Chu Châu Thiền thay một bộ quần áo mới rồi bước xuống dưới tầng một, vừa đúng lúc bà vú nuôi mới từ dưới hồ bò lên, trên tay là một chiếc dây chuyền bằng vàng.
Ồ, chưa gì đã tìm thấy được rồi à. Kể cũng bình thôi thôi khi chỗ cô ném nó xuống dưới nước không xa nơi mà bà ta đang trôi nổi cho lắm.
Thấy cô, bà ta dù đang mệt bở hơi tai, đầu tóc rũ rượi sũng ướt cũng phải đứng bật dậy, điên tiết lao về phía cô.
“Con chó! Để tao trừng trị lại mày!”
Chu Châu Thiền bị bà ta vồ lấy nhưng cô đã nhanh chóng lùi chân ra đằng sau để né thoát, không những vậy, cô còn đưa tay lên rồi túm lấy cổ áo đồng phục hầu nữa của bà xách dựng lên.
Cảm giác được cả cơ thể của mình đang chới với trên không trung, sắc mặt của bà vú từ đỏ quạch dần ngả sang tím tái, miệng lắp bắp không nói không nổi thành một câu hoàn chỉnh.
“Áaaaa… Khó, khó thở… Thả tao ra… Mày đang… ặc… một đứa vô dụng như mày nghĩ là mày đang làm cái gì thế hả… Thả tao ra… nếu không, tao sẽ mách lại với Chu lão gia…!”
“À há, bà cứ thoải mái mách lại với lão già ấy đi, mách mười nghìn lần cũng được.”
Bà vú kia hiện đã bị câu nói của cô làm cho cứng đơ cả người, đôi mắt hẳn máu vì thiếu dưỡng khí nhìn cô trong sự ngờ nghệch.
“Mày nói… cái gì vậy?”
“Bà chưa biết nhỉ? Phải rồi, bởi vì bà mới từ quê lên lại đây nên chắc chưa biết đâu nhỉ? Từ nay trở đi tôi chính là Giang phu nhân.”
Bà ta “hả” một tiếng, toàn cơ thể rụng rời, tay chân bủn rủn như bún khô, sau gáy lạnh toát như bị một bàn tay vô hình vuốt lên.
Giang phu nhân… Ý cô nói chính là cái gia đình nhà họ Giang quyền thế và giàu có bậc nhất Thủ Đô ấy sao?!
“Mày đừng có đùa! Một cái đứa rẻ rách như mày…”
‘Một cái đứa rẻ rách như mày có mơ cũng không bao giờ được một gia tộc cao quý như thế để mắt tới đâu’ mà bà ta đanh định thốt ra bị một tiếng “shhh” của Chu Châu Thiền làm cho tắc nghẹn lại ở trong cổ họng.
Cô ra hiệu cho bà ta im lặng, rồi rút từ trong chiếc túi xách đeo vai mà mình mang theo ra một tấm thiệp màu đỏ nhung, đưa cho bà ta đọc.
Vú nuôi liếc mắt nhìn Chu Châu Thiền rồi lia xuống những hàng chữ gọn gàng và sang trọng được chạm nổi ở trên tấm thiệp vô cùng cao cấp, chỉ vài giây ngắn ngủi sau đó, vú nuôi đã không thể giữ nổi bình tĩnh nữa mà ngã phịch xuống dưới đất, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng, đến cả thở cũng quên mất.
Nội dung của tấm thiệp ấy vô cùng nhắn gọn, chỉ có một hàng chữ:
“Gửi tới tiểu thư Chu Châu Thiền.
Giang gia xin trân trọng gửi tới cô lời đề nghị kết hôn.”
Bên dưới góc bên phải của dòng chữ còn có cả dấu xác nhận của Giang Tam gia và dấu ấn nổi của biểu tượng gia tộc nhà họ Giang.
Bức thư này là thật và chuyện Chu Châu Thiền về làm dâu cho nhà họ Giang là có thật.
Chu Châu Thiền không hề nói đùa!
Tim của vú nuôi như bị bóp nghẹn, lồng ngực đau tức không thở nổi.
Bà ta run rẩy đưa ánh mắt ngước nhìn lên cao, chạm phải đôi mắt lạnh lẽo của Chu Châu Thiền, ngay lập tức, bà ta đập mạnh đầu xuống dưới sàn nhà rồi lập cập hét lên.
“Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi tiểu thư ơi! Tôi chỉ là một kẻ bần hèn thiếu học may mắn được Chu gia để mắt và cho công ăn việc làm đến tận bây giờ… Đáng lẽ ra tôi không nên có những hành động bất kính như vậy… Phu nhân… Xin ngài… xin ngài tha thứ…”
“Nếu, nếu ngài thấy vẫn chưa hả lòng thì để tôi liếm giày hay đập đầu tạ tội ngài bao nhiêu cái cũng được. Chỉ xin… chỉ xin ngài…”
Bộ dáng hống hách và ngang ngược lúc ban đầu của bà ta đã bay sạch, ngược lại, hiện tại đây bà ta lại đang phải cúi đầu cầu xin chính cái kẻ mà mới sáng nay bà ta mới chửi rủa một cách dã man.
Cứ nghĩ tới ba tiếng “Giang Tam gia”, không chỉ một mình bà ta đâu mà tất cả những ai nghe thấy đều bất giác phải rùng mình.
Cả cái đất nước này không ai là không biết vị đại công tử ấy là một kẻ tâm thần như thế nào. Chưa từng được chứng kiến tận mắt nhưng đến cả một kẻ vốn chỉ hay luẩn quẩn ở trong biệt thự như bà ta cũng đã từng nghe qua một câu chuyện kể rằng:
Có một tên xã hội đen vì hận Giang Tam gia nên đã cài bom vào nhà riêng của anh, ngay khi Giang Nguyệt Dực tiến vào bên trong căn nhà thì kích hoạt bom cho cả một toà nhà bị thổi bay không còn một chút dấu vết.
Nhưng hắn ta còn chưa mừng được bao lâu thì Giang Nguyệt Dực đã đứng dậy từ trong đống đổ nát, một tay anh ấn ở trước bụng để ruột gan không bị tràn ra ngoài, còn tay kia thì đâm thủng cổ họng của kẻ đó.
Tuy máu đổ như suối, lấm lem hết cả người anh và từng nơi mà anh đi, Giang Tam gia vẫn không hề hạ xuống nụ cười thản nhiên thường thấy ở trên khuôn mặt của anh, cùng với một đôi mắt khát máu, anh quay người rồi mỉm cười với đám đông đang kinh hãi đứng ở gần đấy.
“Người tiếp theo.”
Một kẻ điên giết người không ngần ngại, một con quái vật với thể chất không tưởng, một tên thần kinh với suy nghĩ khác người… Không ai có thể hiểu nổi Giang Tam gia.
Mà bản chất của con người là sợ hãi những gì mà mình không thể lí giải được, cho nên, anh trong mắt của thiên hạ lại càng thêm cuồng dã hơn nữa.
Chu Châu Thiền về làm dâu cho nhà họ Giang, có phải cô sẽ nằm trong sự bao bọc của nhà họ Giang - gia tộc quyền lực gấp bội lần nhà họ Chu - không?
Bà vú nuôi là một kẻ hèn nhát nên vô cùng sợ chết, hận không thể quay trở về quá khứ để bóp chết mình trước đó.
Nếu như Chu Châu Thiền không bỏ qua thì bà ta sẽ chết sao?
Không! Không được! Không được!
Bà ta không thể chết! Bà ta không thể chết!
Chu Châu Thiền nhìn xuống cơ thể đã run đến lẩy bẩy của vú nuôi, ánh nhìn từ đầu đến cuối vẫn lạnh tanh vô hồn như vậy.
Cô của trước kia thật ngu đần! Tại sao lại không tận dụng quyền lực mà mình đang có ở trong tay mà để bản thân bị lũ người hèn mọn này chì chiết đến thê thảm như vậy?
“Cút ra một bên.”
“Vâng vâng…”
Bà vú nuôi vội vã đứng lên rồi lùi sang một bên khác, chẳng dám ngẩng đầu lên mà chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, trống ngực đánh lên âm ỉ khi từng tiếng đế giày của cô vang lên nhỏ dần rồi biến mất ở trong không trung.
“Đưa tôi đến tập đoàn Giang thị.”
Người tài xế riêng của Chu gia trước kia còn có thể hoạnh hoẹ với cô, nhưng bây giờ đến cả một tiếng thở lớn cũng không dám phát ra, cúi đầu nghe lời răm rắp rồi chở cô đến bên dưới sảnh chính của tập đoàn Giang thị.
Chu Châu Thiền vẫn nhớ mật khẩu lên xuống thang máy riêng của văn phòng tổng giám đốc nên cô không cần sự giúp đỡ của nhân viên quầy lễ tân, trực tiếp lên thẳng căn phòng mà Giang Nguyệt Dực đang làm việc.
Bước ra khỏi cái hộp kim loại biết di chuyển lên xuống ấy, Chu Châu Thiền không nhanh không chậm tiến tới gần cánh cửa có gắn bảng mạ vàng đề chữ: “Tổng giám đốc”.
Bất ngờ thay khi cánh cửa không đóng kín, để thoát ra bên ngoài những âm thanh vụn vặt.
Chu Châu Thiền im lặng rồi đẩy cánh cửa hé ra, chạm vào ánh mắt cô là một cảnh tượng khiến cho bất cứ ai cũng phải đỏ mặt.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, tầm mắt của Giang Nguyệt Dực cũng ngước lên nhìn Chu Châu Thiền.
Anh không quan tâm tới người hợp tác với mình ở bên dưới, suốt từ đầu đến tận khi kết thúc, anh vẫn không ngừng, thậm chí là không hề chớp mắt nhìn lên khuôn mặt thờ ơ không có lấy một chút cảm xúc nào của Chu Châu Thiền khi cô khoanh tay, đứng dựa ở bên ngoài cửa phòng đợi anh xong chuyện.
Hoá ra đây chính là tận hưởng cuộc sống tự do cuối cùng trước khi kết hôn mà người ta hay nói sao?