Vì lẽ đó, y phục của cô rất nhanh đã bị cởi bỏ.
Cô biết, bị người ta kiểm tra thân thể như vậy nhục nhã đến mức nào, thế nhưng những năm qua, có nhục nhã nào mà cô chưa trải qua chứ! Giống như, đời này không còn điều gì tốt đẹp cho cô nữa rồi! "Tô Trà Trà, cô cùng Lâm Tiêu có phải chưa từng phát sinh quan hệ không?"
Chiến Mẫn Quân kéo quần áo Tô Trà Trà xuống xong, vẫn còn cảm thấy bản thân thật sự là điên đến hết thuốc chữa, cuối cùng vẫn làm ra loại chuyện hoang đường như kiểm tra thân thể Tô Trà Trà.
Thế nhưng, trên người Tô Trà Trà lại không có bất kì dấu vết nào như đã từng ân ái, quan trọng hơn là, đêm nay anh và Lâm Tiêu ngồi trong hộp đêm với nhau.
Thời gian Lâm Tiêu rời khỏi chỗ ngồi cùng lảm cũng chỉ khoảng năm, sáu phút.
Ngắn ngủi như vậy, cậu ta không có khả năng kịp mây mưa với Tô Trà Trài Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, Lâm Tiêu cưỡng bức kéo Tô Trà Trà vào nhà vệ sinh nam, muốn ép buộc cô nhưng không thành? Nếu như Tô Trà Trà thật sự đã thỏa mãn cho Lâm Tiêu, vậy tại sao khi rời khỏi nhà vệ sinh, mặt mày Lâm Tiêu lại đen đến như vậy! Lần trước tại biệt thự của Lâm Tiêu, thời điểm anh xông vào, Tô Trà Trà cũng hôn mê bất tỉnh, tay Lâm Tiêu cũng chỉ chạm vào bên hông của Tô Trà Trà, rõ ràng bọn họ chưa thể đi được đến bước kia.
Hơn nữa, trông thật giống như Lâm Tiêu đang đơn phương Tô Trà Trà.
Cả hai lần, anh đều bị phẫn nộ che mờ lý trí, vậy nên phản ứng đầu tiên mới nghĩ là Tô Trà Trà và Lâm Tiêu không trong sạch.
Nghĩ đến việc Tô Trà Trà căn bản không yêu Lâm Tiêu, trong lòng Chiến Mẫn Quân đột nhiên bốc ra một cảm giác vui mừng khó giải thích.
Anh ta ở thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy cũng đã sớm hình thành tính cách bất biến như núi thái sơn, ở trong đám anh em tốt của anh ta, anh ta và Lục cửu vẫn luôn là người nổi tiếng thận trọng.
Thế nhưng khi đứng trước Tô Trà Trà, anh ta giống như là tên ngốc mới biết yêu lần đầu.
Phẫn nộ của anh không cách nào che giấu, không cách nào khống chế được.
Nhìn thấy Tô Trà Trà không nói lời nào, Chiến Mẫn Quân liền dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ của Tô Trà Trà: "Tô Trà Trà, cô nói cho tôi biết, cô và Lâm Tiêu không có gì với nhau phải không?"
Tô Trà Trà cảm thấy đêm nay Chiến Mẫn Quân thật sự không bình thường chút nào.
Vừa nãy thì hận không thể bóp chết cô, bây giờ lại đột nhiên nắm lấy tay cô, phảng phất như rất quan tâm đến cô vậy.
Người đàn ông này, giống như là bị tâm thần phân liệt mài Cô và Lâm Tiêu đích thật là không có gì, thế nhưng lúc này, cô không muốn nói chuyện này với Chiến Mẫn Quân.
Giữa bọn họ cũng đã đến nước này rồi, có vài lời thật sự không cần thiết mở miệng.
"Tô Trà Trà, tôi biết cô và Lâm Tiêu không có gì với nhau cải"
Không chờ đến khi Tô Trà Trà nói chuyện,Chiến Mẫn Quân đã tiếp tục: "Tô Trà Trà, chúng ta...
Chúng ta có thể thử, ở chung ôn hòa nhã nhặn với nhau được không? Tôi có thể tha thứ chuyện cô giết con của tôi, Tô Trà Trà, tôi tha thứ cho cô chuyện cô giết chết con của chúng ta!"
Chiến Mẫn Quân giống như đã dùng hết toàn bộ khí lực trên cơ thể để nói ra câu này.
Trầm mặc hồi lâu, anh ta đột nhiên mở miệng: "Tô Trà Trà, chúng ta, có thể bắt đầu lại được hay không?"
Chiến Mẫn Quân nói muốn bắt đầu lại từ đầu với Tô Trà Trà, phần lớn là do kích động.
Thế nhưng sau khi lời nói ra khỏi cuống họng, anh ta phát hiện bản thân cũng không hối hận.
Anh ta cũng không biết mình bị làm sao, thế nhưng từ khi biết được An Ninh không màng sống chết mà cứu mình ra khỏi biển lửa, anh ta đã ngâm quyết định, đời này có chết cũng không thể phụ lòng An Ninh.
Thế nhưng bây giờ, anh ta lại muốn cùng với Tô Trà Trà làm lại từ đầu.
Anh ta vậy mà lại muốn vì Tô Trà Trà, phụ lòng An Ninh.
Nghe xong lời nói của Chiến Mẫn Quân, Tô Trà Trà ngây người.
Cô không thể ngờ được, Chiến Mẫn Quân lại đột nhiên nói những lời như là làm lại từ đầu ấy.
Một chút kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Tô Trà Trà đột nhiên nở nụ cười.
Phải, cô cảm thấy lời này của Chiến Mẫn Quân thật sự quá buồn cười.
Giữa bọn họ, chưa từng yêu thương nhau, vậy thì sao có thể nói là quay lại từ đầu chứ? Cuộc hôn nhân kia, là bắt đầu của bọn họ sao? Không tính! Cuộc hôn nhân đó, chính là cánh cửa địa ngục mà cô đã phải bước vào.
Chuyện tình yêu mơ hồ cả hai người cùng gắng gượng, khiến cho người duy nhất thật lòng chịu thương tích khắp nơi.
Toàn thân cô đều là vết thương rồi, vì vậy cũng sẽ không ấu trĩ đến mức vì một câu nói dịu dàng của Chiến Mẫn Quân liên hạ vụ khí đầu hàng.
Giữa bọn họ đã trải qua sáu năm, trong đó, có năm năm cô ở trong ngục tù, sống không bằng chết.
Tất cả những gian khổ mà cô phải trải qua đều là do anh ban tặng, con trai cô cũng đã mất rồi, vậy bây giờ anh ta có tư cách gì mà đứng đây, muốn bắt đầu lại từ đầu với cô? Tô Trà Trà vẫn không nói một lời nào.
Giữa chừng, di động của Chiến Mẫn Quân đột ngột vang lên.
Là An Ninh gọi đến.
Khi nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên hai chữ "An Ninh", lông mày của Chiến Mẫn Quân rất nhanh cau lại, thế nhưng anh vẫn bắt máy.
"An Ninh, có chuyện gì?"
Chiến Mẫn Quân nói chuyện, thế nhưng trong điện thoại không phải là An Ninh mà là An Khang, trong thanh âm của An Khang mang theo ngập tràn phẫn nộ: "Anh rể, chị ba xảy ra chuyện rồi! Bây giờ chúng em đang ở bệnh viện, anh mau đến đi!"
"An Ninh làm sao vậy?"
Chiến Mẫn Quân hỏi theo bản năng.
"Chị ba...
chị ba cắt cổ tay tự sát!"
Cắt cổ tay tự sát...
Nghe xong lời này của An Khang, Chiến Mẫn Quân không thèm nhìn đến Tô Trà Trà nữa, lập tức lấy chìa khóa xe, sau đó phóng ra bên ngoài.
Lòng Chiến Mẫn Quân nóng như thiêu đốt, chạy thẳng đến bệnh viện xem An Ninh.
Thế nhưng kỹ thực, anh ta biết rõ, anh ta sốt ruột cũng không phải vì anh ta yêu An Ninh, không phải vì anh ta đau lòng cô, mà chỉ đơn giản là vì anh ta không thể để An Ninh chết.
An Ninh là ân nhân cứu mạng của anh ta, cô lúc trước còn mang thai con của anh ta.
Vì vậy về tình về lý, anh ta không thể mặc kệ sống chết của cô.
Thời điểm Chiến Mẫn Quân nhận được điện thoại, Tô Trà Trà đứng rất gần đó, vì vậy những lời đầu dây bên kia nói, cô đều nghe rõ.
Cắt cổ tay tự sát cơ đấy! An Ninh vì muốn được Chiến Mẫn Quân để tâm, đúng là có thể ra tay ngoan độc với chính mình! Có điều, An Ninh náo loạn thế nào thì trong lòng của Chiến Mẫn Quân vẫn luôn có cô ta mà.
Không phải sao, vừa nãy đang nói chuyện với cô, nghe thấy tin tức của cô ta, Chiến Mẫn Quân đã không cố quay lại với cô nữa, lập tức chạy đến bên An Ninh.
Bắt đầu lại từ đầu sao...
Thật đúng là một câu chuyện hài hước! Chiến Mẫn Quân lưu tâm An Ninh đến như vậy, còn có mặt mũi nói bắt đầu lại từ đầu với cô sao? Tô Trà Trà bị Chiến Mẫn Quân chọc đến bật cười.
Cô cười không ngừng, cười đến mức nước mắt cũng có thể chảy ra.
Cô thật sự không thể khống chế được tiếng cười của chính mình, giọng cười bi thương như vậy, khiến tâm người nghe thê lương không thôi...