Chiều hôm đấy khi đi học về, Tuệ An có vẻ khá hồi hộp, cô lặng lẽ đi đằng sau Ngọc Uyên. Vẻ mặt của Tuệ làm cho cô bạn kia khó hiểu:
- Cậu bị ma nhập đó à!
Bị câu nói này đánh thức từ giấc mộng, Tuệ An nhăn mặt như một con khỉ:
- Cậu thấy ai bị nhập mà xinh như mình không?
Ngọc Uyên tỏ ra mừng rỡ, hai tay vỗ vào nhau một cái rõ lớn:
- À há! Thế là cậu bình thường à? Sao trông cậu thất thần vậy?
Hiện tại trong đầu Tuệ An có cả mớ suy nghĩ lộn xộn, cô thật sự không biết tặng cậu em trai của mình món quà gì nhân ngày sinh nhật. Với cả sáng nay vừa bị Kiều Nam giận nên cô cũng thấy chút buồn phiền:
- Haiza! Cậu biết món quà nào vừa thể hiện sự nhận lỗi vừa có thể mừng sinh nhật không?
Không ngần ngừ Ngọc Uyên hỏi lại ngay:
- Bộ hôm nay sinh nhật ai hả?
Tuệ An gật gù:
- Kiều Nam sinh nhật ấy mà!
- Thế hả! Theo mình nghĩ cậu nên tự tay làm bánh sinh nhật cho Nam. Dù có đơn giản nhưng thể hiện tình cảm chân thành của cậu. - Ngọc Uyên vừa ôm chập vở vừa nói
- Ý hay đấy chứ!
...........................................
Lần trước Tuệ An đã đặt đồ ngoài nhưng lần này cô quyết định nấu đi nấu lại cho tới bao giờ bánh ngon thì thôi. Có nhiều lần cô suýt bị ngộ độc với thứ mình làm ra như sau ba tiếng đồng hồ thì cái bánh cũng hoàn thành một cách mĩ mãn.
Môi tội Kiều Nam chiều hôm đó lại không về, Tuệ An đang trang trí chiếc bánh thì cô giúp việc lén lút đi đi:
- Cô...chủ
Một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Sao?
Cô gái kia lắp bắp:
- Thiếu gia nói....tối nay không về được
Động tác trên tay Tuệ An bị dừng một cách đột ngột nhưng miệng cô vẫn nở nụ cười:
- Tôi biết rồi!
- Dạ - Cô gái kia áy náy rời đi
Tuệ An siết chặt bàn tay mình lại, nếu như cô đoán không nhầm thì chắc chắn hiện tại em trai của cô đang đi ăn sinh nhật cùng một cô gái nào đó. Nếu nói là nữ chính thì có chỗ thiết sót, người thích Kiều Nam không ít chỉ là tỏng nguyên bản anh quá chung tình với nữ chính mà thôi. Tuệ An liếc nhìn đồng hồ thấy bây giờ đã là 8 rưỡi tối. Bỗng miệng cô nở một nụ cười kì quái rồi gọi quản gia vào:
- Bác quản gia ơi!
Bà quản gia đang làm gì đó nhưng nghe thấy tiếng gọi lền chạy qua chỗ Tuệ An:
- Dạ! Tiểu thư có gì sai bảo ạ?
Tuệ An gõ gõ tay lên bàn:
- À! Cháu nhờ bác một chút việc. Bây giờ bác hãy bảo tất cả mọi người về nhà hết đi, ngày mai đến làm việc sau. Khi về hãy bảo chú bảo vệ cắt điện hộ cháu.
Bà Lương hoảng hốt:
- Trời! Giờ này cậu chủ với ông bà chủ không có nhà thì sao chúng tôi dám để tiểu thư ở nhà một mình mà về chứ. Đã vậy còn cắt điện, như vậy quá nguy hiểm
Tuệ An mở lời thuyết phục:
- Giờ cháu là người có quyền lớn nhất ở đây!
- Tôi...tôi - Bà Lương lắp bắp
Dựa lưng lên cái bàn đá:
- Không sao! Cháu tự lo cho mình được chỉ cần bác làm theo những gì cháu bảo. Cháu mong bác đừng nói cho ai biết những lời cháu vừa nói, nếu có cắt dây điện thì trong âm thầm thôi cũng được.
- Nhưng...Dạ! Tôi sẽ làm theo - Bà Lương đành đồng ý. Bà rất tò mò tiểu thư định làm gì nhưng vì chỉ là một quản gia nên bà không có quyền hỏi.
Sau khi mọi người về hết thì đèn cũng tắt hẳn, mọi thứ đều tối om. Tuệ An nhếch môi, cô lấy máy điện thoại ra ấn vào tên "Lục Kiều Nam"