(Từ chương này tác giả xin phép được đổi cách xưng hô cho Giang Tam gia từ “anh” sang “hắn” để phù hợp với tính cách báo đời của ổng nha, với cả nữ chính hiện đã không còn cảm xúc với Giang thiếu nữa rồi nên để như thế này có vẻ hợp hơn đấy.)
Giang Nguyệt Dực đứng dậy rồi bước vào trong phòng tắm, Chu Châu Thiền liếc nhìn đồng hồ rồi đẩy cửa bước vào trong phòng.
Cô gái nọ vẫn còn đang nằm ngây ngất ở trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt vang lên thì giật mình ngồi bật dậy. Nhưng còn chưa kịp hớt hải mặc lại quần áo đã bị Chu Châu Thiền hất ngã khỏi băng ghế.
“Mặc lại quần áo rồi phắn nhanh đi.”
Cô gái kia không biết Chu Châu Thiền là ai cả nhưng nhìn vào đôi con mắt tanh màu máu ấy của cô, bất cứ ai chứ chưa nói gì đến cô ta cũng phải rùng mình sởn gai ốc, kinh hãi đứng bật dậy rồi gấp gáp chạy ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Nói là vào phòng tắm vậy thôi chứ Giang Nguyệt Dực chỉ tiến vào bên trong để lấy một chiếc áo sơ mi khoác tạm lên người mình rồi quay trở lại phòng khách.
“Cô gái kia đâu rồi?”
Chu Châu Thiền đưa tay che mũi để ngăn không cho mùi tanh của những thứ chất lỏng đang nằm nhem nhuốc ở trên sàn nhà gây nhức đầu, chỉ nhàn nhạt nhoẻn miệng cười.
“Đuổi ra ngoài rồi. Sao thế? Anh lưu luyến cô ta à?”
“Không phải.”
Giang Nguyệt Dực ngửa người dựa vào lưng ghế, dùng máy cắt chuyên dụng để cắt đầu của một câu điếu xì gà hút dở hiện đang ghé đầu trong một chiếc gạt tàn, châm điếu rồi đưa lên miệng hút.
Tư thế ngồi của hắn rất phong nhã, hoàn toàn chẳng thể nhìn ra được đây chính là con người mới ban nãy còn đang hì hục giải tỏa cơn khát máu.
“Cô đến đây để làm gì?”
“Thì cũng chẳng có gì đâu. Tôi đến để xác nhận lại lời đề nghị kết hôn của anh thôi.”
“Tại sao lại phải cồng kềnh như thế? Một khi tôi đã ấn con dấu của gia tộc xuống thì chắc chắn đó là điều đã được chấp thuận, không rút về.”
“Ồ, nếu thế thì tôi yên tâm rồi.”
Chu Châu Thiền mỉm cười rồi xách túi đứng dậy. Nhìn cô cứ thế rời đi mà chẳng có bất cứ thái độ bất thường nào cả, đôi mày ngài của Giang Tam gia thoáng chau lại.
“Đứng lại đấy.”
Chu Châu Thiền đã bước đến gần cửa phòng rồi lại phải dừng lại, quay đầu nhìn hắn đầy khó hiểu.
“Còn chuyện gì nữa sao?”
“Cô… không có gì muốn nói với tôi à?”
Chu Châu Thiền nghiêng đầu nhìn Giang Nguyệt Dực cũng đang nghiêng đầu theo cô. Hắn hỏi vậy là có ý gì? Ý là cô phải có phản ứng lại với cảnh tượng vừa nãy ấy hả?
“Anh đừng lo. Tôi làm gì có quyền để phàn nàn hay có ý kiến gì với anh trong khi cả hai chẳng là gì của nhau chứ? Dù sao thì cái mác hôn nhân này cũng chỉ là thứ treo ở bên ngoài cơ thể thôi, đâu thể trói cuộc suy nghĩ của người ta. Tôi không có ý kiến gì cả đâu nên anh cứ tự nhiên đi, tôi không có vấn đề gì cả.”
Chu Châu Thiền cười cười rồi gật đầu chào hắn, nhưng tên nhà họ Giang này hình như không làm khó cô thì không thể sống được hay sao ấy. Cánh cửa còn chưa kịp mở ra đã bị một cánh tay to lớn đập ruỳnh một cái.
Khoảng cách giữa hai đầu chân mày của Chu Châu Thiền hiện đã đủ để kẹp chết một con ruồi, cô ghé mắt nhìn hắn, điệu cười lúc ban nãy đã không còn sót lại một chút nào nữa trên khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc.
Đôi mắt cô trợn lên nhìn hắn như thể đang nhìn phải một thứ gì đó gớm ghiếc lắm, điều ấy càng khiến cho nhiệt độ bao quanh có thể của Giang Nguyệt Dực giảm sâu hơn nữa.
“Cô là ai?”
Giang Tam gia chống cả hai tay lên cửa, khoá chặt lấy cơ thể cô trong hơi thở đầy áp bức của mình.
Giọng nói của hắn trầm khàn, thấp thoáng bên tai cô tựa như tiếng của một cây đàn cầm du dương trộn chung với mùi thuốc lá vậy.
“Là Chu Châu Thiền, hay là Chu Châu Kì?”
Có lẽ trong ấn tượng của hắn, cô vẫn là một nàng tiểu thư e lệ và ngoan ngoãn, biết cúi biết nhường. Sự thay đổi đột ngột này của cô hình như đã khiến hắn nhầm tưởng rằng cô là Chu Châu Kì.
Nếu như cô không nhanh chóng giải thích, chắc hắn sẽ bẻ gãy cổ của cô ha?
Chu Châu Thiền xoè lòng bàn tay ra, vết sẹo đã hằn sâu vào da thịt của cô hiện lên ở bên dưới tầm mắt của Giang Nguyệt Dực.
Hắn nhận ra nó. Đây chính là dấu vết mà hắn đã khảm sâu vào cơ thể của cô và vĩnh viễn không thể nào xoá bỏ đi được.
“Hừm… ồ!”
“Ừm hứm! Ha ha ha ha…”
Giang Nguyệt Dực bật cười rồi thả Chu Châu Thiền ra.
“Đúng là cô rồi, suýt chút nữa tôi đã nhầm. Xin lỗi nhé.”
Chu Châu Thiền nhướng mày. Lời xin lỗi ấy của hắn nghe chẳng thật lòng chút nào và nó cũng chẳng có bất cứ tác dụng gì cả, thậm trí, nó còn chẳng đủ để bù đắp lại cho đôi mắt hằn máu mà mới nãy hắn dùng để nghiền nát cô.
Nếu như đến cả vết sẹo này cũng không đủ để chứng minh cô là Chu Châu Thiền, hẳn là hắn sẽ đập vỡ đầu cô ngay lập tức ha?
“Anh có vẻ khó chịu mỗi khi nghĩ tới Chu Châu Kì nhỉ? Tại sao lại ghét con bé vậy? Nó dù sao cũng từng chơi với anh rất thân hồi còn nhỏ mà?”
“…”
Giang Nguyệt Dực không đáp, nhưng Chu Châu Thiền không vội cậy mở thêm gì nữa.
Có phản ứng gay gắt tới mức này, hẳn là hắn cũng đã biết, không, phải nói là biết rất rõ từ rất lâu rồi rằng Chu Châu Kì thực sự đã chết.
Cô cần phải đi tìm con bé, sống thấy người chết thấy xác, vừa phải moi móc thêm được những thông tin khác từ hắn ta.
Cứ làm từ từ, không có gì phải vội hết.
Kể từ khi biết được kẻ đã giết chết bố và em gái của mình, Chu Châu Thiền đã thề sẽ dành cả đời để rửa hận cho hai người bọn họ.