Trần Phong tiện tay đánh ra một đạo Linh thuật, gã kia lập tức kêu thảm, ngấy lịm tại chỗ.
"Cảm tạ rồi."
Lý Tuyết Tâm khẽ cười, lại chỉnh lại váy áo.
Trần Phong nhìn chằm chằm cô nàng, đột nhiên nói:
"Muốn luận bàn hay không?"
Lý Tuyết Tâm lắc đầu, đáp:
"Thực lực của ngươi rất mạnh, ta không là đối thủ."
"Chưa thử sao biết?'
Trần Phong tiến lên, chỉ thấy cô nàng không có phản ứng, biết rằng không được, bèn quay đầu rời đi.
Lúc này, chiến đấu càng diễn ra kịch liệt, nơi đây có hơn ngàn tên đệ tử, quan hệ đương nhiên có xấu có tốt, bởi vậy lúc này đánh nhau cực kì căng thẳng, bắt đầu có đổ máu.
Trần Phong một đường đi tới, chỉ cần có kẻ dám khiêu chiến đều bị hắn một quyền đập bẹp, ngã gục trên đất.
Mà cũng vì thế, hắn đạt được sự tôn trọng của mọi người. Dù là mấy tên Huyễn Linh cảnh đỉnh cao kia cũng không dám ứng chiến. Địa vị của hắn bây giờ, đã gần như đạt đến đệ nhất bên trong Huyễn Linh cảnh.
Nhưng mà tổng cộng chỉ có bảy suất nhận được truyền thừa, tăng nhiều cháo ít, tự nhiên ai nấy cũng nóng lòng. Dù biết đối thủ siêu mạnh đi nữa bọn hắn cũng phải chiến một trận, biết đâu...
Càng về sau chiến đấu càng ít, bởi bọn hắn đã biết, những ai đang có danh ngạch để nhận truyền thừa.
Trần Phong, Nguyễn Đức Hải, Lê Trường Phúc, Nguyễn Lâm, Vũ Ngọc Linh, Vũ Văn Kiệt, Ngô Duy Xuyên, Đỗ Đình Lập, Lý Tuyết Tâm, Phạm Bích Thủy....
Bọn hắn đều tư chất thượng giai, kỹ xảo chiến đấu đỉnh cao, đạt được mọi người cộng đồng chấp thuận.
"Ta không phục."
Từ trong đám đông, một thiếu niên trẻ hơn nhóm Trần Phong tầm một tuổi tiến lên, gã chỉ thẳng mặt từng người, nói:
"Các vị sư huynh này có dám chiến một trận với ta?"
Hắn là một đệ tử thu nhận từ phân bộ Thanh Long Giang tông, thiên tư hơn người, nhưng tu vi mới chỉ đạt Huyễn Linh tứ tinh.
Nguyễn Đức Hải nhìn hắn, chỉ lạnh lùng thả ra Đao thế.
Nguyễn Lâm bộ dáng cười nhạt, nhìn hắn tựa như thấy một sinh vật lạ.
Ngọc Linh cười yêu mị, vươn tay định làm bộ dáng xoa đầu hắn.
Lê Trường Phúc chỉ gật đầu, xem như là tán thưởng.
Trần Phong thì tiến lên, hỏi:
"Ngươi muốn chiến cùng giai?"
"Đúng vậy?"
Võ Vân Long gật đầu, nhìn hắn cực độ chăm chú, trong mắt đầy chiến ý.
"Trong cơ thể tên nhóc này, có ẩn chứa một cỗ Linh hồn."
Thuận Thiên lên tiếng khiến Trần Phong chú ý, bèn hỏi lại:
"Một cỗ Linh Hồn? Là Linh Hộ đạo?"
"Không, là một cỗ Linh hồn tương đối già nua, hơn nữa có vẻ tình thế không được ổn cho lắm."
Khoai tiếp lời, nheo mắt nhìn kĩ:
" Linh Hồn này hẳn là của một vị Tôn giả, ừm ... có khi mạnh hơn. Hắn hấp thu Linh lực tên nhóc này để từng bước khôi phục."
Trần Phong ồ một tiếng, sau đó nói:
"Sư đệ, nếu ngươi thắng thì sao?"
"Ta sẽ chiếm một vị trí của ngươi!"
Tên nhóc này rất hỗn láo, không xem ai ra gì.
"Nếu ngươi thua?"
"Ta sẽ không thua!" Hắn tự tin đáp lại.
Trần Phong vặn hỏi:
"Nhưng nếu ngươi thật sự thua?"
"Nếu ta thua, ta sẽ rời tông môn!"
Trần Phong bật cười, nhún vai đáp:
"Không cần thiết."
Nói rồi hắn khẽ điểm lên mi tâm, một đạo lại một đạo Linh văn hiện ra, sau đó chậm rãi mờ dần, mà theo đó tu vi hắn nhanh chóng rơi xuống, chỉ còn là Huyễn Linh tứ tinh.
Hắn ngoắc ngoắc tay, khóe miệng khẽ nhếch lên. Võ Vân Long thấy vậy thì trong lòng có chút bực bội, lập tức tiến lên, làm động tác chào, sau đó hai ngón tay kẹp lại, một tia Kiếm quang bắn ra.
Keng!
Quanh thân Trần Phong hiển ra từng thanh Kim kiếm hiện ra, liên tục đón đỡ Kiếm quang. Lại có từng con Kim Long ngưng tụ trên đỉnh đầu, Long trảo nhao nhao chụp tới.
Võ Vân Long khí thế ầm ầm kéo lên, một tay Linh kiếm, một tay Linh Phủ, hai loại Thế cảnh đồng loại bùng nổ.
"Giỏi, vậy mà có thể ngộ ra hai loại Thế."
Nguyễn Lâm gật gù nhận xét, mà đám người xung quanh cũng đồng tình, chậm rãi gật đầu tán thưởng.
Keng keng keng
Kiếm đối Long trảo, bắn ra từng chuỗi hỏa quang sáng rực, mà Võ Vân Long cũng cảm thấy cố hết sức. Hắn nguyên bản cực kì tự tin, bởi bản thân trong gia tộc cũng là thiên tài đứng đầu, gia nhập phân bộ Thanh Long Giang tông càng bộc lộ tư chất thượng giai, đồng thời bên trong Nhẫn không gian tự nhiên hiện ra một vị Tôn giả, trợ hắn vượt biết bao khó khăn.
Oành!
Cánh tay phải đột nhiên đón lấy một cỗ lực lượng khủng bố, không ngờ Trần Phong đã áp sát cạnh hắn từ lâu, chỉ vẹn vẹn dùng bả vai đụng đến kiếm đã khiến cổ tay hắn đau nhức, suýt nữa đánh rơi Linh kiếm!
Thiên Vũ Kiếm!
Võ Vân Long quát, Linh kiếm rung mạnh, theo đó hàng chục đạo Kiếm quang bắn phá ra, nhưng Trần Phong nhanh như cắt để chế trụ cổ tay hắn, mạnh mẽ siết lại.
"A!"
Võ Vân Long khẽ rên lên, tay phải nâng lên Đại Phủ, một chiêu bổ xuống, nhưng sau lưng Trần Phong một con KIm Long đã vươn vuốt ra đón đỡ, Đại Phủ chém được phân nửa liền ngừng lại, không thể chạm đến hắn.
"Tên này thực lực so ta lúc trẻ tuổi còn mạnh hơn mấy phần! Vân Long, mau lui!"
Bên trong Linh Hải, cổ lão Linh hồn kia lên tiếng, nhưng đã có chút muộn, một quyền Trần Phong nện tới, xuyên qua vô số Kiếm quang, một kích hung hăng đánh lên lồng ngực Võ Vân Long.
Oa!
Gã kêu lên một tiếng đầy đau đớn, hộ thân Linh lực bị phá, lục phủ ngũ tạng bị dư chấn đánh cho rung lắc dữ dội, không nhịn được nôn ra một ngụm máu.
"Ngươi có thể sánh thiên tài Ngũ tinh, thậm chí vượt lên một chút, nhưng từng ấy không đủ."
Trần Phong mỉm cười, nhẹ nhàng búng ra một cái, lập tức Võ Vân Long bị đánh bay.
Xoẹt!
Đột nhiên đồng tử thiếu niên biến ảo, một đôi Nhãn quang rực sáng, theo đó hai tia Linh quang từ trong đôi mắt vọt ra, cắt lên lồng ngực Trần Phong.
"Cuối cùng cũng đi ra sao?"
Trần Phong vươn tay chặn đánh, đỉnh đầu ngưng tụ lấy Long Trụ, một kích nện xuống.
"Còn kém một chút!"
Võ Vân Long một kích không thành, lập tức rút lui, chắp tay nói:
"Ta nhận thua."
Nhưng hắn còn để lại một câu:
"Ngày sau đạt đến Chân Linh lại tái chiến."
Trần Phong chỉ gật đầu, lại nhìn sang Vũ Văn Kiệt.
"Chuyện của chúng ta, nên giải quyết."
Lúc trước hắn mới là Chuyển Linh, Vũ Văn Kiệt đã gần như tu đến Huyễn Linh đỉnh cao, kẻ này tìm mọi cách đem hắn biến thành đá lót đường, nhưng khổ nỗi hắn cực kì tinh ý, bởi vậy không để cho gã đắc thủ.
"Thực lực ngươi rất mạnh, tốc độ tu luyện cũng rất kinh người, tuy nhiên..." Vũ Văn Kiệt bước lên, lạnh lùng nói:
"Nếu ngươi đến Huyễn Linh đỉnh cao, ta tự nhận khó thắng, nhưng bây giờ chỉ là Huyễn Linh bát chuyển, so ta kém hai tinh, ngươi thật nghĩ sẽ thắng được ta?"
Trần Phong lắc đầu cười nhạt:
"Đánh liền sẽ biết, quá nhiều lời."
Vũ Văn Kiệt không khỏi do dự thật lâu, bởi hắn vừa chiến một trận với Ngọc Linh, không ngờ chỉ mạnh hơn cô nàng một đường, mà hắn đấy là chiếm ưu thế cảnh giới, thực lực cường đại hơn mấy tinh. Mà xem ra Trần Phong còn mạnh hơn Ngọc Linh không ít.
"Hừ."
Vũ Văn Kiệt không dám chiến, tự nhiên khiến mọi người càng thêm khâm phục. Nhưng mà một khắc sau, hành động của Trần Phong càng khiến bọn hắn há hốc mồm.
Oành!
Năm ngón tay Trần Phong ấn xuống, hóa thành Long trảo, một chưởng chụp lên đỉnh đầu Vũ Văn Kiệt.
"Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao?"
Vũ Văn Kiệt quát lớn, Kim Linh Kiếm Vũ quyết mở ra, từng đạo Kim kiếm như mưa phóng tới, vừa khéo đánh vỡ một chiêu Long trảo này. Thấy vậy hắn liền biến chiêu, tay trái nắm lại, một quyền nện tới.
Một quyền này không cần bất cứ chiêu pháp kì ảo gì, chỉ đơn giản là vận dụng toàn lực, nhưng uy lực chí cương chí mãnh, một kích phá vỡ liên tiếp mấy lớp phòng hộ, đến tận khi tiếp cận Vũ Văn Kiệt mới hóa giải gần hết lực lượng.
Mà một chiêu này cũng khiến hắn ta sợ hãi, Huyễn Linh bát tinh mà thôi, sao Linh lực hùng hậu đến như vậy? Đã vượt qua không biết bao nhiêu Chân Linh cảnh rồi!
Trần Phong khẽ cười, mở lòng bàn tay ra, kiếm quang từ trong đó bùng nổ, xoẹt xoẹt xoẹt lập tức trên người Vũ Văn Kiệt nhiều thêm mấy vết máu, mà Vũ Văn Kiệt cũng rất nhanh làm ra phản kích, tụ Linh thành kiếm, một Kiếm đâm tới.
Phốc.
Linh kiếm đâm xuyên hộ thể Linh lực, cắm lên bả vai Trần Phong. Hắn không chút nao núng, vận cơ bắp bẻ gãy mũi kiếm, tay phải ngưng tụ Long trụ, vung lên đập xuống!
Ầm
Một kích này quất bay Vũ Văn Kiệt, thân hình hắn như đạn pháo bay về phía sau, trên đường còn vãi lấy từng ngụm máu tươi, hiển nhiên một kích này của Trần Phong đã để hắn nhận lấy tổn thương không hề nhẹ!
"Mạnh như vậy?"
Lê Trường Phúc ngẩn ngơ, chỉ trong vòng chưa đầy một năm, thực lực Trần Phong đã tăng trưởng quá đột biến, vốn hắn nghĩ Trần Phong cần phải tới vài năm mới đạt đến một bước này, nhưng bây giờ? Đánh ngang tay, à không, mạnh hơn Vũ Văn Kiệt một bậc!
Một cái Long trụ lại quét xuống, Vũ Văn Kiệt đau khổ chống đỡ, mà mấy người Nguyễn Đức Hải, Nguyễn Lâm lộ ra chiến ý hừng hực!
Oành!
"Oa!" Vũ Văn Kiệt phun ra một ngụm máu nữa, hai ngón tay khép lại, thi triển Kim Vũ Chỉ, một kích đánh xuyên Long trụ, lúc này mới ổn định thân hình.
Trần Phong đứng cách hắn mấy chục mét, chậm rãi nói:
"Sư huynh, ngươi có chịu thua không?"
Vũ Văn Kiệt trong đáy mắt lộ ra vẻ giận dữ, khí thế kéo lên cao nhất, chiến lực một đường tăng lên, thẳng truy Chân Linh cảnh đỉnh cao!
Thiên Vũ kiếm trận!
Gã rống lên, triển khai phản kích, từng thanh phi kiếm bay múa, vây quanh Trần Phong. Hắn đã xài toàn lực, không dám có chút dấu diếm!
Trần Phong cũng không hề khinh địch, từng con Kim Long vây quanh thân, hóa thành Bách Long Đồ, từng cái Long thuẫn dựng lên đón đỡ Phi kiếm, lại đồng thời từng bước tiến lên, áp sát.
Keng!
Hắn điểm ra một chỉ, cái này vận dụng đến một chút của Bí thuật Điểm mà Tần Thiên từng truyền thụ cho hắn, lại cộng với Âu Lạc Thần Nhãn, bởi vậy phi thường hữu dụng, xuyên qua tầng tầng Phi kiếm, đánh thẳng vào điểm yếu nhất của Kiếm trận.
Kiếm trận dính một kích này lập tức tan rã, mà Trần Phong chậm rãi bước tới, hai người đứng đối diện lẫn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng khó gì sánh được.
Vũ Văn Kiệt nhìn hắn, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ tuyệt vọng, thở dài nói:
"Ta chịu thua."
Trần Phong khẽ mỉm cười, tán đi Bách Long đồ, sau đó thản nhiên rời đi.
Hết chương
Sự kiện với Vũ Văn Kiệt đáng lẽ muốn viết nhiệt huyết hơn, địch ý hơn, nhưng mà có lẽ để cho những sự kiện sau này vậy.