Năm Tháng Vàng Son

Chương 102: Nước mắt phượng hoàng (1)



*Tháng 3 năm 528 · Tháng 12 năm 1737

_

Trang viên Cassel chào đón một vị khách lâu ngày không gặp, Liv Malkavian, người nắm quyền hiện tại của gia tộc Malkavian.

Heine và Nguyên Khánh đã trang trọng đón tiếp hậu duệ trực hệ của Cain này.

Liv vừa giành được vương miện Orvitz tại buổi đấu giá kết thúc không lâu, hôm nay bà lấy cớ này để đến thăm Heine. Là bạn đời của thân vương Cassel, Nguyên Khánh phải cùng Heine đón tiếp vị khách quý này. Cô rất lo lắng cho tình trạng của Heine, dường như việc của Caesar đã khiến anh bị ảnh hưởng không nhỏ, đến mức Kim mất quyền kiểm soát cơ thể.

Liv bước xuống từ xe ngựa với sự hỗ trợ của người hầu riêng, đôi mắt bà dừng lại trên người Heine. "Little Caesar có vẻ không ổn lắm."

Nghe thấy giọng nói, Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn qua, cô thấy Liv đội vương miện trên đầu. Đây là gợi ý mà Heine cố ý đưa ra.

Thân vương Cassel hơi nghiêng người, thần sắc bình tĩnh: "Ngài Malkavian đã lo lắng quá rồi."

Liv mỉm cười, không biết đang suy nghĩ gì. Heine dẫn Liv vào lâu đài Cassel, anh thì thầm vài câu vào tai Nguyên Khánh, đại ý là bảo cô yên tâm. Những lời này khi vào tai Nguyên Khánh có nghĩa là cô không cần lo lắng về tình trạng của anh, nhưng khi vào tai Liv, nó lại mang một ý nghĩa khác.

Nguyên Khánh hiểu ý Heine. Cô không ở lại lâu mà quay về phòng. Heine cần bàn bạc với huyết tộc của gia tộc Malkavian về chuyện liên quan đến Lilith, còn Nguyên Khánh cũng muốn tranh thủ khoảng thời gian này để thương thảo với linh hồn trong tháp.

Nguyên Khánh cầm lấy tháp bên cạnh quan tài.

"Hồ Hợi." Cô gọi tên một người, chỉ trong chớp mắt, cảnh vật trước mắt đã thay đổi, không còn là phòng ngủ của cô và Heine nữa. Một bóng dáng mỏng manh xuất hiện trước mặt Nguyên Khánh.

"Hồ Hợi." Nguyên Khánh gọi tên hắn. Người đó di chuyển, quay lưng lại, để lộ đôi mắt mềm mại của thiếu niên. Không có sự tàn ác của Hồ Hợi, đó là Nguyên Hủ.

"Hoàng huynh." Nguyên Khánh tiến lên một bước, "Hoàng huynh!"

Ký ức về quá khứ ngày càng rõ ràng, cô thấy Nguyên Hủ, không kiềm được mà rưng rưng nước mắt. "An Lạc."

Nguyên Hủ nhìn Nguyên Khánh với ánh mắt đầy hối lỗi, "Xin lỗi, đã làm muội sợ."

Nguyên Khánh ngước lên nhìn gương mặt của hoàng huynh, hiểu y đang nói về việc Hồ Hợi bóp cổ cô. "Không sao." Cô đưa tay lau nước mắt. Nước mắt tan trong lòng bàn tay cô, không phải máu.

Nguyên Khánh sững người một chút, sau đó nhận ra bản thân trong tháp có thiên hướng về phần người nhiều hơn.

"Hắn tạm thời sẽ không xuất hiện nữa." Nguyên Hủ nói. Nhìn thấy sự ngờ vực thoáng qua trên mặt Nguyên Khánh, Nguyên Hủ tiếp tục: "Sau khi muội rời đi không lâu, thời khắc đen tối nhất trong tháp đã đến, Thái hậu đã đến đây, Hồ Hợi đánh lui Hồ Thị, nhưng bản thân cũng bị ảnh hưởng."

"Đây là quy tắc của tháp sao?"

Nguyên Hủ gật đầu: "Trong tháp có một bộ quy tắc riêng của nó. Chỉ khi thời khắc đen tối nhất đến, Thái hậu mới có thể tiếp cận tháp."

"Hoàng huynh." Nguyên Khánh tiến thêm vài bước, lại gần Nguyên Hủ. "Ta đã nhớ lại chuyện quá khứ, bảo vật mà thiếu tướng quân nhắc đến rốt cuộc là gì?"

Cô là người bị đào lên từ trong quan tài, sau đó bị đưa vào kiệu hoa, là hoàng huynh bí mật gả cô đi khi Hồ Thị ra ngoài cung lễ Phật. Hồ Thị luôn ghen tị với sự sủng ái của mẫu phi, sau khi Tư Mã Hiển Tư qua đời, bà đã ra lệnh giam lỏng công chúa An Lạc chưa đến mười lăm tuổi trong Cửu Hoa điện, không cho phép công chúa gặp người ngoài.

Triều đình không ổn, nhiều thế lực lớn đang dõi mắt về phía Thái hậu nắm quyền, Hồ Linh Tu không dám hành động liều lĩnh.

Sau khi Nguyên Khánh làm lễ trưởng thành, ánh mắt đổ dồn lên cô càng nhiều hơn. Các quan lại trong triều đều rất chú ý đến việc công chúa sẽ gả vào gia tộc nào, bởi từ một góc độ nào đó, việc công chúa kết hôn chính là tín hiệu của hoàng đế trong việc liên minh. Nhưng Hồ Linh Tu lại giữ An Lạc lại, mãi không chịu tổ chức lễ trưởng thành cho cô. Những bản tấu chương của triều thần dâng lên từng đạo từng đạo, khiến Hồ Linh Tu nổi sát tâm.

Tháng Mười năm Hiếu Xương thứ ba, thiếu tướng quân của gia tộc Vũ Văn, Vũ Văn Thập, từ Tấn Dương lên đường tiến bảo đến Lạc Dương. Ngày mùng bảy tháng Chạp, Hoàng đế Nguyên Hủ bí mật triệu kiến vị thiếu tướng quân này.

"Năm đó, rốt cuộc Vũ Văn Thập đã dâng tặng thứ gì?" Nguyên Khánh siết chặt nắm tay. Nguyên Hủ ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tháp. 

"Trên đỉnh tháp? Thứ mà Hồ Hợi muốn?" Nguyên Khánh hiểu được ẩn ý của y nên vội vàng hỏi tiếp. 

"Đó là thứ có thể cứu sống người chết, hồi phục xương thịt."

"Thuốc trường sinh bất lão?" Nguyên Khánh nghĩ đến lý do tại sao Caesar lại có thể trường sinh bất tử. Ông từng có được thuốc trường sinh bất lão từ phương Đông, lần nữa đến phương Đông chắc cũng vì thuốc này. Nhưng ông đã bất tử rồi, tại sao còn cần thuốc trường sinh nữa?

Nguyên Hủ khựng lại một chút: "Cũng gần như vậy." Y suy nghĩ một lúc rồi quyết định kể cho Nguyên Khánh về chuyện năm đó: "Đó là thông tin ta lừa được từ Hồ Hợi. Ta luôn nghi ngờ Hồ Hợi trong cơ thể ta chính là Tần Nhị Thế. Vì vậy, ta đã dàn dựng để lừa hắn."

"Phản ứng của hắn rất khinh thường, nhưng vẫn để lộ vị trí của thuốc trường sinh."

"Từ hắn, ta biết được, năm xưa khi Từ Phúc tìm kiếm núi tiên Bồng Lai, thực sự đã xin được thuốc trường sinh lão tay tiên nhân. Nhưng tiên nhân đã chỉ dẫn, người xứng đáng nhận được loại thuốc thần thánh này phải là người có công lớn."

"Tần Hoàng tiêu diệt sáu nước, thống nhất thiên hạ, là bậc đế vương ngàn đời. Tất nhiên xứng đáng nhận được loại linh đan thần dược này, nhưng nếu ông ta thực sự trường sinh bất tử, thì Hồ Hợi làm sao kế vị? Lúc đó, Hồ Hợi cùng Triệu Cao và Lý Tư, một bên ép chết Phù Tô, bên kia lại âm thầm tìm kiếm Từ Phúc. Từ Phúc không thể thoát thân, ôm lấy linh dược nhảy xuống sông Hoàng Hà tự vẫn, thuộc hạ của ông ta ẩn cư ở bến Phong Lăng..."

"Thuốc trường sinh rơi vào nước sông Hoàng Hà, từ đó không còn tin tức gì nữa."

Hàng mi của Nguyên Khánh khẽ rung động, không phải là không còn tin tức, mà là hơn một trăm năm sau, thuốc đó đã được Caesar, người vượt biển sang phương Đông, tìm thấy. Sự cai trị và cải cách mà Caesar từng đạt được ở La Mã xứng đáng với câu "người có công lớn". Vì vậy, người cuối cùng nhận được thuốc trường sinh chính là Caesar.

"Nếu không phải là thuốc trường sinh, vậy rốt cuộc Vũ Văn Thập đã mang về bảo vật gì mà hoàng huynh phải gả công chúa cho hắn ta?"

"Hồ Hợi nói, huynh đã nhường cho ta cơ hội sống." Lời của Nguyên Khánh ngưng lại. Trong thoáng chốc, cô thấy một tia sáng lạnh lùng từ từ tiến đến, biết đó con dao đã đâm vào cơ thể và xé toạc lồng ngực mình.

"Á!" Nguyên Khánh bỗng nhiên ôm lấy ngực mình, nơi bàn tay cô đặt lên là trái tim đang đập thình thịch. Tháng ba năm Hiếu Xương thứ tư, năm 528 sau công nguyên. Công chúa An Lạc, Nguyên Khánh, qua đời tại Cửu Hoa điện khi chỉ mới mười lăm tuổi.

"Ta đã chết." Cô buông tay khỏi ngực, "Bị thái giám bên cạnh Hồ Linh Tu mổ ngực mà chết." Nguyên Khánh ngẩng đầu lên, tay đặt lên ngực, trái tim bên dưới tay cô vẫn đang đập một cách mạnh mẽ. "Đây là thứ gì? Thứ gì thay thế cho trái tim đang đập của ta?"

"Thứ mà hoàng huynh nhắc đến, gần giống với thuốc trường sinh, rốt cuộc là gì?"

"Niết bàn." Nguyên Hủ tiến lên vài bước, ôm Nguyên Khánh vào lòng, "Hoàng huynh sẽ không để muội chết. Đây là sự hồi sinh. Một thánh vật cổ xưa từ vùng đất mà cổ nhân Nghiêu đã sống."

"Khi phượng hoàng tái sinh từ tro lửa, những giọt lệ máu của nó sẽ ngưng tụ thành viên ngọc, gọi là 'niết bàn'." Nguyên Hủ lau đi nước mắt trên gò má Nguyên Khánh.

"Vậy nên... hoàng huynh đã dùng thứ này để đạt được thỏa thuận với Caesar, yêu cầu hắn bảo vệ ta sao?" Dùng nước mắt của phượng hoàng, đặt vào lồng ngực của muội muội đã chết, để nó thay thế trái tim, giúp cô tái sinh từ ngọn lửa. Vì vậy, sức mạnh của Nguyên Khánh bắt nguồn từ lửa, nhưng không phải là ngọn lửa địa ngục của Kim mà là lửa phượng hoàng.

"Gã kỳ quặc đó không biết nghe chuyện về 'Niết bàn' từ đâu. Hắn vượt biển sang phương Đông để tìm 'Niết bàn' chữa bệnh cho thê tử của mình. Ta biết, thê tử của hắn không phải là người, mà là một thực thể đặc biệt cần máu để sống. Vì vậy, ta đã đặt cược tất cả, trao 'Niết bàn' cho muội muội quý giá của mình, ép hắn phải đưa muội rời khỏi Lạc Dương."

"Lúc đó, Lạc Dương quá nguy hiểm." Nguyên Hủ dịu dàng nhìn Nguyên Khánh, "Ta vốn định gả muội cho Vũ Văn Thập, dựa vào thế lực của gia tộc Vũ Văn để bảo vệ muội. Muội gả cho hắn ta, theo hắn ta đến thành Tấn Dương sẽ an toàn hơn gấp trăm lần so với việc ở lại Lạc Dương. Nhưng ta quá hiểu thái hậu, bà ta sẽ không bao giờ bỏ qua..."

"Vận mệnh của nước Ngụy đã sắp tận, ta cũng bất lực. Thương nhân kia đến đúng lúc, đưa muội rời khỏi Đại Ngụy là ý tưởng tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra."

Nguyên Hủ mỉm cười dịu dàng, từ từ nâng khuôn mặt của Nguyên Khánh lên, "Muội thấy không, muội muội của ta giờ vẫn sống mạnh khỏe như thế này, điều đó chứng tỏ mọi toan tính của ta đều đáng giá."

Nguyên Khánh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hoàng huynh mình. Y vẫn còn trẻ, vẫn rất trẻ. Nước mắt không thể ngừng trào ra.

"Vậy tại sao không thể tự bảo vệ mình tốt hơn, tại sao huynh lại chết dễ dàng khi còn trẻ như vậy?" Nguyên Khánh ôm chặt lấy Nguyên Hủ, "Tại sao lại dễ dàng chết như vậy..." Giọng cô càng ngày càng nhỏ, chìm dần trong tiếng nức nở không thể ngăn lại. Nguyên Hủ vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của cô từng chút một, ánh mắt y dịu dàng vô hạn.

Cuối tháng ba năm Hiếu Xương thứ tư, năm 528 sau công nguyên, Hồ Linh Tu trở về cung sau lễ Phật, phát hiện tất cả cung nhân và thái giám trong cung đều biến mất. Thái hậu nổi giận, từng người bị thẩm vấn, bà phát hiện, công chúa được ban chết theo ý chỉ ngày hôm trước, nhưng hôm sau lại được gả cho gia tộc Vũ Văn. Hồ Linh Tu biết con trai mình đã không còn là con rối trong tay bà nữa, quyền lực hoàng tộc lung lay khiến bà gần như phát điên.

Cuối cùng, một chén rượu độc, bà đầu độc chính con trai mình. Nguyên Hủ chết khi chưa tròn hai mươi. Cùng ngày, phi tần Phan thị trong hậu cung sinh hạ một công chúa. Hồ Thị đã ém nhẹm tin tức mà không phát tang. Cái chết đột ngột của Nguyên Hủ khiến triều đình không thể một ngày không có vua, hoàng đế đã lâu không thiết triều, lòng người tất nhiên hoang mang.

Ngay cả tài năng trời ban của Hồ Thị cũng không thể lừa dối thiên hạ. Vì vậy, bà tuyên bố phi tần vừa sinh hạ quý tử, đứa bé gái kia bị xem như hoàng tử, được lập làm vua, đại xá thiên hạ. Ngày mà tiểu công chúa lên ngôi, lòng dân đã yên ổn. Hồ Linh Tu thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó khi tuyên bố danh tính thật của hoàng đế là nữ nhi lại đổ lỗi cho việc giấu giới tính của công chúa lên mẫu thân nàng, tức phi tần Phan thị. Rồi ban chết cho Phan thị.

Công chúa Nguyên thị, vội vã lên ngôi, vội vã thoái vị, sau đó không rõ tung tích.

Nguyên Hủ nhẹ nhàng vỗ vai Nguyên Khánh, ánh mắt cúi xuống nhìn muội muội đã trưởng thành. Nhìn lại phía sau, tòa tháp Kim Quang tỏa sáng rực rỡ.

Sau khi chết, y không thể buông bỏ những chuyện trần gian, hơn nữa vốn dĩ là chân long thiên tử nên bị giam trong tòa tháp Phật, trở thành một linh hồn cô độc. Không ngờ không lâu sau đó, trong tháp lại có thêm một sự hiện diện nữa. Đó là mẫu thân y, thái hậu Hồ Linh Tu.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv