"Tô Trà Trà, cô mau câm miệng cho tôi!"
Chiến Mẫn Quân thô lỗ xé váy Tô Trà Trà xuống, sau đó giúp cô sửa sang quần áo.
Anh ta lúc này chỉ hận không thể lập tức bóp chết người phụ nữ tên Tô Trà Trà này, như vậy thì cô sẽ không thể ra ngoài nữa, không thể để cho bọn đàn ông khác dòm ngó.
Tô Trà Trà sững sờ, cô không ngờ đến, Chiến Mẫn Quân nằm vai cô là vì muốn giúp cô mặc lại quần áo.
Chuyện này, hình như có tí không phù hợp với tác phong của Chiến Mẫn Quân.
Sau khi sửa sang quần áo xong, Tô Trà Trà nhanh chóng lùi về sau vài bước, duy trì cự ly an toàn với Chiến Mẫn Quân.
Vốn dĩ Chiến Mẫn Quân đã giận đến hỏng người, lại thấy Tô Trà Trà phòng bị mình như thế, anh ta lại càng giận đến phát rồ.
"Tô Trà Trà, cô lăn lại đây cho tôi!"
Chiến Mẫn Quân tức giận ra lệnh.
Tô Trà Trà không thèm để ý Chiến Mẫn Quân, anh ta kêu cô lăn lại, cô liền phải lăn lại sao? Cô cũng không phải là trái banh, sao có thể nghe lời hiểu chuyện như vậy? Tô Trà Trà nhanh chóng quay người, đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Bị cô lơ đi như vậy, Chiến Mẫn Quân lại có cảm giác muốn phát rồ.
"Tô Trà Trà, tôi đang nói chuyện với cô đói"
Tô Trà Trà không tiếp tục nhìn Chiến Mẫn Quân, anh ta thật sự là buồn cười.
Anh ta cho rằng bản thân là ai? Ai quy định anh ta nói chuyện với cô là cô phải để ý? Tô Trà Trà không thèm quan tâm nữa, Chiến Mẫn Quân cũng không tiếp tục nhìn, lập tức túm lấy người Tô Trà Trà, ôm ngang hồng cô.
"Tô Trà Trà, đêm nay cô đừng hòng trốn!"
Thật vất vả mới có cơ hội thấy ánh mặt trời, vậy mà cuối cùng vẫn bị Chiến Mẫn Quân vịn lại.
Lòng Tô Trà Trà căm hận đến cực hạn: "Chiến Mẫn Quân, chúng ta đã ly hôn, anh có thế nào đừng tiếp tục mặt dày mà quấn lấy tôi như vậy nữa được không?"
"Tô Trà Trà, cô đừng mơi"
Chiến Mẫn Quân mở cửa lớn nhà vệ sinh, ôm Tô Trà Trà vọt xuống hầm để xe: "Lâm Tiêu không phải đã khiến cô thoải mái lắm hay sao? Vậy tối nay tôi phải cẩn thận kiểm tra, cậu ta khiến cô thoải mái đến mức nào!"
"Chiến Mẫn Quân, anh điên rồi! Đồ điên! Bệnh thần kinh! Tô Trà Trà thường sẽ không mắng người, thế nhưng hiện tại, tất cả những gì cô có thể nghĩ tới chính là mảng chửi Chiến Mẫn Quân.
Trong lòng thật sự rất sợ, Chiến Mẫn Quân đã nói, anh ta sẽ kiểm tra cô và Lâm Tiêu phát sinh quan hệ thế nào.
Mà Chiến Mẫn Quân, muốn kiểm tra ra sao? Tô Trà Trà không dám tưởng tượng tiếp những gì Chiến Mẫn Quân muốn làm với mình.
Cô thật sự hoảng sợ, càng không biết lại càng khó chịu.
Trong chớp mắt, Tô Trà Trà đã bị Chiến Mẫn Quân nhét vào trong xe thể thao.
Cô dùng sức mở cửa xe: "Chiến Mẫn Quân, anh thả tôi ra!"
Nghĩ đến việc lần trước Chiến Mẫn Quân làm việc kia ở trên xe với cô, thân thể Tô Trà Trà run cầm cập.
Cô không thể tiếp tục để cho Chiến Mẫn Quân làm như vậy nữa, nhất định không thể tiếp tục để cho Chiến Mẫn Quân thực hiện việc kia! Quá nhục nhã, quá ghê tởm! Nếu tiếp tục bị anh ta tàn bạo nắm lại như vậy, cô chắc chắn sống không nổi! Đúng rồi, cô phải lập tức gọi điện báo cảnh sát! Nghĩ như vậy, Tô Trà Trà vội vàng rút di động ra, muốn gọi điện báo cảnh sát.
Thể nhưng, cô vừa mới mở khóa di động xong, Chiến Mẫn Quân đã đoạt lấy điện thoại của cô: "Làm sao, muốn gọi điện cho Lâm Tiêu để cậu ta tới cứu cô sao? Tô Trà Trà, cô dẹp cái ý định này đi! Tối hôm nay, ai cũng không cứu được côi"
Nói dứt lời, Chiến Mẫn Quân trực tiếp ngồi trên ghế tài xế, mãnh liệt đạp ga, lao xe nhanh như chớp ra bên ngoài.
Thân thể Tô Trà Trà giống như bùn nhão, mềm oặt ngã ra phía ghế sau xe.
May là Chiến Mẫn Quân không giống như lần trước ở trong xe động tay động chân làm chuyện đó với cô.
Thế nhưng, trong lòng cô không cách nào yên tâm.
Dáng vẻ này của Chiến Mẫn Quân, nhất định là muốn chở cô đến Thiển Sơn, đến nơi đó, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Quả thực, Chiến Mẫn Quân đưa Tô Trà Trà đến biệt thự của hắn, sau đó mạnh mẽ ôm cô vào buồng tắm.
Tô Trà Trà bị Chiến Mẫn Quân mạnh bạo quăng vào vào bồn tắm, nhất thời hiểu rõ, Chiến Mẫn Quân muốn kiểm tra thế nào.
"Cởi"
Chiến Mẫn Quân đỏ mắt ra lệnh cho Tô Trà Trà, hôm nay, anh ta muốn cẩn thận nhìn xem Lâm Tiêu để lại bao nhiêu dấu ấn trên người Tô Trà Trà! "Chiến Mẫn Quân, đồ điên!"
Tô Trà Trà đương nhiên không thể phối hợp với anh ta, cô liền vịn lấy thành bồn tắm, nỗ lực đứng dậy.
Ai ngờ chỉ một giây sau, Chiến Mẫn Quân dùng bàn tay lớn khỏe như thép, ép người cô xuống.
Dáng vẻ này của anh ta, rõ ràng là đang muốn cởi quần áo trên người cô.
Tô Trà Trà dùng sức giữ lại quần áo bó sát trên người, thân thể không khống chế được mà run rẩy: "Chiến Mẫn Quân, anh đừng đến tìm tôi! Coi như là tôi cầu xin anh, sau này đừng tìm đến tôi nữa được không?"
Đời này của Tô Trà Trà hận nhất chính là Chiến Mẫn Quân, cô là người kiêu ngạo đến mức nào, luôn không chịu khuất phục trước kẻ thù không đội trời chung, thế nhưng bây giờ, cô phải van nài Chiến Mẫn Quân, vì cô không thể mất đứa con này! Tô Trà Trà khẽ cản môi, máu tươi giàn giụa nhưng vẫn không mày may hay biết: "Chiến Mẫn Quân, mặc kệ là tôi có giết con của An Ninh hay không, tôi có ở tù năm năm đã đủ bị trừng phạt chưa, cầu xin anh, bỏ qua cho tôi!"
Chiến Mẫn Quân không thể ngờ được, một người kiêu ngạo như Tô Trà Trà lại đột nhiên van cầu anh xin tha.
Vì vậy, động tác trên tay anh ta không khỏi cứng đờ.
Trong một thoáng chốc, trong lòng anh tràn ngập thương hoa tiếc ngọc, thế nhưng chưa được bao lâu đã bị phẫn nộ che phủ.
Tô Trà Trà nguyện ý hạ thấp cái tôi cao quý của mình, cuối cùng chỉ là vì mong anh đừng chạm vào cô mà thôi! Tất cả là vì Lâm Tiêu mà cô thủ thân như ngọc, cái gì cũng có thể làm.
Lâm Tiêu cứ như vậy mà trở nên quan trọng với cô sao? Đến mức sự kiêu ngạo từ trước đến nay của cô cô cũng không màng, nguyện ý khẩn cầu người khác buông tha? "Còn chưa đủ!"
Đôi mắt Chiến Mẫn Quân đỏ ngầu, gào lên: "Tô Trà Trà, cô nợ tôi, nợ mãi mãi trả không hết!"
Đứa con của An Ninh, kỳ thực là anh cũng không có bao nhiêu trông chờ, thế nhưng, anh hận Tô Trà Trà ngoan độc, một đứa nhỏ chưa ra đời cũng không buông tha.
Anh lại càng hận, Tô Trà Trà vì người đàn ông khác mà tự tay giết chết con của bọn họ Chiến Mẫn Quân nắm chặt lấy cổ Tô Trà Trà, giống như thật sự muốn giết chết cô.
Thế nhưng, anh làm sao có thể giết cô được! Nếu như cứ chết đi như vậy, cô lời biết nhường nào chứ! Anh, nhất định sẽ cho cô cảm nhận được thế nào là đau đớn, đến mức vạn kiếp bất phục.
Anh nhất định không buông tha cho cô! "Chiến Mẫn Quân, tôi không nợ anh, xưa nay chưa từng nợ anh!"
Nếu muốn nói chuyện nợ, phải là Chiến Mẫn Quân nợ cô.
Anh ta nợ cô một cái ân cứu mạng, nợ cô một người chồng chung thủy, nợ cô một sinh mạng non trẻ, nợ cô một lời xin lỗi...
Chiến Mẫn Quân kéo toàn bộ quần áo trên người Tô Trà Trà xuống, vốn dĩ cô rất muốn phản kháng, thế nhưng nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng bị đau, toàn thân cô liền run rẩy, ngay cả hàm răng cũng không khống chế được mà va vào nhau.
Cô không có khí lực phản kháng Chiến Mẫn Quân nữa rồi.