– Sao vậy?
– À… Dạ… Tôi không sao!
– Cô đóng búa vào tay à?
– Dạ, không may bị trượt tay ạ!
Điện phần hiên nhà hắt ra không đủ sáng nên Kiên phải bật đèn của điện thoại soi xuống thì phát hiện ngón tay cái của Dung đỏ tím luôn. Như này mà nói không sao gì, đúng là hậu đậu…
– Đứng dậy đi! Để tôi giúp!
– Ông chủ bận làm việc thì cứ vào làm đi, tôi tự xử lý được!
– Tay thế kia thì làm gì? Vào nhà bảo chị Lành hay chị Thái đưa tuýp thuốc cho bôi đi!
– Một chút thế này không ăn thua gì đâu, lát nữa là khỏi.
– Tùy cô!
Nói tùy cô nhưng Kiên lại cầm lấy cái búa đóng cho xong bốn cái cọc để giẳng bốn góc trại cho chắc, tiếp đến anh cũng tự mình sửa sang căng lại trại cho vuông vắn thì mới đứng sang một bên nhường cho Thùy Dung trang điểm hoa lá cành bên trong và bày thêm một bàn hoa quả, bánh trái đủ cả.
Thấy đầy đủ không thiếu gì, đúng như kiểu đi dã ngoại thì Kiên tự nhiên lại thốt lên khen ngợi:
– Cô cũng tỉ mẩn quá nhỉ?
– Tâm lí trẻ con hầu như đứa nào cũng thích như này ạ!
– Cô chưa lập gia đình mà có khi còn hiểu tâm lí hơn mấy chị em phụ nữ đã làm mẹ đó!
– Ông chủ lại trêu tôi rồi!
– Tôi nói thật mà!
Sau sự việc của Ngọc Anh lần trước thì tới hôm nay hai người mới lại nói chuyện lâu hơn một chút, Thùy Dung coi đó là lời nói thật lòng của ông chủ mình nên cũng vui vẻ chấp nhận.
– Cũng xong rồi! Ông chủ bận công việc thì cứ vào làm đi, để tôi trông bọn trẻ cho ạ!
– Cảm ơn!
– Sao tự nhiên lại cảm ơn tôi?
– Cảm ơn cô đã mang đến sự vui vẻ cho bọn nhóc! Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy chúng vui tới vậy!
– Việc nhỏ thôi, ông chủ đừng bận tâm nhiều. Mà chuyện lần trước tôi thành thật xin lỗi nhé! Đúng là tôi không đủ phận sự cũng như tư cách để xen vào chuyện của Ngọc Anh, lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm ạ!
– Ờ… Chuyện đó ý của tôi không phải như thế đâu!
– Sao ạ?
Lần đầu tiên Kiên mất công giải thích một vấn đề liên quan tới con cái mình, việc mà từ trước tới nay anh chưa hề khiến ai phải tham gia vào…
– Hôm đó tôi có hơi quá lời nhưng ý của tôi không phải nói, cô giúp tôi nhiều việc thế nếu không may vì chuyện này mà ảnh hưởng tới danh tiếng thì không hay chút nào.
Thùy Dung không dám nghĩ tới việc ông chủ của mình lại nghĩ sâu xa thế, người làm công như cô được đãi ngộ lương tốt là đủ rồi chứ đâu mong được bênh vực và bảo vệ danh tiếng chứ. Nhưng hiện thực thì cô đang gặp được ông chủ có vẻ ngoài ít nói, ít quan tâm cơ mà thực chất thì tâm địa cũng coi là tốt nên cô rất lấy làm hài lòng…
– Dạ, ông chủ không trách tôi là tôi mừng rồi!
– Nếu lần sau có vấn đề tương tự như thế xảy ra thì gọi điện ngay cho tôi, không được làm liều đấy!
– Vâng. Tôi không tái phạm nữa đâu.
– Vào nhà lấy thuốc bôi đi!
– Dạ…
Hai người vừa nói chuyện tới đây thì bọn trẻ chạy ào ra, trên tay mỗi đứa còn cầm theo một cái gối nữa. Mấy đứa phấn khích hét lên khi trước mắt chúng một không gian huyền ảo, nhìn cái trại có thể chứa được cả 6,7 người ở, có đèn nháy, có hoa, có ảnh những chú cún bông được Thùy Dung trang trí rất bắt mắt, đến Tuấn Anh ít thích mấy trò này mà hôm nay cũng phải thốt lên khen ngợi:
– Còn lung linh hơn cả ở trường anh họ em cắm trại nữa chị ạ!
– Vậy ư?
– Công nhận chị Dung khéo tay! Chắc ngày trước đi học chị được ở trong đội cắm trại của lớp nhỉ?
– Chị làm chân ong ve nên cũng học được chút ít!
Tuấn Anh cười cười trước câu trả lời dí dỏm của Dung rồi lại cảm thán khi cậu bước hẳn vào bên trong:
– Oa… Bên trong đầy đủ mọi thứ quá! Mà trà sữa và bánh kem này là chị chuẩn bị từ khi nào thế?
– Từ chiều đó! Thôi, ba anh em vào đi, thử xem đồ chị làm có ngon không?
Mỗi đứa nếm thử một chút trà sữa và bánh kem thì đều khen tấm tắc. Cả ba hiếm có dịp nào vui cười như thế này, hết nằm lại ngồi rồi còn rủ nhau chơi cả trò kéo bao búa. Một khoảng không gian rộng lớn nhưng không hề làm loãng đi tiếng cười đùa giòn giã của bọn trẻ con, Thùy Dung nhìn chúng vui vẻ mà cô cũng vui lây. Muốn vào chơi cùng nhưng giờ mới nhận ra mình cũng cần đi thay bộ đồ khác và ngón tay này cần phải bôi thuốc vào chứ không là xưng to rồi.
Dung về phòng mình thay đồ xong thì sang phòng cô Lành xin ít thuốc bôi vào tay nhưng vừa mới ra tới phòng khách thì nghe có tiếng Kiên gọi cô:
– Cô Dung!
– Dạ, ông chủ gọi tôi!
– Ờ… Cô định ra chỗ bọn trẻ đấy à?
– À… Tôi tính tìm cô Lành mượn tuýp thuốc rồi mới ra chỗ bé An ạ! Ông chủ cần tôi giúp gì sao?
– Chị Lành chắc đi ngủ rồi, ở đây tôi có thuốc này! Cầm dùng tạm đi!
– Dạ, tôi xin!
– Bôi luôn vào đi!
– Vâng. Cảm ơn ông chủ!
Thùy Dung đang định hỏi lại xem Kiên muốn đưa cho bọn trẻ thứ gì mà lúc trước lại hỏi cô định ra chỗ bọn trẻ à thì anh đã quay đi luôn rồi. Cô đứng tần ngần không hiểu ra sao nhưng cũng không gọi hỏi theo nữa mà cầm tuýp thuốc đi ra ngoài. Mới đi tới chỗ cầu thang lên xuống đã nghe tiếng bọn trẻ cười giòn giã, cô thích thú cũng đi nhanh vào cùng nhập hội cùng thì Ngọc Anh nêu ra ý kiến:
– Chơi búa bao kéo chán rồi, giờ chúng ta chơi Cờ cá ngựa đi!
– Môn này Bảo An không biết chơi mà chơi ba người thì không vui lắm!
– Vậy để em vào rủ bố ra chơi chung! Mọi người đợi em!
– …
Ngọc Anh trả lời Tuấn Anh xong là chạy vèo cái vào phòng làm việc của bố gõ cửa, tiếng con bé gọi ới ời khiến Kiên phải mau chóng ra mở cửa ngay:
– Sao thế con?
– Bố ơi, bố ra chơi cùng chúng con đi!
– Bố đang bận, có chị Dung chơi cùng các con rồi còn gì?
– Bố cả ngày chỉ biết bận bịu công việc thôi, chán bố!
Nghe con gái hờn dỗi trách cứ thì Kiên vội xoa dịu ngay:
– Vậy đợi bố vào tắt máy tính đã!
– Nhanh, nhanh nha bố!
– Được rồi! Đợi bố chút!
Kiên tắt máy tính, khóa cửa phòng làm việc đi ra thì Ngọc Anh lại hào hứng kể:
– Chúng con chuẩn bị chơi Cờ cá ngựa nhưng có ba người chán lắm, bốn mới vui bố ạ!
– Các con chả đủ bốn người?
– Em Bảo An không biết chơi, nó về phe chị Dung rồi ạ!
Không thể từ chối con gái nên Kiên cũng phải góp chỗ vào trong trò chơi này, Bảo An với Dung một phe, còn ba người kia cũng chia ra nhưng khi bắt đầu thì Ngọc Anh với Tuấn Anh lại có trò cá cược:
– Chơi thế này phải kèo mới vui!
– Vậy anh thích kèo gì?
– Nếu anh thua quá năm lần thì anh sẽ chở em đi học cả tuần bằng xe đạp!
– Được! Còn nếu em thua quá năm lần thì em sẽ lau đàn cho anh bảy ngày!
– Chốt kèo nhé!
Hai người lớn nhìn hai đứa nó chốt kèo cũng tự nhiên phì cười, cuộc chơi sau đó bắt đầu. Mấy lượt đầu Ngọc Anh may mắn giành thắng lợi nhưng sau đó là Tuấn Anh giành lợi thế hơn, có điều cũng chỉ được ba, bốn ván thì sự may mắn chuyển sang Dung và Bảo An và người thua nhiều nhất là Kiên. Ngồi cả tiếng đồng hồ mà anh chỉ thắng có hai lần, cuối cùng Tuấn Anh và Ngọc Anh thấy bố thảm hại quá thì nêu ra ý kiến:
– Chúng ta chuyển trò chơi khác được không ạ?
– Các con lại muốn bày trò gì đây?
– Con thấy bố thua nhiều thì gợi ý để bố gỡ lại chút danh dự đó ạ!
Kiên nghe con gái nói vậy thì cốc nhẹ đầu mắng vốn:
– Con mà tốt với bố vậy ư?
– Bố cứ nghĩ xấu cho con, con là thương bố nhất!
– Vậy không cần đổi, chơi lại trò này, ai thắng ba lần thì có quyền ra điều kiện!
– Là bố nói đấy nhé!
– Bố đã hứa là làm!
Trò chơi lại được tiếp tục nhưng hôm nay đúng là ngày đen đủi cho ông bố Trung Kiên, phần thắng cuối cùng vẫn là Dung và Bảo An lãnh trọn. Có điều Dung chẳng biết đưa ra điều kiện gì nên gợi ý để Bảo An ra hiệu thì con bé đứng dậy lấy từng gối xếp ngay ngắn rồi chỉ tay từng người vào gối, ý của con bé ai cũng hiểu là nó muốn cả nhà đêm nay ngủ cùng nhau ở đây nhưng Kiên ngay lập tức lắc đầu từ chối:
– Không được con gái! Ngủ ngoài này muỗi nhiều lắm mà trời về đêm lại lạnh nữa! Không tốt cho sức khỏe
– Ư ư…
– Bố nói phải nghe lời chứ! Cho các con chơi thêm một lúc nữa thì về phòng ngủ được không?
– Hic… Hic…
Con bé không lay chuyển được ý của bố thì ôm cổ Dung khóc mếu, vừa nãy cười giòn thế mà giờ nức nở rồi. Dung thấy ngủ ở đây cũng không được nên lựa lời khuyên nhủ nhưng bữa nay nó phớt lờ mọi lời cô nói mà cứ khóc ấm ức. Hai anh chị lớn xót em cũng dùng mọi từ ngữ ngọt ngào nịnh thêm thế nhưng cũng không khiến Bảo An vui lên. Kiên lần này không định chiều con gái mà đứng dậy định đi vào nhà thì bước chân anh phải dừng lại vì hành động tiếp theo của con bé.
Bảo An ôm chặt chân Kiên không cho đi, nó nức nở nhưng ngước đôi mắt ướt nhìn anh kiểu năn nỉ thì cuối cùng anh cũng không thể thắng nổi nên đành gật đầu.
Con bé nhận được sự đồng ý của Kiên thì vui mừng càng ôm chặt, bế con bé trên tay mà nó phấn khích ôm hôn anh rối rít. Đúng là con gái là báu vật của cha quả là không sai… Kiên giờ này cũng bất chấp mà chiều con:
– Bố chiều các con một lần này thôi nhé!
Con bé vui sướng gật gật đầu thì Ngọc Anh lên tiếng:
– Vậy để con đi lấy gối chăn cho bố luôn!
– Anh sẽ dọn đồ cùng với chị Dung cho sạch đã!
Tuấn Anh và Ngọc Anh mỗi người làm một việc, Dung cũng mau chóng thu dọn mọi thứ, sau khi sắp xếp xong chỗ ngủ cho bốn bố con họ thì cô đi về phòng của mình nhưng bé An lúc này lại không cho cô đi. Nó kéo tay bắt cô ở lại bằng được thì Dung từ chối:
– Đêm nay Bảo An ngủ với bố và anh chị một đêm, mai con ngủ với cô Dung nhé!
– …
Nó lắc đầu không muốn đồng ý nhưng Dung vẫn kiên trì:
– Bảo An nghe lời thì cô mới yêu! Con vào nằm với anh chị và bố đi nào!
– …
Nó vẫn cứ đứng ngây ra không chịu vào thì Ngọc Anh ra nịnh con bé:
– Bảo An ngoan, nghe lời nhé! Đêm nay cả nhà mình ngủ cùng nhau còn ngày mai em ngủ với cô Dung nha!
– …
– Bảo An không nghe lời bố buồn đấy!
– Chị Ngọc Anh nói đúng đó, giờ An theo chị vào trong ngủ, mai cô Dung sẽ đưa con đi mùa qùa chịu không?
Con bé nghe Thùy Dung nói vậy mới miễn cưỡng đi vào trong, có điều nằm được một lúc thì con bé lại khóc mếu, cái tay lại ra hiệu chỉ vào trong nhà để Kiên gọi Dung ra thì Ngọc Anh ngồi dậy quát nhẹ:
– Bảo An! Chị Dung của em có tốt, có thương em nhưng không phải là mẹ của chúng ta nên không nằm cùng được!
– Ư… ư…
– Lúc đầu là em muốn cả nhà mình ngủ ở đây rồi giờ cũng là em làm khó là sao hả? Em cũng hơn 4 tuổi rồi đấy chứ không còn lên 1,2 đâu nhé!
– Hic… Hic…
Bảo An bị chị gái quát thì ôm chặt lấy bố thút thít, Kiên vội ôm lại con bé rồi nhẹ lời xoa dịu:
– Con ngoan! Hôm nay ngủ với bố và anh chị một hôm, tối mai con lại ngủ với cô Dung được không nào?
– …
– Ờ… Bảo An cũng phải công bằng một chút chứ nhỉ? Yêu cô Dung thì cũng phải thương bố và anh chị chứ nhỉ? Đêm nay cả nhà mình cùng ngủ, còn mai cô Dung sẽ ru con ngủ được không?
Lần này con bé mới chịu gật đầu và ôm bố ngủ, Kiên dỗ được con gái út ngủ say thì lúc này mới quay qua con gái thứ hai nói chuyện phải trái:
– Lần sau con đừng mắng em như thế nhé! Em còn bé, từ từ nói em mới hiểu!
– Nhưng chị ấy đâu thể ngủ cùng chúng ta chứ? Con không muốn ai thay thế mẹ của con!
– Con yên tâm! Sẽ không ai có thể thay thế được mẹ của các con nhưng chúng ta có nhiều cách phân tích cho em nó hiểu mà, con quát em thế khiến nó sợ đấy! Khó khăn lắm em con mới hòa đồng được nên mình phải lựa lời để nói, con hiểu chưa?
– Vâng ạ!
– Không còn sớm nữa, hai đứa cũng ngủ đi!
– Vâng. Bố ngủ ngon ạ!
Ngày trước khi vợ còn sống thì cả nhà vẫn hay đi du lịch cùng nhau nhưng đều là ngủ khách sạn chứ kiểu cắm trại ngủ qua đêm ngoài trời như này thì lần đầu Kiên được trải nghiệm nên có hơi khó vào giấc, cơ mà ngược lại thì ba đứa con của anh đã ngủ ngon lắm rồi. Ngắm nhìn ba thiên thần của mình say giấc mà bao nhiêu khó khăn, vất vả đều tiêu tan… Động lực để Kiên cố gắng và kiên trì với tất cả là đây… Một sự bình yên có phải hiếm hoi…
– Ư…ư…
Kiên vừa mới chợp mắt chưa lâu thì nghe tiếng Bảo An ú ớ, phản xạ của người bố là anh vội bật dậy kiểm tra thì phát hiện con bé bị sốt. Kiên lay người kêu Tuấn Anh và Ngọc Anh dậy đi về phòng của chúng ngủ còn anh thì bế con gái về phòng của mình. Không định nhờ Thùy Dung nhưng vì Bảo An sốt cao quá nên mới gọi cô sang thì đúng lúc con bé mê man nói mớ…
– B… ố…Bố…