Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 23



Một tiếng “Anh ơi” nức nở bị kìm nén trong cổ họng cô rơi vào tai, Thẩm Trạm khựng người, vừa vặn đối diện với đôi mắt ngấn lệ mong manh kia, cánh tay anh đang đỡ vai cô khẽ run, trong đầu anh nổ ầm ầm.

Anh có thể xác định, người trước mắt không phải Kiều Kiều, mà là Vân Kiều, Vân Kiều với tuổi tác tâm lý bình thường.

Giữa bầu không khí thế này, một Vân Kiều chưa bao giờ chịu để anh thắng thế trong lời nói đã thừa nhận vai trò mà anh tự đặt cho mình, cô lấy điều này để níu giữ anh, cô đang sợ gì đây?

Bất luận là việc cô vẫn nhất quyết theo anh về nhà trong tâm trạng thấp thỏm sau khi mất trí nhớ, hay là bóng ma tâm lý nghiêm trọng do bị kích thích từ chứng sợ hãi không gian kín, thì tất cả đều bắt nguồn từ một nguyên nhân: Cô độc.

Cô sợ phải sống một mình cô độc trên đời, nên đã tạo ra nhân cách Kiều Kiều để dựng nên một thế giới hoàn mỹ. Cô cũng không chịu chấp nhận những người thân đã khuất vốn đã rời xa cô từ lâu.

Thế nên bây giờ, cô vô thức muốn giữ chặt người duy nhất mà mình quen thuộc, để cô có thể bầu bạn, để cô có thể nương tựa.

Anh là mục tiêu được Vân Kiều chọn.

Từ nhỏ đến lớn, đối mặt với nhiều loại người khác nhau, nói vô số lời lẽ bịa đặt chiếu lệ, anh hiếm khi hứa hẹn với người khác, và cụm “luôn ở bên cạnh” này quá đỗi nặng nề.

Trong khoảnh khắc ngẩn người ngắn ngủi, anh đã cảm nhận được nhịp thở đầy bất an của Vân Kiều trong lồng ngực anh.

Thẩm Trạm cụp mắt, thấy đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô đang nắm chặt vạt áo anh, anh buông một tiếng thở dài rất nhỏ, cuối cùng vẫn cúi đầu vì cô: “Ừ, anh sẽ.”

Dẫu biết Vân Kiều như vậy vì bị bệnh, cũng rõ mình hoàn toàn không có nghĩa vụ phải làm nhiều như thế, nhưng anh lại không thể ngồi yên mặc kệ Vân Kiều, vứt bỏ không lo cho cô.

Cô nhận được lời hứa hẹn khẳng định, cảm giác lo lắng hoảng hốt trong lòng dần biến mất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Vân Kiều lộ ra nét cười nhẹ nhàng, cô từ từ ổn định hô hấp.

Thẩm Trạm đỡ cô, sống lưng mảnh mai với đường rãnh rõ ràng, lòng bàn tay anh di chuyển lên trên, chạm vào chiếc gáy để trần, lưng cô ướt đẫm chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

Trán cô cũng thế.

Có lẽ cô đã bị dọa sợ thật, tinh thần căng thẳng khiến khắp người đầm đìa mồ hôi lạnh.

“Tắm rửa thay quần áo nhé, nếu không em sẽ bị cảm đấy.” Anh không thể để cô như vậy tiếp, sẽ dễ mắc bệnh.

“Không muốn.” Cô gái dịu dàng kháng cự.

“Chuyện này không thể nghe theo em.” Thẩm Trạm đổi tay dắt cô về phòng, Vân Kiều nửa đẩy nửa lùi theo sau, cô bị anh kéo đến trước tủ quần áo.

Thẩm Trạm hất cằm ra hiệu cho cô, Vân Kiều đẩy cửa trượt màu trắng chạm khắc theo phong cách châu Âu ra, lấy xuống áo ngủ cotton màu xanh ở vị trí quen thuộc.

Bị ác mộng ảnh hưởng, Vân Kiều trở nên vô cùng bám người, cô vô lý yêu cầu anh đứng ngoài cửa đợi cô: “Anh đừng đi quá xa, được không?”

Anh không đáp, Vân Kiều bèn ôm áo ngủ đứng ở cửa không chịu vào, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn anh, cô hơi phồng má chờ anh đầu hàng.

Giằng co một lát, Thẩm Trạm chịu thua, cắn răng nói: “Vào tắm mau, lề mề nữa anh sẽ đi đó.”

Lớn từng này rồi, đây là lần đầu anh canh chừng cho con gái tắm rửa, nghĩ thế nào cũng thấy rất kỳ quái.

Anh che giấu cảm giác khác thường trong lòng, kéo ghế qua, ngồi xuống xem điện thoại.

Không rõ người bên trong đang làm gì, ánh đèn rọi vào cửa phòng tắm, phản chiếu một bóng người yểu điệu. Bóng người ấy lướt qua vài lần trước mắt anh, Thẩm Trạm bèn đứng dậy xoay ghế sang hướng khác, nhắm mắt làm ngơ.

Tí tách...

Mắt có thể tránh được, nhưng lỗ tai thì không bịt được. Thẩm Trạm nghe tiếng nước chảy không ngừng trong phòng tắm, yết hầu nhẹ nhàng lên xuống, anh cảm thấy cả người mất tự nhiên.

Anh dời mắt xuống điện thoại di động, màn hình đã chuyển sang màu đen vì thời gian khóa đã hết.

Không biết qua bao lâu, tiếng nước dần dần nhỏ lại, đến khi tắt hẳn.

Bên tai truyền đến tiếng kéo cửa, cô gái đã tắm rửa sạch sẽ thay quần áo mới bước tới bên cạnh anh. Thấy anh đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn trên ghế, cô đưa tay ra huơ huơ trước mặt anh: “Thẩm Trạm, em tắm xong rồi.”

Tay áo cánh sen nở rộ ra ngoài lướt qua mặt người đàn ông, Thẩm Trạm đang cố gắng tập trung tinh thần điều hòa hô hấp chợt mở mắt.

Sữa tắm hương hoa anh đào quen thuộc quanh quẩn trước mũi, anh giơ tay nhanh nhẹn đứng lên, chỉ muốn mau chóng rời đi: “Anh đi đây.”

“Không được!” Vân Kiều gần như không hề do dự bắt lấy cánh tay anh.

Thẩm Trạm ngẩn người.

Hai người còn chưa phản ứng gì, một tiếng “ùng ục” kỳ quái đã lọt vào tai cả hai, đồng tử Vân Kiều giãn ra, cô vội vàng buông tay, lùi về sau.

Bụng rỗng đang kêu, giấu cũng không kịp, gương mặt vốn trắng nõn của cô gái xuất hiện một màu hồng nhạt.

Thẩm Trạm thấy cô lúng túng, trong mắt ánh lên niềm vui: “À, quên mất em còn chưa ăn cơm tối.”

Buổi chiều anh thấy Vân Kiều ngủ ngon nên không đánh thức cô, lúc này mới hơn tám giờ tối. Chú Liễu đã để phần thức ăn cho cô, mở ra vẫn còn nóng.

Thức ăn được dọn lên bàn, Vân Kiều cầm bát cơm nhỏ, nhanh chóng gắp thức ăn lấp đầy cái bụng đang đói.

Không cần cô giữ anh lại, Thẩm Trạm đã tự giác ngồi ở đối diện, khoanh tay, nhàn nhã vắt chéo chân, ngón trỏ thi thoảng gõ vào cánh tay.

Vân Kiều đang đói nên bầu không khí tạm thời im ắng, đến giữa chừng thì cô lại chậm chạp gắp từng miếng nhỏ bỏ vào miệng.

Trong lúc đó, cô đã lén nhìn Thẩm Trạm nhiều lần, cuối cùng cũng bị anh bắt quả tang khi cô ngước mắt lên.

Anh nhìn cô chăm chú, vẻ mặt Vân Kiều hơi ủ rũ, cô cúi đầu, lấy hết can đảm nói: “Chuyện sáng hôm qua, em xin lỗi anh.”

“Sáng hôm qua có chuyện gì?” Thẩm Trạm nhíu mày.

“Thì...” Vân Kiều cúi đầu nắm chặt đũa gắp cơm: “Chuyện đánh thức anh dậy.”

Anh tặc lưỡi: “Chuyện cỏn con như vậy mà nhớ lâu quá nhỉ? Nhìn anh nhỏ mọn lắm à?”

“Không có.” Chuyện mình làm sai cô chưa bao giờ phủ nhận, vì cô biết rõ do cô cố ý nên nhất định phải xin lỗi anh.

“Nếu em thật sự muốn xin lỗi anh, chi bằng nhanh chóng lấy hai chiếc váy kia đi. Anh là một người đàn ông trưởng thành, để váy phụ nữ trong phòng thì kỳ lắm.”

“Sao anh cứ nhất quyết tặng váy cho em thế?”

“Thì dạo trước anh đã nói mình phải chăm sóc em thật tốt mà? Vậy nên chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của em anh phải trông chừng một chút chứ?”

“Chỉ thế thôi à?”

“Nếu không thì sao?”

Chẳng qua vì anh cảm thấy mình đã mua cho Vân Kiều Kiều nhiều quần áo như vậy, nên cũng muốn sắm cho Vân Kiều luôn, nào ngờ hai chiếc váy anh đặt riêng lại không lọt vào mắt Vân Kiều.

Cô trầm ngâm: “Em cứ tưởng...”

Thẩm Trạm chống một tay vào cằm, lười biếng nhướn mày đợi cô nói tiếp, Vân Kiều lại trầm mặc, khẽ cắn môi.

Mãi tới khi người nọ gọi tên cô: “Vân Tiểu Kiều.”

“Có gì cứ nói thẳng, một người rất khó đoán được tâm tư của người khác. Nếu có một người mà em sẵn lòng muốn thân thiết, em có thể dạn dĩ hơn, thẳng thắn hơn một chút đấy.”

“Giữa người với người có mối quan hệ tương hỗ. Nếu em vẫn giấu tâm sự trong lòng, có lẽ người khác sẽ không cảm nhận được. Mà có lẽ người khác cũng sẽ giấu giếm em trong lúc họ gặp chuyện. Nếu như vậy, bản thân em thấy dễ chịu không?”

Lý lẽ thẳng thắn này đã mang đến cho cô một động lực khác, cô bỗng cất lời: “Hôm đó có đồ của người khác để lẫn với quần áo của em.”

Giọng nói ngày càng nhỏ, bàn tay cầm đũa của cô nhẹ nhàng xẹt qua miệng bát, cô trút ra nỗi khó chịu cuối cùng: “Em không thích.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Khụ.” Sợ cô phát hiện, người đàn ông giơ tay che nửa mắt: “Không phải quần áo của người khác đâu, của em đó.”

“Của em?” Sao có thể! Cô chưa bao giờ mặc quần áo như thế cả.

“Em quên mất mình bị mộng du à? Là quần áo em mặc lúc đó đấy.”

“Vậy quần áo kia ở đâu ra? Em cũng không thể mộng du ra ngoài mua đồ mới cho mình được, đúng không?” Vân Kiều ngẩng đầu thắc mắc.

“Việc này thì.” Thẩm Trạm thay đổi tư thế ngồi, đặt hai tay lên mặt bàn, đan mười ngón vào nhau, anh thuận miệng bịa: “Là thế này, hôm ấy dì Triệu mua cho con gái một bộ quần áo mới rồi để trong phòng khách, em đã lấy nhầm.”

“A...” Vân Kiều không tin sau khi mộng du mình còn dám làm chuyện này, cô xấu hổ che mặt: “Em không biết gì hết, vậy em đã tự ý lấy mặc đồ mà dì Triệu mua cho con gái rồi sao?”

Mất mặt quá.

“Em không cần lo, anh đã trả tiền gấp đôi.” Thẩm Trạm nghiêm túc dặn dò: “Nhưng em đừng tìm dì Triệu hỏi, anh đã nói dối thay em, hỏi nữa sẽ lộ tẩy đấy.”

Vân Kiều mở miệng, nhưng đành nuốt ngược lời xin lỗi định nói vào trong bụng.

“Được rồi.” Mặc dù có phần khó hiểu, nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu, tin tưởng Thẩm Trạm.

Nếu quần áo không phải của Vệ Lộ, vậy tại sao Vệ Lộ lại đến nhà Thẩm Trạm, còn sơ ý làm rơi đồ?

Thẩm Trạm dạy cô phải thẳng thắn thành thật, nhưng chuyện này hình như không hề liên quan đến thẳng thắn thành thật, tất cả đều là tâm tư nhỏ nhen không rõ của cô quấy phá.

Hiểu lầm về váy được sáng tỏ, cảm giác chán ghét vì tính thích sạch sẽ cũng biến mất, Vân Kiều tươi cười: “Em nhận váy, cảm ơn anh.”

“Mà cũng không đúng. Vân Tiểu Kiều, em cho rằng là của ai?” Thẩm Trạm đột nhiên nhận ra, nhìn cô đăm đăm, thấy vẻ mặt cô kỳ lạ, cô lại đảo mắt không dám đối diện với anh. Anh chợt thốt ra lời phỏng đoán: “Đừng bảo em nghĩ anh giả gái đấy?”

“Không có!” Vân Kiều lập tức phủ nhận.

Sao cô có thể nghĩ như vậy? Nhìn kích cỡ cũng biết không thể mà.

“Em chỉ nhớ rõ mình chưa từng mặc nó, nên mới nghĩ do người khác để lại thôi.” Bị Thẩm Trạm gặng hỏi, cô nắm chặt đũa chọt chọt đáy bát, ấp úng: “Ừm... Lỡ anh dẫn cô gái khác về nhà thì sao? Cũng không phải không có khả năng.”

“Thôi đi, một mình em đã khó hầu hạ như thế, làm gì có cô gái khác.” Thẩm Trạm buông hai tay ra, cười cô nghĩ nhiều quá rồi.

“Không có người khác à?”

“Không.” Nếu thêm một người nữa, anh thà nổ tung tại chỗ còn hơn.

“Nhưng hôm đó em thấy một cô gái tới nhà anh tìm đồ, nói đêm trước mình để quên.” Ánh mắt Vân Kiều lóe lên, cô vờ như mình bâng quơ buột miệng.

Thẩm Trạm nhướn mày, nhớ lại cô gái tới nhà gần đây, ngoại trừ Vân Kiều thì cũng chỉ có Vệ Lộ.

“Người em thấy chắc là em họ Cảnh Hành, hôm ấy có mấy người bạn tới nhà, chơi một lát rồi về.” Thậm chí anh còn không để họ qua đêm.

“Ồ, em biết rồi.” Cô gái phồng má lên cười.

Ở trước mặt Thẩm Trạm, một lần nữa cô lại phát hiện, hóa ra việc bày tỏ khúc mắc trong lòng sẽ khiến cô vui vẻ như vậy.

Cô ăn xong sẽ có người dọn bàn, Thẩm Trạm dẫn cô vào phòng lấy váy. Tủ quần áo của người đàn ông sạch sẽ đơn giản, tông màu và phong cách tương đối đồng nhất, chỉ có hai chiếc váy dài xinh đẹp treo bên cạnh là vô cùng bắt mắt.

Rốt cuộc, món quà trải qua bao trắc trở vẫn rơi vào tay Vân Kiều.

Buổi tối phải nghỉ ngơi, sau khi bình tĩnh lại, Vân Kiều cũng ngại dính người như trước. Cô nán lại trong phòng, đứng cúi đầu nhìn giày, cứ co duỗi ngón chân, bịn rịn không muốn đi.

Quả thực hành vi này chẳng khác nào lúc Kiều Kiều chơi xấu, nhưng Kiều Kiều sẽ lớn tiếng nói, còn Vân Kiều chọn cách biểu đạt hàm súc hơn.

Ở chung nhiều ngày, Thẩm Trạm đã nhìn thấu mấy chiêu trò này của cô từ lâu, anh không vạch trần, dẫn cô về phòng chỉ vào giường: “Ngủ đi.”

Vân Kiều không hề hài lòng với cách anh sắp xếp, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới thể hiện thái độ bài xích, thì đã có một bàn tay đưa tới trước mắt cô.

Vân Kiều không hiểu.

Chỉ thấy ánh sáng chiếu vào sau lưng người nọ, anh kiêu ngạo hất cằm, hào phóng cống hiến sự tự do của một bàn tay: “Cho em nắm đó.”

Thẩm Trạm dùng cách dỗ đi ngủ mà Kiều Kiều sáu tuổi thích nhất để dỗ Vân Kiều.

Tuy không biết tại sao, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nằm xuống.

“Chờ em ngủ anh sẽ đi.” Thẩm Trạm hứa hẹn, chỉ vào mặt cô, ra lệnh: “Mau ngủ nào.”

Đêm nay Vân Kiều ngủ sớm, ác mộng không xuất hiện nữa, chỉ nhớ về hơi ấm còn vương trong lòng bàn tay.

*

Trải qua tai nạn ngoài ý muốn, được Thẩm Trạm dốc lòng chăm sóc, Vân Kiều dần lấy lại bình tĩnh, nhưng không hề biết trên mạng đã nổi lên sóng to gió lớn từ lâu.

Sau khi sự việc “Thang máy trục trặc khiến người bị mắc kẹt” xảy ra, đánh giá trên mạng đối với Lương Cảnh Ngọc phân làm hai thái cực, dù phía chính phủ đã đưa ra video gốc của cuộc phỏng vấn dì quản lý ký túc xá, nhưng cũng có nhiều nhóm người định hướng dư luận nhân cơ hội này dắt mũi thiên hạ.

Đoàn làm phim đành phải tạm dừng quay, mấy ngày nay Lương Cảnh Ngọc cũng bị nhốt ở khách sạn không ra ngoài được. Cô ta gọi cho Văn Cảnh Tu mấy cuộc điện thoại, bên kia mãi không có người nghe.

Lương Cảnh Ngọc quanh quẩn trong phòng, trong lòng nôn nóng bất an.

Tiến vào giới giải trí nhiều năm, cô ta vẫn thuận buồm xuôi gió, cho dù có antifan nhô đầu ra cũng sẽ bị đè xuống rất nhanh. Nhưng lần này, những người đó dường như nhất định phải áp đặt tội danh lên đầu cô ta, làm thế nào cũng không gỡ xuống được.

Đối với nhân vật công chúng, đáng sợ nhất là dư luận, Lương Cảnh Ngọc được tâng bốc đã quen, trong lúc nhất thời không chịu nổi nhiều lời chỉ trích cực đoan như vậy.

Càng buồn cười hơn, sau đó cô ta đã phái người đến trường học điều tra về cô gái bị nhốt kia, trùng hợp lại là Vân Kiều, người từng là tình địch lớn nhất của cô ta.

“Chị Cảnh Ngọc, đề nghị của công ty là chị tới tìm cô gái kia xin lỗi, cuối cùng thuyết phục cô ấy ra mặt, công khai nói rõ cô ấy không để bụng, cũng giúp chị sáng tỏ mọi chuyện.”

“Xin lỗi?” Lương Cảnh Ngọc cầm xấp giấy tờ trước mặt quăng lên, âm thanh sắc bén: “Không phải lỗi của tôi, dựa vào đâu muốn tôi xin lỗi cô ta?”

Cô ta chỉ quay một cảnh theo đạo diễn sắp xếp, nhưng vì sao mọi người lại nhắm vào một mình cô ta thôi? Tìm đoàn làm phim đi chứ, tìm nam chính ấy! Chỉ vì người chiếm thang máy quay phim là cô ta, nên tất cả mọi lời chỉ trích đều đổ lên đầu cô ta.

Từ nhỏ Lương Cảnh Ngọc đã kiêu ngạo, làm sao chịu luồn cúi, huống chi người kia còn là Vân Kiều.

Dù cô ta đi tìm Vân Kiều thật, cũng không có khả năng Vân Kiều sẽ giúp cô ta, cô ta đưa mình tới cửa không khác gì tự rước lấy nhục.

Cô ta tuyệt đối sẽ không đi.

Lương Cảnh Ngọc nổi giận một trận, trợ lý yên lặng thở dài, ngồi xổm xuống nhặt từng trang giấy lên.

Lương Cảnh Ngọc không giống những ngôi sao khác, dù cô ta bị giới giải trí công kích thì vẫn còn đường lui, cũng không phải ngôi sao nhỏ để công ty tùy ý sắp đặt. Nhưng cũng chính vì điều này, nên rất khó thuyết phục kiểu người có tính cách tự phụ cực độ lại còn kiêu căng như Lương Cảnh Ngọc.

Lương Cảnh Ngọc gọi điện cho người trong nhà xin giúp đỡ: “Anh, anh không giúp em giải thích tình hình với ba sao?”

“Cảnh Ngọc, ý ba là thừa dịp lần này cho em rời khỏi giới giải trí.”

“Rời khỏi? Sự nghiệp của em đang trong thời kỳ đỉnh cao!”

“Em cũng biết mà, lúc trước vì em một lòng muốn vào giới giải trí, ba mới đồng ý cho em xông pha một lần.” Khi đó vận may của Lương Cảnh Ngọc rất tốt, người nhà cũng không nỡ để cho cô ta chịu khổ nên vẫn luôn bảo vệ cô ta.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ trước đến giờ, Lương Cảnh Ngọc chưa từng che giấu xuất thân của mình trong giới giải trí. Sau khi nổi tiếng, cô ta thường xuyên lên hot search vì nhiều lý do khác nhau, một lần hai lần có thể nhịn, nhưng tiếp đó có vô số chuyện liên lụy đến nhà họ Lương. Tuy có thể giải quyết, nhưng người trong gia tộc cũng sẽ đưa ra ý kiến.

Bây giờ họ không muốn Lương Cảnh Ngọc tiếp tục con đường này nữa.

Lương Cảnh Ngọc không chịu nhận thua, lúc cúp máy suýt mất kiểm soát đập điện thoại!

*

Trong phòng eSport sáng ngời, một đôi tay thon dài đang nhanh chóng thao tác trên bàn phím và chuột.

Cảnh Hành cầm bình giữ nhiệt dưỡng sinh, bước tới sau lưng anh, trông cậu giống hệt người già đang tản bộ: “Anh Trạm, anh đang làm gì vậy?”

“Xem kịch.”

“Kịch gì?” Cảnh Hành nghiêng người vểnh tai lên.

Sau một loạt tiếng gõ bàn phím máy móc, người đàn ông nhìn màn hình nhếch miệng, hài hước giễu cợt: “Một vở kịch thú vị.”

Kịch thú vị hả lòng hả dạ.

Cư dân mạng thích ăn dưa, anh thuận tay bỏ tí nguyên liệu, tránh cho các biên tập giải trí nhỏ bị choáng váng đầu óc tìm không thấy điểm đáng xem.

Những bình luận trên mạng không sai, Lương Cảnh Ngọc cũng không tốt lành gì. Mặc dù so với cặn bã, con chó Văn Cảnh Tu còn thối hơn, nhưng Lương Cảnh Ngọc đã biết rõ anh ta có vị hôn thê mà còn chen chân vào, quả thực tư tưởng có vấn đề.

Người bắt nạt Vân Kiều, anh không ưa nổi.

Thấy quần chúng ăn dưa lướt mạng 12G đang ào ào xông lên, Thẩm Trạm gõ bàn phím dưới tay càng thêm vui vẻ.

Cảnh Hành theo sau nhìn trái nhìn phải, nửa hiểu nửa không gật đầu, tỏ vẻ đăm chiêu.

Cho đến khi Thẩm Trạm dừng động tác, chân đẩy con lăn ghế ra sau, anh giơ cao hai tay đan vào nhau gối lên đầu nghỉ ngơi một chút.

Bấy giờ Cảnh Hành mới mở miệng hỏi: “Em Kiều thế nào rồi anh?”

“Ăn ngon ngủ kỹ.” Đương nhiên, anh không nói điều kiện tiên quyết là bán đứng... bàn tay mình.

“Em và Vệ Lộ đã bàn bạc muốn ghé thăm em Kiều, có tiện không?” Cảnh Hành vuốt bình giữ nhiệt kiểu mấy ông cụ, nhớ tới nhiệm vụ em họ giao cho.

Thẩm Trạm mở mắt: “Hai người thăm em ấy?”

“Đúng vậy, tốt xấu gì chúng em cũng quen biết nhau, lúc em Kiều vào bệnh viện em không tới kịp, bây giờ không thể bù đắp à?”

“Vân Kiều chưa từng gặp Vệ Lộ.” Thẩm Trạm hơi nheo mắt.

“Vệ Lộ đã biết tình trạng sức khỏe của em Kiều, lần trước đúng lúc đến trường nên em đã mời hai em ấy ăn cơm làm quen.”

Thẩm Trạm thu lại tầm mắt, nhìn về phía trước suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý: “Được.”

Anh đã từng nghĩ.

Vân Kiều luôn cảm thấy cô đơn, sau khi mất trí nhớ lại không nhận ra mấy người. Nếu cô có thể kết bạn nhiều hơn, ắt hẳn sẽ có ích cho sức khỏe tâm lý của cô.

Vì thế buổi chiều hôm đó, sau khi dắt Kiều Kiều đi dạo bên ngoài, Vân Kiều trở về thì phát hiện trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm hai người.

Cô nhận ra, là Cảnh Hành và Vệ Lộ.

Thấy cô, Vệ Lộ chủ động cầm tay cô hỏi thăm: “Kiều Kiều, sức khỏe em thế nào rồi?”

“Vẫn ổn.” Vân Kiều chớp chớp mắt, dừng mắt trên cánh tay mà Vệ Lộ đang nắm lấy, cô hơi lúng túng.

Vệ Lộ không hề phát hiện, tỏ vẻ vô cùng lo lắng: “Nghe nói em bị nhốt trong thang máy chị sợ lắm. Bây giờ thấy em không sao, rốt cuộc trong lòng chị cũng thoải mái rồi.”

Vân Kiều khẽ mím môi.

Nếu lo lắng, vậy cứ hỏi thăm cô qua điện thoại di động là được rồi, sao phải đợi hai ngày sau mới tới nhà thăm cô?

Cô và cô ta cũng đâu thân thiết đến vậy...

Nhưng cũng đã tới rồi, cô không thể đuổi người ta ra ngoài.

Khách đến thăm, dĩ nhiên phải giữ lại ăn tối, chú Liễu nấu rất giỏi, một mình làm một bàn thức ăn.

Bốn người ngồi hai bên bàn vuông, Cảnh Hành và Vệ Lộ cùng hàng, Vân Kiều ngồi cạnh Thẩm Trạm.

Trong bữa ăn Vệ Lộ luôn có chủ đề nói không hết, ba người họ quen biết đã lâu, nhắc tới chuyện gì Vân Kiều cũng không biết. Tính tình cô vốn nhạt nhẽo, bây giờ cô càng không tiếp lời được.

Ăn gần nửa bát cơm khô khốc vào bụng, Vân Kiều buông đũa.

Cô còn chưa đứng dậy, đã bị Thẩm Trạm giữ lấy: “Ăn ít vậy?”

Cô đáp: “Không đói.”

Thẩm Trạm bưng bát canh nhỏ sạch sẽ bên cạnh lên, chuẩn bị múc canh, Vân Kiều vẫn muốn đứng dậy, anh bèn đè bàn tay cô lại: “Ngồi xuống, uống hết canh này đi.”

Thẩm Trạm biết bình thường cô không uống nước, dùng bữa cũng không thích ăn canh. Canh trên bàn này vốn được nấu cho cô bồi bổ cơ thể, sao anh có khả năng để cô chạy thoát chứ?

Hai người đối diện lần lượt ngẩng đầu nhìn cô, Vân Kiều hơi ngượng ngùng, đành cầm bát uống một hơi hơn phân nửa.

Bát canh đã thấy đáy, Thẩm Trạm tiếp tục giữ tay cô, bên tay phải cầm thìa múc bát thứ hai đặt trước mặt cô: “Thêm bát nữa.”

Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Trạm dặn cô ăn canh, Vân Kiều thở ra, tiếp tục uống hết, đẩy bát ra: “Được rồi.”

“Ừ.” Lần này anh mới vừa lòng thả người.

Sau khi Vân Kiều rời bàn, Vệ Lộ cũng nói mình ăn no, muốn đi vệ sinh.

Vân Kiều còn chưa lên lầu thì nhớ ra mình quên lấy điện thoại, bèn quay ngược lại. Lúc đi ngang qua chậu cây xanh trong góc, phát hiện bên dưới bồn cây có một lắc tay màu bạc.

Cô khom lưng nhặt lên, nhận ra là lắc Vệ Lộ đeo trên cổ tay. Cũng vừa vặn thấy Vệ Lộ rời nhà vệ sinh, cô dừng bước chờ ở chỗ này: “Vệ Lộ, lắc tay của chị rớt rồi.”

Vệ Lộ chợt bị gọi lại, sắc mặt cứng đờ, đến khi cô ta ngẩng đầu đối mặt với cô, cô ta cố ý tỏ vẻ kinh ngạc: “Ấy, rớt nữa sao? Lần trước cũng vậy, chắc móc cài hư rồi.”

“May mà em thấy, nếu không ngày mai lại phải tới đây một chuyến.” Vệ Lộ vuốt ve lắc tay, trông vô cùng trân quý: “Nhắc mới nhớ, anh trai em chọn lắc tay này đấy, chị vừa nhìn đã thích, khiếu thẩm mỹ của anh ấy tốt thật.”

“Đây là lắc tay Thẩm Trạm chọn cho chị?” Vân Kiều bắt lấy trọng điểm.

Vệ Lộ mỉm cười gật đầu: “Ừ, chị thấy rất đẹp, đeo một năm cũng không nỡ tháo, phải đem đi sửa mới được.”

Vân Kiều nhếch môi đáp lại cho có lệ, nhưng trong mắt không hề vui vẻ.

Tạm biệt Vệ Lộ xong, Vân Kiều lên lầu, cô nên chuẩn bị đi ngủ sớm như thường lệ, không ai biết tâm trạng của cô lúc này.

Ngồi trên bàn ăn tán gẫu, hai anh em Cảnh Hành và Vệ Lộ ở tới hơn tám giờ mới rời đi.

Thẩm Trạm không thấy Vân Kiều đi ra, theo lý mà nói, ắt hẳn cô nên chờ anh ở bên cạnh mới có thể chìm vào giấc ngủ, chẳng lẽ hai ngày nay cô đã bình thường lại rồi?

Thẩm Trạm vẫn không yên tâm, đợi đến chín giờ tối, anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, liên tục xác nhận Vân Kiều đã ngủ say, ngầm thừa nhận đêm nay Kiều Kiều sẽ không xuất hiện.

Trở về địa bàn của mình, anh nhanh nhẹn cởi quần áo nằm xuống giường, hai tay gối đầu nhắm mắt.

Dạo trước bị bạn nhỏ Vân Kiều Kiều đánh úp, anh sợ tới mức sau này mỗi ngày phải luôn mặc quần áo ngủ, đêm nay cảm giác tự do giải phóng cơ thể đã trở về.

Thẩm Trạm nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi lát nữa nạp đầy năng lượng, anh sẽ bắt đầu cuộc sống về đêm của mình.

Anh lơ là trong thoáng chốc, cửa phòng bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng.

Người đàn ông mới vừa thả lỏng tinh thần dần dần nhận ra, anh mở choàng mắt, trong đồng tử phản chiếu một gương mặt tươi cười như hoa.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, chống cánh tay bên giường, lòng bàn tay chống má, cô nghiêng đầu cười tinh nghịch với anh: “Anh Thẩm Trạm, buổi tối tốt lành~”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv