Ngọc Anh nghe Dung nói vậy thì nhảy lên vui sướng:
– Cách gì thế chị?
– Lát vào nhà em cứ nói sự thật nha!
– Ơ… Nói thế để bố buồn em à? Em tưởng chị có cách gì hay cơ?
Nhìn mặt Ngọc Anh xị ra mà buồn cười, có vẻ cô bé đã thay đổi thật rồi, không muốn cô bé lo lắng nữa nên Thùy Dung nhẹ lời giải thích cùng trấn an:
– Chị chắc chắn là bố không buồn vì thực tế em không có đánh nhau với bạn và em gọi chị đến là để đón em khỏi bị các bạn ấy ăn hiếp!
– Ô… Em hiểu rồi!
– Hiểu thì vào nhà thôi!
Miệng nói hiểu rồi nhưng khi vào nhà thấy bố nghiêm nghị nhìn hai chị em đi cùng nhau giờ này khiến Ngọc Anh cũng hơi mất bình tĩnh, nhưng cô bé được cái nhìn động viên của Dung bên cạnh nên rất nhanh lấy lại phong độ:
– Bố ơi! Không phải con la cà hay mắc lỗi gì đâu mà tại nhóm bạn xấu cố tình chặn đường nên con về hơi trễ!
Kiên nhận thấy con gái không có vẻ nói dối thì hỏi han ân cần:
– Thế con có bị thương ở đâu không?
– Dạ, may có chị Dung đến kịp nên con không sao! Bố cũng đừng trách chị ấy vì chưa kịp cho bé An ăn cơm, là tại con gọi chị ấy đến giúp đó ạ!
– Được rồi! Lần sau có gì gọi cho bố chứ không được phiền chị ấy nghe chưa?
– Vâng ạ!
– Lên phòng thay đồ đi rồi xuống ăn cơm!
– Vâng.
Thùy Dung thấy tình hình đã ổn thì cũng nhanh chóng rời đi nhưng Kiên lại gọi cô lại hỏi thăm:
– Cô không bị mấy đứa nhóc đó làm gì chứ?
– Dạ… Không đâu ông chủ!
– Tôi biết đám bạn của nó hung dữ lắm, bọn nhóc bây giờ không như thời của tôi hay cô đâu.
– Dạ, mấy đứa đúng là có thái độ hung hãn nhưng bữa nay chỉ nói mấy lời hăm dọa thôi.
– Tay cô bị xước một vệt dài kia kìa!
– À…
Trên đường về cứ mải nhắc Ngọc Anh chỉnh trang quần áo, tóc tai cẩn thận còn mình thì lại quên khuấy đi mất vết xước do lúc cô dạy cho mấy nhóc côn đồ đó bài học. Cơ mà không muốn Kiên tò mò nên Dung nhanh ý nói xua đi:
– Dạ vết này là do tự tôi gây ra đấy ạ! Lúc sáng nay tôi giúp cô Lành tưới hoa không may mắc phải gai hoa hồng nên bị xước thôi.
– Nếu không phải do đám nhóc gây ra là được rồi. Thôi, cô vào cho bé An ăn cơm đi!
– Vâng. Tôi xin phép ạ!
Vụ việc coi như được giải quyết êm xuôi, hai ngày sau cả Tuấn Anh và Ngọc Anh cũng bắt đầu bước vào kỳ thi chính thức. Ngọc Anh thì làm bài có vẻ ổn hơn là Tuấn Anh nhưng đối với người bố như Kiên thì đó là kết quả đáng mừng rồi, chứ như mấy bài kiểm tra thử lần trước chắc anh trầm cảm mất.
Một tuần thi cử êm xuôi đã qua nên Kiên muốn tổ chức cho các con đi chơi đâu đó để thư giãn nhưng khi chương trình sắp xếp gần như là xong xuôi thì anh nhận được điện thoại kiện cáo của mấy gia đình học sinh hôm trước chặn đánh Ngọc Anh. Thực sự khi khi nghe việc này Kiên không quá bất ngờ nhưng cái anh ngạc nhiên là Thùy Dung cũng tham gia vào cùng đánh bọn nhóc đó.
Ngay trưa hôm đó Dung đang chuẩn bị đồ đạc cho Bảo An thì Kiên vào phòng hai cô cháu đột ngột, cô định hỏi anh xem có chuyện gì cần làm giúp thì nhận thấy ánh mắt nghiêm túc của Kiên đang nhìn mình chằm chằm thì cô chột dạ, tuy nhiên sau đó cô vẫn là người lên tiếng hỏi trước:
– Ông chủ cần tôi giúp gì ạ?
Nhưng trước câu hỏi của cô thì Kiên lại đáp lại bằng một câu hỏi khác:
– Tại sao lại cùng với bọn trẻ giấu tôi?
– Sao ạ?
– Cô hiểu tôi đang muốn nói vấn đề gì mà!
– Tôi…
– Tôi không thích dạy bọn trẻ nói dối! Càng không thích mình rơi vào thế bị động!
Kiên nói câu này rồi lại nhìn Dung chăm chăm thì cô không thể tiếp tục coi như chưa biết chuyện được, nhưng thực sự là cô chỉ đánh cảnh cáo thôi chứ có phải lập trận đánh thẳng tay đâu… Đúng là mấy nhà kia kiểu nhà giàu thích ồn ào, con cái sai nè nè ra còn gọi điện kiện với cáo nhưng đối với Kiên thì cô đúng là đang sai nên đành nhận lỗi về mình:
– Tôi xin lỗi! Là tôi không suy nghĩ thấu đáo rồi! Nếu gia đình người ta gọi trách phạt thì cứ nói là do tôi ạ!
– Cô định chịu trách nhiệm như nào đây? Nếu họ có hình ảnh của cô đánh bọn trẻ thì cô có biết hậu quả mình nhận sẽ như thế nào không?
– Bọn nhóc đó không có đâu! Tôi chắc chắn!
– Cô…
Vẫn biết cô cá tính, hiểu chuyện nhưng giờ sao lại xuất hiện thêm cả tính cách như trẻ con thế này, Kiên kiểu bất lực trước câu cãi chắc chắn của Dung giống như mấy lần Tuấn Anh và Ngọc Anh tranh luận với anh trước kia. Tự nhiên Kiên thấy mình giống như ông bố của ba đứa trẻ to xác quá…
– Cô có biết năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi không?
– Tôi… Tôi biết mình sai rồi!
– Cô sai ở đâu?
– Tôi… Tôi xin lỗi nhưng thật sự là tôi chỉ đánh có mấy cái cảnh cáo thôi chứ không phải đánh thẳng tay. Tôi…
Kiên biết là Thùy Dung sẽ không đánh thẳng tay nhưng cái anh muốn nói ở đây là tại sao khi đó cô lại hành động như trẻ con, vào hùa với Ngọc Anh, như vậy khác gì tập trận với nhau. Nhưng sự việc trót xảy ra rồi nên anh chỉ còn biết nhắc lại câu hỏi khi nãy để còn có cách xử lý.
– Nói xem! Có thấy bọn nhóc quay được cảnh cô đánh mấy đứa không?
– Tôi chắc chắn là không vì lúc tôi cảnh cáo một đứa thì bốn đứa kia sợ rúm ró rồi, với Ngọc Anh cũng không cho chúng cơ hội làm chuyện này được!
Sao hôm nay nghe cái giọng lí luận của Dung lại giống với giọng điệu ngang ngược của con trai những lần tranh cãi với anh vậy cơ chứ. Nhận thấy mình không thể nói tiếp được chủ đề này với cô gia sư kiêm bảo mẫu của con gái nên thốt ra lời cắt đi quyền lợi của mấy chị em sắp tới:
– Đã vậy tôi phạt mấy chị em ở nhà, không cho đi dã ngoại nữa!
– …!!!
Kiên nói rồi gọi con gái Ngọc Anh xuống cùng mình đi gặp mấy gia đình phụ huynh kia, Dung đứng nhìn theo hai bố con họ ra khỏi nhà mà thấy áy náy quá. Nói gì thì nói cô cũng có phần gây lên sự rắc rối này nhưng bây giờ chỉ biết ngồi đợi kết quả thôi chứ cũng không thể làm khác. Kiên không cho cô theo là có lí do của anh, nếu cô cứ cố đòi đi thì càng khiến anh khó xử và không hài lòng.
Ở nhà Thùy Dùng ra đứng vào trông mặt mày sốt ruột nhưng Tuấn Anh thì không có vẻ gì cả, có điều thấy cô lo lắng quá thì cậu cũng không vô tâm đến nỗi coi như không thấy:
– Chị yên tâm! Chỉ cần bên kia không có video quay lại cảnh đánh nhau thì bố em khắc có cách giải quyết!
– Tính bố nghiêm khắc thế lần này dễ gì tha cho chị?
– Chị giúp Ngọc Anh chính đáng mà! Có đánh cảnh cáo mấy đứa đó cũng là điều chấp nhận được! Bọn nó nên được giáo dưỡng thêm!
– Nói thì nói vậy nhưng chị không đủ tư cách xen vào chuyện này!
– Tư cách gì chứ! Nếu là người đi đường chứng kiến thì họ cũng làm vậy thôi!
– Nhưng mà…
Hai chị em vẫn câu ra câu vào thì nghe tiếng xe của Kiên về tới, Dung tò mò muốn biết kết quả nhưng không dám hỏi trực diện Kiên mà phải đợi khi anh lên phòng mới dám kéo tay Ngọc Anh nói chuyện:
– Sao rồi? Họ có làm um lên không?
– Chị mà cũng có lúc sợ như này hả?
– Đừng có mà chọc quê chị. Là chị sợ mất việc thôi chứ thẳng thừng chị không làm thuê cho nhà em thì mấy việc kia không thành vấn đề bởi mấy đứa trẻ hư đó cần được giáo dục lại.
– Em hỏi này! Nếu có vụ tương tự chị có lần nữa ra tay dạy bảo mấy đứa như thế không?
– Nếu hư chị vẫn dạy bảo tiếp nhưng chị sẽ rút kinh nghiệm.
– Là sao?
– Là tìm cách hữu hiệu hơn mà không ảnh hưởng tới nồi cơm của chị!
– Ha ha…
Tuấn Anh nghe Thùy Dung nói câu này thì cười phá lên, Ngọc Anh cũng không ngoại lệ cười ha hả thì Dung véo nhẹ tay Ngọc Anh mắng vốn:
– Thôi, không cười nữa, kể đầu đuôi chị nghe đi!
– Em cười tươi thế này mà chị không đoán ra à? Chị vốn thông minh lắm mà!
– Là … Là không sao rồi hả?
– Không có bằng chứng thì làm gì được bố con em chứ? Mà rõ là họ sai trước mà, bố em không kiện lại thì thôi, ở đó mà dám hống hách!
– Vậy à? Tại lúc ở nhà bố em nghiêm khắc quá khiến chị hơi lo!
– Không sao rồi chị. Chị biết không? Lúc ở đó em vạch mấy vết hơi bầm hôm trước do mấy đứa véo em lúc chị chưa đến làm bằng chứng là bị chúng đánh trước trong khi đó mấy đứa nó lành lặn thì họ im luôn, bố em dọa không chịu giải hòa nội bộ mà thích làm rùm beng thì cho lên phường hết thế là giải tán quốc hội.
Thùy Dung nhẹ người khi sự việc được giải quyết êm xuôi nhưng cuộc đi chơi sau đó vẫn bị hủy và Kiên từ hôm đó lại nghiêm khắc như ban đầu cô đến.
Cảm thấy áy náy và thương cho mấy đứa nhỏ nên cô đã nghĩ ra cách đền bù. Nhân tiện hôm nay là ngày cuối tuần nên cô có làm đồ nướng tại nhà và rủ mấy đứa nhóc cùng làm cho vui. Tuấn Anh và Ngọc Anh bình thường là được người khác phục vụ nhưng nay tự mình làm thức ăn và bánh trái thì vui lắm, Bảo An cũng không ngoại lệ, con bé háo hức chạy nhảy tung tăng khắp sân, đúng kiểu chân chạy vặt của anh chị luôn. Không nói được nhưng Bảo An lại rất nhanh ý, con bé vậy mà làm giúp được khối việc ra trò.
Thùy Dung không phải tiểu thư lá ngọc cành vàng, không biết đến nhiều đồ ăn thượng hạng và càng không có được những đồ dùng xịn xò nhưng bù lại ông trời cho cô hình thức ưa nhìn và đặc biệt là cá tính nổi trội nhưng khéo nhất vẫn là khoản nấu nướng và biết chăm sóc người khác. Đến cô Lành và cô Thái là những người tiếp xúc với gia đình thượng lưu bao nhiêu năm nhưng nấu nướng có khi không giỏi hơn Thùy Dung bao nhiêu. Cô Thái nhìn cách trình bày và hướng dẫn cho mấy đứa nhóc làm đồ ăn của Dung thì huých tay cô Lành nói nhỏ:
– Chị nhìn xem bé Dung nó có ra dáng không?
– Rất ra gì và này nọ nhé!
– Chị cũng nhận định giống tôi hả?
– Ước gì ông chủ và bọn trẻ chịu thì tốt biết mấy nhỉ?
– Nói thế thôi chứ tôi lại sợ phía bé Dung đó. Cảnh gà trống nuôi những ba đứa con nhỡ nhỡ thế này ai mà đủ can đảm, nhất là những cô gái trẻ. Gia cảnh ông chủ giàu có là một chuyện nhưng nghĩ về lâu về dài liệu có dám đương đầu không?
– Ờ… Nghĩ cũng đúng…
Câu chuyện của hai người giúp việc vẫn chưa có hồi kết nhưng nhóm mấy chị em cô cháu thì kết nhộn nhịp luôn. Hai anh chị lớn hoàn thành món thịt xiên cho vào vỉ chuẩn bị nướng, còn Bảo An cũng tự xiên xong mấy que xúc xích thì cười như nắc nẻ.
Từ cổng vào Kiên phát hiện thấy có khói bay hướng ở phía góc vườn bên kia thì bất ngờ, anh vội vàng đỗ xe chạy nhanh lại hướng đó xem xét thì đập vào mắt anh là một khung cảnh hết sức nhộn nhịp. Rất tiếc là bố mẹ anh có việc về quê nếu không nhìn thấy cảnh mấy đứa trẻ vui vẻ như này thì ông bà sẽ rất mừng. Nhìn bé An tay cầm cây xúc xích vừa ăn vừa chạy lon ton quanh chỗ mấy anh chị hóng hớt, dù không nói được nhưng ánh mắt cử chỉ kia đủ thấy con bé phấn khích tới nhường nào. Một cảm giác ấm áp đã từ lâu lắm mới xuất hiện lại trong anh, chính xác là đã rất lâu rồi…
Ngọc Anh là người đầu tiên phát hiện ra Kiên về, con bé vui vẻ chạy lại kéo anh tới gần chỗ bếp nướng hồ hởi bảo:
– Bố! Tất cả đồ ăn hôm nay là mấy tụi con làm đấy!
– Vậy sao?
– À… Thật ra là có sự hướng dẫn và giúp sức của chị Dung nữa ạ!
– Ý tưởng cũng của các con luôn à?
– Hihi… Phần này thì con không dám cướp công, là chị Dung bày ra cho chúng con đấy bố! Bố xem toàn đồ ăn ngon, hợp với chúng con mà còn có cả món của bố thích ăn nhất nữa!
Ngọc Anh chỉ vào món cá Bơn Hàn Quốc đang nướng trên bếp rồi lại tiếp tục:
– Sắp chín rồi bố ạ! Giờ bố lên thay quần áo xong xuống là được ăn luôn!
– Ừ.
Bảo An ăn rình mỗi thứ một ít cũng gần no thì Thùy Dung lấy ít cháo cho con bé ăn thêm thì Kiên cũng xuống tới nơi. Từ hôm xảy ra việc của Ngọc Anh thì Kiên và Dung không có nói chuyện nhiều, dường như Kiên lại quay về dáng vẻ nghiêm túc, kiệm lời như lúc ban đầu cô mới đến.
Biết ông chủ không hài lòng chuyện cũ nhưng cũng không trách cô thêm thì Dung biết ý làm tốt phận sự của mình. Cho Bảo An ăn no thì cô cũng chỉ ăn có một ít còn đâu là đứng nướng đồ cho cả nhà, Tuấn Anh thấy Thùy Dung cứ bận bịu thì dừng ăn kêu cô lại:
– Chị Dung! Ăn đi đã, còn nhiều đồ mà!
– Chị no rồi, cả nhà cứ ăn đi chị nướng cho!
– Vừa ăn vừa nướng, chị lại đây đi!
– Chị no thật mà! Từ chiều giờ ngửi không đã thấy no rồi!
– Chị sợ béo hả?
– Đâu có! Mà chị no thật!
– Vậy em không ngại để chị phục vụ đâu nhé!
– Ừ, cứ ăn no đi!
Bữa nướng ngoài trời này đúng là rất hợp với khẩu vị của mọi người, ai cũng ăn no và cả Kiên cũng vậy, món cá và sườn nướng hôm nay anh ăn khá nhiều. Cũng định đi ra cảm ơn người có công bày ra trò này thì đúng lúc Thùy Dung có điện thoại, cô nghe xong đi vào thì lại tới lượt Kiên có người gọi tới nên anh ra chỗ khác nói chuyện.
Tăng một kết thúc bọn trẻ háo hức nhắc Dung thực hiện kế hoạch thứ hai, vừa mới ăn no xong đang tính cho bọn trẻ nghỉ ngơi xíu mà nhìn chúng háo hức nên cô chỉ còn biết chiều theo. Trước khi Thùy Dung đi chuẩn bị mọi thứ thì cô nhắc bọn trẻ lên thay bộ đồ mùi thức ăn này ra rồi hãy xuống tham dự buổi cắm trại ngoài trời.
Bọn trẻ đương nhiên là rất nghe lời, chúng chạy nhanh lên phòng thay bộ quần áo mới thì Thùy Dung ở dưới cầm đồ đạc ra ngay góc vườn chuẩn bị dựng một cái trại. Đang hì hục đóng cọc để giằng dây cho chắc thì không may trượt tay…Bộp…Cái búa đập thẳng vào ngón tay cái khiến cô đau điếng phát ra tiếng kêu…
– Á…
Vứt vội cái búa xuống, Dung ôm ngón tay suýt xoa thì có tiếng hỏi vội phía sau…