thấy có chỗ không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, trong phòng thiếu một người.
Đã qua giờ Tuất, nàng vẫn còn chưa tới.
Hắn cầm bút lên rồi buông xuống, cuối cùng nhịn không được, sai người lặng lẽ đi tìm nàng.
Hắn mặc dù không muốn phát sinh quan hệ quá mức thân mật cùng nàng, thế nhưng cũng không có cách nào xa lánh nàng.
Quản gia đi tiểu viện, phát hiện Ngôn Uyển cũng không ở trong phòng, hỏi nha hoàn bên người, nha hoàn cũng không biết. Xưa nay Ngôn Uyển ra ngoài ban đêm, nếu như không nói, không ai biết nàng đi đâu.
"Đại khái là đi nơi nào giải sầu rồi, dù sao vẫn ở trong phủ, không lạc được."
Ngôn Dụ Chi nghe xong, trong lòng nổi lên nôn nóng không rõ, không đè xuống được, thế nhưng cũng không tiếp tục hỏi thêm.
Chỉ chốc lát, ngoài phòng nghe tiếng ồn ào.
Quản gia mang theo Lục Ngọc vào trong, Lục Ngọc khóc không thành tiếng, quỳ trên mặc đất: "Cầu gia mau cứu Tứ tiểu thư, nàng bị Lục tiểu thư đẩy vào trong hồ, mới vừa cứu lên, đã sắp không thở nổi!"