Edit: Sữa Mật Ong
Banner: The June Team
Ngôn Dụ Chi đã nói với Ngôn Uyển chuyện thuốc giải của hắn chính là máu của nàng. Hắn che giấu lương tâm lừa nàng, nói rằng thuốc giải nhiều năm qua hắn tìm kiếm, chính là nàng.
Hắn từng chữ từng chữ đem câu chuyện đưa đến tai nàng: "Chỉ có ngươi mới có thể cứu đại ca."
Nàng nháy mắt hỏi: "Nhưng vừa nãy đại ca lại nói không muốn tiếp tục uống khổ dược, lẽ nào không phải vì đại ca sợ khổ nên mới không muốn uống lại thuốc giải trước kia sao?"
Hắn mặt không đổi sắc tim không đập, trấn định tự nhiên đem những lời chính mình lỡ miệng thu hồi: "Đương nhiên không phải, máu của người khác dược hiệu yếu ớt, chỉ có máu của ngươi, mới có thể trị tận gốc bệnh của đại ca."
Thiếu nữ xoắn xuýt nhìn hắn.
Ngôn Dụ Chi sờ lên tay áo lớn, cách sa bào mỏng manh, từng chút hướng lên trên, chờ thiếu nữ lấy lại tinh thần, đã bị hắn nắm ở trong tay.
Hắn đè lại tay nàng, ngữ khí không cho từ chối: "A Uyển đã nói, đồng ý vì đại ca làm bất cứ chuyện gì, lẽ nào muốn đổi ý sao?"
Thiếu nữ lắc đầu một cái: "Ta...ta..."
Hắn như động viên con thỏ nhỏ, nhẹ nhàng vỗ tay nàng nói: "A Uyển nghe lời, sau này đại ca sẽ cố gắng báo đáp ngươi."
Hai mắt nàng hàm hơi nước, trên mặt vẫn chưa lộ vẻ mừng rỡ, nghe hắn nói, trái lại trầm thấp nức nở đứng dậy: "Đại ca, bộ dáng này của người, thật là dọa người."
Ngôn Dụ Chi dừng lại.
Đáng sợ? Đáng sợ chỗ nào?
Dáng dấp khi hắn phát bệnh không dọa được nàng, tư thái thành thục thanh nhã nhưng lại làm nàng phát sợ?
Ngôn Dụ Chi không am hiểu đe dọa người, cũng không cần đe dọa người, phàm là vật hắn muốn, đến cuối cùng đều vào trong tay. Hiện nay hắn đối mặt với ngọt dược bản thân rất muốn có được, nhưng lại có chút bó tay toàn tập.
Cuối cùng, Ngôn Dụ Chi không thể làm gì khác hơn là đưa tay ra, vụng về thay nàng lau nước mắt: "A Uyển đừng sợ, đại ca không có chút nào đáng sợ."
Ngay khi hắn cho rằng nàng sẽ tiếp tục gào khóc, nàng thế nhưng lại ngưng nước mắt: "Xác thực, đại ca trưởng thành thật đẹp, cho dù A Uyển có sợ hãi như thế nào đi nữa, chỉ cần nhìn đại ca một chút, liền có thể lập tức an tâm."
Ngôn Dụ Chi nghe được sững sờ, cảm thấy có gì đó không đúng, suy nghĩ hồi lâu, nói được một câu: "A Uyển thật dũng cảm."
Thiếu nữ ngưng khóc, ngoan ngoãn cúi người, rụt rụt rè rè nói câu hắn muốn nghe nhất: "Đại ca, như người mong muốn, ta làm thuốc giải cho người."
Ngôn Dụ Chi nội tâm vui mừng tràn đầy, trên mặt lại thể hiện ung dung không vội, nho nhã lễ độ: "Cảm tạ A Uyển."
Hắn vốn đã chuẩn bị tốt phòng khi phát bệnh, nhưng không ngờ lại bình yên vô sự, giữ nàng đến tận ban đêm, lúc này mới thả nàng rời đi.
Hắn là người biết tri ân báo đáp, lúc trước đạt được sự đồng ý của nàng, vô cùng hài lòng, không chỉ tự đưa nàng về tiểu viện, hơn nữa còn lập tức dặn dò quản gia mở kho lấy kì trân dị bảo, lăng la tơ lụa, chuyên chọn vật quý báu khắp mười phương đưa qua viện cho nàng.
Vì thời điểm phát bệnh có thể được uống dược nhanh chóng, hắn lại phái người thu thập hậu trạch cách thư phòng một cái sân. Trước là nơi thái phu nhân* ở qua, bố trí xa hoa, ra vào thuận tiện, phong thủy cũng tốt, là một khối bảo địa.
*vợ cả của gia chủ đời trước
Chỗ này vốn là dự định giữ cho đến khi Ngôn Dụ Chi thành hôn, để hai phu thê ở lại, bây giờ để cho Ngôn Uyển, lại phân một nhóm nha hoàn ở trong phòng hầu hạ, ăn mặc chi phí, tất cả đều là tốt nhất.
Tứ tiểu thư không được coi trọng, lập tức trở thành thiên kim cao quý nhất Ngôn phủ.
Trong phủ mọi người kinh ngạc không thôi, lặng lẽ hỏi thăm, đều muốn biết Ngôn Uyển đến cùng là làm gì, có thể khiến cho Ngôn Dụ Chi vui vẻ như vậy.
Gia chủ đối với các muội muội trong phủ đều thờ ơ, càng khỏi nói quan tâm đến cuộc sống hàng ngày, các loại việc vặt vãnh. Lúc này đây, không biết làm sao, lại có thái độ khác thường.
Mấy vị tiểu thư nhìn trong mắt, vô cùng đố kị, nhất là Lục tiểu thư Ngôn Anh.
Nàng là do Ngôn phu nhân sinh ra. Tuy rằng Ngôn phu nhân là kế thất, không sánh được với nguyên phối sinh ra Ngôn Dụ Chi, thế nhưng trong phủ rất có uy vọng, hậu trạch là một mình Ngôn phu nhân sai đâu đánh đó, Ngôn phu nhân đối với Ngôn Anh gấp trăm lần thương yêu, đem nàng sủng ở trong lòng bàn tay. Vì lẽ đó Ngôn Anh từ trước đến giờ đều là tiểu thư đắc ý nhất trong số các tiểu thư khác.
Bây giờ bị người cướp đoạt danh tiếng, làm sao có thể không tức giận?
Ngôn Uyển vừa vào sân, Ngôn Anh liền tức giận tìm tới cửa. Vừa tiến vào sân, mắt đều thẳng.
Trong sân bố trí so với khi thái phu nhân ở còn muốn hoa lệ hơn gấp trăm lần. Kỳ trân dị thú, tiên hạc lão quy, ra sao đều có. Trong sân nha hoàn chuyên hầu hạ có mười người, so với nha hoàn hầu hạ trong phòng nàng còn nhiều hơn.
Bà tử trông coi thấy nàng, cười nói: "Lục tiểu thư, ngươi cũng tới uống trà sao, hôm nay các vị tiểu thư khác đều đã tới, tiểu thư chúng ta nhắc đến nãy giờ, còn thiếu một vị, vừa nói xong người liền đến."
Ngôn Anh biểu hiện xem thường: "Các nàng tới uống trà? Chuyện cười, trong phòng nàng còn có thể có thứ trà gì tốt."
Bà tử cười: "Trà Hàn Thúy hạng nhất mới tiến cống năm nay, đại nhân cho người đưa tới, uống ngon vô cùng."
Ngôn Anh nhếch miệng, ngón tay siết chặt khăn.
Ngay cả chỗ của nương nàng, đều là trà năm ngoái, vậy mà Ngôn Uyển đã dùng trà mới của năm nay rồi? Phải biết nhóm trà Hàn Thúy hạng nhất, từ trước đến nay đều dùng để dâng lên cho hoàng đế thái hậu.
Ngôn Anh phát ngốc, đột nhiên nghe đến thanh âm kiều nhuyễn: "Lục muội muội."
Ngôn Anh nhìn về phía trước tìm tòi.
Trên lầu khắc hoa lan, xuất hiện một thân thủy tiên sa bào, dáng điệu uyển chuyển, thướt tha mềm mại, lại nhìn lên trên, chính là khuôn mặt tựa như bạch ngọc, trang điểm nhẹ nhàng, môi hồng phớt, da thịt như tuyết, mặt mày lười biếng, vừa vặn cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
Ngôn Anh cắn môi.
Nàng đứng ở đây, càng cảm thấy như mình là một nha hoàn. Trước đây Ngôn Uyển tuy rằng xinh đẹp, thế nhưng nơi nào có loại khí thế này.
Ngôn Anh nắm lấy góc áo. Hôm nay nàng tới đây, không phải tới uống trà cũng không phải tới xem Ngôn Uyển, nàng đã quen muốn tới thì tới muốn đi thì đi, chưa bao giờ cân nhắc cảm thụ của người khác, lúc này vênh mặt lên, nói với Ngôn Uyển: "Viện tử này là cho chủ mẫu tương lai ở, tứ tỷ, ngươi không nên ở nơi này."
Ngôn Uyển nghiêng người dựa vào lan can: "Ngươi hiện tại là đang chỉ trích đại ca hành động sai lầm? Viện tử này, là đại ca để ta ở."
Ngôn Anh nghẹn họng.
Ngôn Uyển không phản ứng với nàng, lệnh cho Lục Ngọc đem chung trà mới đến, Lục Ngọc đi tới trước mặt Ngôn Anh, dựa theo Ngôn Uyển ra hiệu, ngay trước mặt Ngôn Anh, đem cái chén tưới xuống một hàng ngang. Là kính người chết.
Ngôn Anh trợn to mắt, nhìn phía Ngôn Uyển: "Ngươi có ý gì! Dám để cái tiện nô tài này đến nhục nhã ta!"
Ngôn Uyển nói với Lục Ngọc: "Lục Ngọc đừng sợ, muội muội này của ta nói chuyện luôn thô bỉ như vậy, ngươi lui xuống trước đi."
Ngôn Anh run rẩy, quét về phía các bà tử nha hoàn: "Các ngươi, mau bắt Ngôn Uyển lại."
Không ai di chuyển.
Quá khứ Lục tiểu thư có Ngôn phu nhân sủng ái, hậu trạch không ai dám ngỗ ngược với nàng, này nếu như là trước đây, các nàng nói không chừng sẽ nghe theo lời của nàng, hiện tại không giống vậy, Tứ tiểu thư thu được che chở từ đại nhân. Chủ nhân chân chính của Ngôn phủ này là ai, mọi người đều rõ trong lòng.
Thời điểm Ngôn Uyển mở miệng kêu người đem Ngôn Anh đuổi ra ngoài, nhóm bà tử động tác phá lệ nhanh chóng.
Ngôn Anh đi rồi, Lục Ngọc từ sau nhà nhô ra, tiến đến trước mặt Ngôn Uyển, lo âu hỏi: "Tiểu thư, chỉ sợ Lục tiểu thư sẽ đi tìm phu nhân cáo trạng."
Ngôn Uyển không quan tâm, cười nói: "Không sao cả, nàng muốn gặp ai nói với ai thì để nàng nói."
Lục Ngọc cuối cùng vẫn là kiêng kị Ngôn Anh, nàng không lo bản thân, chỉ sợ Tứ tiểu thư phải chịu ủy khuất. Tứ tiểu thư đối với nàng rất tốt, nàng không muốn thấy tiểu thư bị chà đạp.
Tâm tư của nàng viết thẳng lên mặt, Ngôn Uyển vừa nhìn liền hiểu.
Thiếu nữ khẽ dời bước chân, đi vào trong phòng: "Lục Ngọc, ngươi nhớ kỹ, về sau trong phủ, sẽ không có người có thể khi dễ chúng ta, ngươi không cần lo cho ta."
Lục Ngọc gật đầu: "Nô tì đã hiểu."
Bên kia, Ngôn Anh khóc lóc đi về phía Ngôn phu nhân tố khổ, thêm mắm dặm muối, Ngôn phu nhân nghe xong, không nói được một lời.
"Nương, đại ca vì sao đối xử tốt với nàng, ta cũng muốn ở viện tử tốt như thế."
Ngôn phu nhân nhíu chặt lông mày.
Mấy năm nay, Ngôn Dụ Chi đạm mạc lãnh tình, nàng đều để ở trong mắt, hắn bỗng nhiên đối với muội muội trong nhà để ý, quả thực kỳ quái. Cũng mặc kệ thế nào, nếu đã là quyết định của hắn, nàng cũng không tiện nói thêm gì.
"Có thể ca ca ngươi chỉ là nhất thời nổi hứng, thấy nàng đáng thương, cho nên mới cho nàng ở địa phương tốt. Ngươi trước hết chớ trêu chọc nàng, đợi ca ca ngươi bận rộn trở lại, nơi nào còn nghĩ đến nàng là ai. Đến lúc đó, mẫu thân sẽ giúp ngươi nhả ra ngụm ác khí hôm nay."
Ngôn Anh ánh mắt thấp thoáng tia sáng: "Vâng."
Sau đó một tháng, Ngôn Dụ Chi quả nhiên bận tối mặt tối mũi. Trong lúc mọi người cho rằng vận tốt của Ngôn Uyển sắp kết thúc, Ngôn Dụ Chi lại cho quản gia truyền nàng tới thư phòng.
Hắn một tháng chưa trở lại phủ, vừa trở lại, người đầu tiên gặp không phải Ngôn phu nhân cũng không phải người bên ngoài, mà là Ngôn Uyển.
Mọi người náo động, tâm tư đều có suy nghĩ riêng, duy nhất giống nhau, chính là đối với Ngôn Uyển ước ao.
Muốn có được ưu ái của Ngôn Dụ Chi, khó hơn lên trời. Nhưng Ngôn Uyển đã làm được rồi.
"Tất cả đều chuẩn bị xong." Quản gia nhẹ giọng đáp lời, mắt chăm chú nhìn lên.
Gian phòng phía trên, Tứ tiểu thư đang an tĩnh ngồi đó, nét mặt không có nửa điểm sợ hãi.
Người khác lúc lấy máu, không nhiều thì ít cũng sẽ sợ, Tứ tiểu thư lại không giống, bình tĩnh tự nhiên, phảng phất như chuyện này đã làm qua vô số lần. Càng hiếm thấy hơn là, nàng còn chủ động vươn cổ tay, chính là muốn giục hắn nhanh lên một chút.
Thiếu nữ chỉ chỉ trong phòng: "Ta không muốn để cho đại ca chịu khổ, uống máu của ta, hắn sẽ không phải tiếp tục nhịn đau."
Quản gia nội tâm cảm khái: Thật là một cô nương thâm minh đại nghĩa*.
*hiểu biết rõ ràng đúng sai, hiểu rõ nghĩa lớn
Lần này lấy máu, cùng hai lần trước bất đồng, hai lần trước là cắt ngón tay, lần này lại cắt chỗ khác.
Máu đỏ tươi, tay trắng nõn, hai sắc thái nổi bật, nhìn cực kỳ kinh tâm.
Quản gia nhiều lần lấy máu như vậy rồi, nhưng lần này có chút không nỡ xuống tay, lần này lấy máu so với trước kia lâu hơn, chính là để cho nàng có thể thoải mái chút.
Lấy nửa chén máu, liền vội vã mang vào bên trong phòng.
Ngôn Dụ Chi thở hổn hển uống xong thuốc, một giọt cũng không dư, tất cả đều liếm khô.
Hắn bệnh này kì quái cực kì. Có lúc đến không hề có điềm báo trước, có lúc lại có thể biết trước. Lần này phát tác, hắn liền cảm nhận được, vội vã trở về.
Có thể là biết sẽ không phải uống khổ dược nữa, thời điểm ngồi trong phòng chờ, hắn hoàn toàn không có lo âu sợ hãi như bình thường.
Hắn vừa nghĩ tới nàng, trong lòng liền có hi vọng.
Thật ra thì ngày đó hắn đã nói sai.
Nàng không phải là thuốc của hắn.
Nàng là kẹo của hắn.
Nếm trên lưỡi, ngọt vô cùng, ngay cả là ma ốm cũng không đáng sợ.
Lúc này Ngôn Dụ Chi cảm thấy may mắn không gì sánh được, may mắn phụ thân đã thu lưu nàng.
Ngôn Dụ Chi uống thuốc xong, nằm trên giường nửa canh giờ, cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, cảm thấy buồn bực, ngồi trên xe lăn chuẩn bị đi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, liền trông thấy nàng ngồi ở bên ngoài.
Ngôn Dụ Chi sững sờ.
Hắn cho là nàng đã về rồi.
Thiếu nữ đứng lên, mừng rỡ chạy về phía hắn: "Đại ca, người khá hơn chút nào không?"
Hắn gật đầu: "Ừm, tốt hơn nhiều."
Thiếu nữ thở phào: "Vậy là tốt rồi." Hắn hiếu kỳ hỏi: "Ngươi tại sao còn không trở về, bên ngoài trời đã tối rồi."
Thiếu nữ ánh mắt nhiệt tình, ngây thơ thuần túy: "Bởi vì lo lắng cho đại ca, cho nên không dám trở về, bây giờ thấy được đại ca thực sự khỏi hẳn, ta liền yên tâm rồi."
Sự lo lắng của nàng làm người ta cảm thấy ấm áp. Hắn đã nghe quá nhiều lời nịnh hót, vậy mà lời ngày hôm nay nghe được, lại rung động lòng người đến vậy.
Ngôn Dụ Chi ngước mắt tiếp được ánh mắt của nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo kia lộ vẻ tái nhợt, yếu ớt như cánh hoa chỉ cần nghiền một cái liền nát. Nàng liếm liếm đôi môi khô ráo, dời ánh mắt, không dám nhìn thẳng hắn, nhãn thần như gần như xa, nhu nhược vô tội.
Hắn nghĩ tới vừa rồi uống xong nửa chén máu.
Nàng đơn bạc thân thể gầy yếu, sao có thể chịu được giày vò như vậy.
Ngôn Dụ Chi đáy lòng không hiểu tại sao đột nhiên đau đớn, ngay cả giọng nói cũng nhiều thêm vài phần thương tiếc: "Làm khó ngươi rồi."
Thiếu nữ mỉm cười nói: "Có thể giải ưu cho đại ca, A Uyển rất vui."
Hắn dư quang thoáng nhìn cái chén để trên bàn, là hắn sai người chuẩn bị thuốc bổ cho nàng, sợ nàng sau khi lấy máu thân thể suy yếu, trước đó đã nhờ đại phu khai một phương thuốc thập toàn đại bổ.
Hắn đi phía trước, tay chạm vào cái chén tinh xảo, thuốc đều lạnh thấu.
Ngôn Dụ Chi nhíu mày, lập tức lệnh nô tài mang xuống phòng bếp hâm nóng.
Một lát sau, một nô tỳ bưng chén thuốc bổ nóng hổi đến.
Ngôn Dụ Chi: "Uống xong rồi trở về."
Thiếu nữ bĩu môi, thanh âm mềm nhu: "Đại ca, ta có thể không uống được không?"
Ngôn Dụ Chi lắc đầu: "Không thể. Ngươi phải bồi bổ lại."
Thiếu nữ nhỏ giọng làm nũng, đáng thương nhìn hắn: "Nhưng thuốc thật là đắng, ta không muốn uống."
Ngôn Dụ Chi giật mình.
Hắn khi còn bé cũng nói như vậy, nói đến tắt tiếng, đến cuối cùng chỉ có thể nuốt vào một chén lại một chén khổ dược*.
*khổ trong đau khổ, cũng có thể là đắng, mà máu thì không đắng nên A Uyển uống thuốc ta dịch là đắng còn qua ông này ta dịch khổ kiểu ổng thấy khổ khi uống máu:3
Uống khổ dược tư vị có bao nhiêu khó chịu, không có ai so với hắn rõ hơn. Hắn bởi vì không muốn tiếp tục uống khổ dược, nên mới đưa nàng tới trước mặt, nàng là vì hắn, nên mới phải chịu phần khổ này.
Ngôn Dụ Chi do dự một chút, ý bảo nàng dựa gần lại.
Nàng nghe lời đi qua.
Ngôn Dụ Chi bưng chén thuốc kia lên, tận lực dùng giọng điệu ôn nhu nhất của chính mình dụ dỗ nàng: "Uống nó, có được hay không? A Uyển, uống thuốc bổ, thân thể ngươi sẽ không vì bị lấy máu mà chịu ảnh hưởng."
Trong mắt nàng bắt đầu thấp thoáng hơi nước, âm thanh lộ ra nức nở: "Nhưng mà rất đắng a."
Trong lòng hắn nhất động.
Thấy nàng, thật giống như thấy được chính mình lúc trước.
Hắn vươn tay, xoa trán nàng: "A Uyển ngoan, đại ca đút ngươi uống, thuốc sẽ không đắng nữa."
Nàng không tin, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Thật vậy sao?"
Hắn nâng môi cười gượng, lòng bàn tay phất qua mặt mày thanh lệ của nàng: "Thật sự."
Từng muỗng thuốc đút vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhíu đến không thể tưởng tượng được, uống xong, vẫn nhăn mặt, ủy khuất ba ba nhìn hắn.
Như là đang trách cứ hắn không nên gạt người.
Hắn lập tức cầm viên kẹo đường đưa tới miệng nàng, nàng khẽ run một chút, sau đó chậm rãi hé miệng: "Còn muốn một viên."
Hắn lại đút nàng một viên.
Nàng cao hứng nằm trên đầu gối hắn: "Đại ca, ta muốn ăn hết nguyên hộp kẹo này."
Ngôn Dụ Chi búng cái trán của nàng: "Ăn nhiều kẹo, sẽ sâu răng."
Nàng dùng lời hắn nói trước đó nói lại với hắn: "Đại ca đút, răng sẽ không sâu."
Hắn chưa từng cùng người khác thân mật như vậy, trước đây hắn lưu nàng, thuần túy chỉ có lợi dụng nàng. Nhưng nàng lại đợi hắn, quan tâm chu đáo, yêu kính có thừa, cũng không hướng hắn đề cập qua bất cứ thỉnh cầu gì. Nàng thuần khiết giống như một tờ giấy trắng, không rành thế sự.
Đổi thành những người khác, sợ là đã sớm hướng hắn đòi hỏi các loại đồ đạc. Tay hắn nắm quyền thế ngập trời, không ai sẽ bỏ qua cơ hội tốt này.
Ngôn Dụ Chi lấy hộp kẹo trong tay nàng đi, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, giọng nói thong thả, hỏi: "A Uyển, ngươi không có tâm nguyện gì sao? Nói ra, đại ca sẽ thay ngươi thực hiện."
Ngọn đèn rọi sáng mặt của nàng, gò má như bạch ngọc sạch sẽ xinh đẹp không tì vết, rực rỡ như hoa mùa xuân, sáng trong như trăng thu. Đôi môi tinh xảo yếu ớt nhẹ động, giống như hoa mai nở rộ trong tuyết, Ngôn Uyển e thẹn nói: "Đại ca, ta tạm thời không có tâm nguyện gì."
Nàng dùng hai chữ tạm thời. Thật đủ thẳng thắn.
Ngôn Dụ Chi không muốn hỏi. Hắn buông lỏng đề phòng, nâng tay nàng lên, tinh tế kiểm tra miệng vết thương: "Đều kết vảy cả rồi. Ta đã sai quản gia chuẩn bị tốt ngọc cơ sương, ngươi nhận chưa?"
Nàng cao hứng lấy hà bao ra, từ trong đó lôi ra một lọ thuốc mỡ nho nhỏ: "Ở chỗ này đây."
Hắn tự nhiên cầm lấy thuốc mỡ trong tay nàng, kiên nhẫn thay nàng bôi thuốc, tùy ý dặn dò: "A Uyển, buổi tối trở về không cho phép ăn vụng kẹo."
Nàng thương tâm rũ xuống hai mắt.
Hắn lại nói: "Về sau muốn ăn kẹo, đến chỗ của đại ca, đại ca đút ngươi."
Trong mắt nàng nhất thời có ánh sáng rực rỡ, kiều kiều níu ống tay áo của hắn: "Vâng, đại ca thật tốt."
Hắn dừng động tác lại, từ tay chạm vào chóp mũi thanh tú của nàng: "Về sau đại ca sẽ cho ngươi biết, cái gì là tốt thực sự."
Bởi vì bệnh này của hắn, nên khi còn bé ít tiếp xúc cùng người khác, những tỷ muội khác trong nhà, cũng chưa từng cùng hắn thân cận qua, hắn không có chân chính làm đại ca của người nào, bây giờ làm đại ca của nàng, xem nàng như muội muội mà bảo vệ, cũng không phải không thể.
Nàng áp một bên má vào lòng bàn tay hắn, môi anh đào hơi vểnh lên không dễ phát hiện độ cong: "Đại ca, là tự huynh nói, không cho nuốt lời."
Hắn ung dung đáp lại: "Ừm, không nuốt lời."