Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 22



Xung quanh bị bóng tối bao phủ, Vân Kiều nhìn đăm đăm về phía trước không chớp mắt, hô hấp gần như vững vàng của cô chợt trở nên nhanh hơn, hai tay run lẩy bẩy, muốn bắt lấy thứ gì trong hư không.

Tuy nhiên, không có gì ngoài chiếc điện thoại bị siết chặt.

Nỗi sợ xâm nhập vào tâm trí không rõ vì sao, cô nhắm nghiền mắt, tự thuyết phục bản thân hãy giữ bình tĩnh: “Đừng sợ, không sao, không cần sợ.”

Giả vờ như mình chỉ nhắm mắt, ép mình suy nghĩ sang chuyện khác.

Hoạt động đoàn đang tổ chức trò chơi nhất định rất náo nhiệt, cô còn chưa lấy được loa giúp Triệu Âm Lan.

Vừa rồi cô nhìn minh tinh nổi tiếng trong miệng mọi người, Lương Cảnh Ngọc mặc quần áo đóng phim, trông cô ta khác hẳn với khí chất cô thấy trên mạng. Diện mạo Lương Cảnh Ngọc khá mỹ lệ, nhưng không thích hợp với hình tượng trong phim thần tượng thanh xuân.

Cảnh Hành mời cô ăn một bữa cơm, về tình về lý ắt hẳn cô nên nói cảm ơn.

Thật ra hương vị bữa cơm trưa kia khá ngon, đáng tiếc cô không thể tập trung thưởng thức. Vệ Lộ chủ động kết bạn với cô, nhưng cứ đôi ba câu cô ta sẽ nhắc tới Thẩm Trạm, cô nhận ra được, Vệ Lộ thích Thẩm Trạm.

Buổi sáng cô xúc động đánh thức Thẩm Trạm như vậy, cũng không biết anh còn tức giận không, chờ về nhà, cô sẽ xin lỗi anh.

Và còn...

Còn gì nữa đây?

Trong khoảng thời gian này, ký ức như đang tua lại trong đầu Vân Kiều, ác mộng cô từng né tránh chui ra từ những vết nứt chi chít.

“Con nhóc chết tiệt, dám trộm đồ của tao, xem tao phạt mày thế nào!”

“Cháu không có!”

“Đồ trong tay mày mà còn chối, tuổi còn nhỏ mà đã biết nói dối lừa gạt người khác.”

“Cháu nhặt từ dưới đất.”

“A...”

Một lực rất mạnh lôi kéo cô bé, cánh tay cô bé bị đụng chạm vô cùng đau nhức.

Người phụ nữ không nghe giải thích nhốt cô vào căn phòng trong góc sân, đã nhiều năm nơi đó không tu sửa, ban ngày có ánh nắng chiếu từ cửa sổ vào, đến đêm thì tối kịt, không hề thấy một tia sáng nào.

Đói bụng suốt một ngày, tới tối sẽ có người đưa cô về phòng thay quần áo ăn cơm. Ban đầu cô vẫn chưa hiểu, nghĩ bác cả hiểu lầm mình không ngoan nên mới phạt, cho tới sau đó, tình huống tương tự cứ lặp đi lặp lại.

Mọi người đều cho rằng cô không có ba, bị mẹ ruột vứt bỏ, ông nội bất đắc dĩ dẫn cô về cũng mặc kệ cô.

Bác cả luôn viện đủ loại lý do đẩy cô vào phòng tối để “tỉnh táo”, cô bé từ từ hiểu ra, không phải cô mắc lỗi, mà vì trong mắt người khác, sự tồn tại của cô là một sai lầm.

“Bịch...”

Hồi ức nặng nề nổ tung trong đầu, cơ thể cô cạn kiệt sức trượt xuống, Vân Kiều ngã trên mặt đất, điện thoại di động rơi xuống.

Bàn tay run rẩy kề sát trái tim, nơi đó như đang dâng lên cảm giác ngạt thở không chống cự nổi rồi chậm rãi lan rộng ra, cô như bị người ta siết chặt cổ, nghẹn đến mức khiến cô khó có thể hô hấp, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Khó chịu quá.

Ai có thể, cứu cô không?

...

Không biết đã qua bao lâu, âm thanh hỗn loạn ồn ào tràn vào tai, Vân Kiều nằm bất động trên mặt đất cố gắng mở mắt, khi thấy một tia sáng rực rỡ chiếu vào, cô dốc hết sức vươn tay ra bắt lấy.

Lúc cô sắp không kiên trì được nữa, ngay giây phút bàn tay sắp buông xuống, đã có người nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lên từ trong địa ngục.

Sau đó, một vòng tay ấm áp bao bọc quanh cô.

“Kiều Kiều.”

“Không sao, đừng sợ.”

“Em mở mắt nhìn xem, ở đây không hề tối.”

Bên tai không ngừng vang lên những âm thanh loáng thoáng, cô khép hờ mắt. Vân Kiều dùng ý thức còn sót lại, nắm chặt vải áo mà cô có thể chạm tới, nơi ấy có mùi hương cô quen thuộc nhất.

“Thẩm Trạm...”

Anh đã cứu em một lần nữa.

Vân Kiều rơi vào ác mộng.

Cô thấy một cô gái nhỏ bé bất lực cuộn mình tựa vào một góc, đơn độc chờ đợi.

Thi thoảng cô bé ngước nhìn tia nắng ngoài cửa sổ, thời gian dần trôi qua, mặt trời đã lặn, đêm không trăng tối đen như mực. Đôi khi cô bé sẽ gặp trăng sáng treo cao, lờ mờ thấy ánh sáng.

Đột nhiên, có thứ gì đó đập vào cửa sổ thủy tinh, âm thanh lạ hấp dẫn cô bé, cô bé vịn tường bước tới bên cửa sổ.

Cửa sổ không cao đối với một người lớn, nhưng cô bé quá thấp, nhón chân lên mới có thể miễn cưỡng thấy bệ cửa sổ.

Ngoài cửa sổ xẹt qua một bóng đen, cô bé sợ tới mức rụt người ngồi xuống đất.

Là quái vật trên TV sao?

Chờ đến khi cô bé đứng lên nhìn, bên ngoài đã khôi phục bầu không khí yên tĩnh.

Tới khuya mới có người mở cửa đưa cô bé về phòng, cho cô bé ăn cơm đi ngủ, cuộc sống ổn định trôi qua hai ba ngày như vậy, cô bé tiếp tục vì “chọc giận” bác gái mà bị phạt úp mặt vào tường ăn năn về tội của mình.

Ở đó, cô bé đã quen với nỗi cô đơn, quen với việc chờ đợi, mãi tới ngày nọ, một cậu nhóc trèo tường vào phát hiện ra cô bé.

“Tại sao họ lại nhốt em trong đó?”

“Họ nói em đã làm sai, nhưng em không có.”

Đó là “người bạn” đầu tiên cô bé gặp kể từ khi đến ngôi nhà mới, họ trao đổi câu được câu không qua cửa sổ, cuối cùng người nọ vỗ tay: “Anh phải đi rồi, hai viên kẹo này tặng em.”

Hai viên kẹo rơi xuống từ khe cửa sổ, cô bé bóc vỏ ra bỏ vào miệng, là vị sữa, rất ngọt rất ngọt.

Hương vị này cô nhớ mãi.

Những hôm sau, cô bé vẫn bị đối xử bất công do tâm trạng thất thường của người lớn, nhưng cuộc sống của cô bé đã khác trước đây, vì một anh trai kỳ quái sẽ xuất hiện bất ngờ, trò chuyện với cô bé, tặng kẹo cho cô bé.

Hỏi anh tên gì, anh không chịu trả lời, nhưng cả hai vẫn cười đùa vui vẻ lắm.

Bỗng tới một ngày, ngoài cửa sổ truyền đến từng tiếng nhạc ngắt quãng.

Cô bé cố gắng nhón chân lên bám vào bệ cửa sổ, nghe anh kiêu ngạo nói: “Cho em thưởng thức khúc nhạc anh mới học hôm nay.”

Thật ra đoạn nhạc rất khó nghe, đứt đoạn lạc điệu, nhưng đó là lần đầu tiên cô bé nở nụ cười thật lòng nhất, tiếng cười hạnh phúc kết nối hai vùng trời trong và ngoài cửa lại với nhau.

Sau này từ miệng anh trai kỳ quái, cô mới biết đây là guitar.

Guitar trông thế nào? Trước kia hình như cô từng thấy trên hình, nhưng lâu quá rồi, cô đã quên mất.

Cả hai trao đổi ngày càng nhiều hơn, cô bé bắt đầu dạn dĩ hơn: “Anh ơi, anh có thể kể chuyện cho em nghe không?”



“Lớn như vậy rồi mà còn đòi nghe kể chuyện.”

“Em còn nhỏ mà.” Cô nhớ rõ lúc ba mẹ còn ở bên cạnh, mỗi đêm cô luôn chìm vào giấc ngủ với những câu chuyện cổ tích ngọt ngào.

“Em tự học thuộc một câu chuyện là được rồi.”

“Không thuộc được.”

“Em ngốc quá.”

Anh trai kỳ quái dường như đang cười cô, chính cô cũng cười rộ theo.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên giọng nói nghiêm túc của cậu nhóc: “Ngày xửa ngày xưa, rất nhiều loài động vật thuộc các chủng tộc khác nhau chung sống trong rừng, có một con sói xám lớn luôn quan sát con thỏ trắng nhỏ yếu đuối, tìm mọi cách để đuổi theo nó. Thỏ trắng nhỏ chạy quá nhanh, con sói xám lớn bám theo nó vào rừng, phát hiện con thỏ trắng nhỏ đang ngồi bất động trên cỏ. Con sói xám lao lên, kết quả rơi vào hố đen lớn.”

Lời kể đến đây chợt dừng lại, cô bé đợi hồi lâu không nghe thấy câu tiếp theo, tò mò gặng hỏi: “Sau đó thì sao anh?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Sau đó sói xám lớn phẫn nộ không cam lòng chỉ vào cửa hố nói, ‘Chờ ta leo lên thì sẽ ăn mi sạch sẽ’, còn thỏ trắng nhỏ nở nụ cười đắc ý.”

“Cuối cùng thì sao?”

“Cuối cùng à, đương nhiên thỏ trắng nhỏ ăn thịt sói xám lớn rồi!”

“Anh gạt người, thỏ nhỏ như vậy, sao ăn được sói xám lớn?”

“Hừ, câu chuyện của anh, anh nói nó được thì nó được.”

Cô bé không hiểu câu chuyện này, hoàn toàn không giống những gì cô bé từng nghe trước đây, cứ như tạm thời bịa ra. Cô bé truy hỏi mới có thể nghe diễn biến tiếp theo, kết thúc còn kỳ cục nữa chứ.

Nhưng cô bé vẫn vui lắm, trong những ngày tháng bị lãng quên này, có người sẽ đàn, kể chuyện cho cô bé, tặng cô bé nhiều viên kẹo ngọt ngào.

*

Trong hiện thực, Vân Kiều được cứu ra rơi vào hôn mê, Thẩm Trạm lập tức đưa cô đến bệnh viện, bên giường treo bình truyền dịch. Còn anh đợi đến khi tình trạng của cô ổn định.

Thẩm Trạm ngồi canh bên giường, ánh mắt nhìn ngắm gương mặt tái nhợt của cô gái, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Rõ ràng nói phải chăm sóc cô thật tốt, nhưng luôn để cô gặp nhiều nguy hiểm như vậy.

Người bình thường bị nhốt trong thang máy sẽ lo lắng sợ hãi, huống chi là một người mắc bệnh tâm lý. Anh không dám tưởng tượng nếu chậm một chút nữa, hậu quả sẽ khó có thể cứu vãn thế nào.

Trong tình hình này, bác sĩ Phí thúc giục anh hãy mau chóng đồng ý thực hiện kế hoạch trị liệu: “Bệnh tâm lý như chứng sợ không gian kín nên điều trị lâu dài, không thể trì hoãn nữa.”

“Nhưng bây giờ em ấy không nhớ gì cả.” Cô không thể thẳng thắn giãi bày nội tâm và cảnh ngộ của mình để phối hợp trị liệu với bác sĩ tâm lý được.

“Có thể thử thôi miên.” Bác sĩ Phí đề nghị.

Thẩm Trạm dời mắt đi, ánh đèn chiếu xuống, sắc mặt chìm giữa luồng sáng của anh trông đầy châm chọc: “Thử thôi miên để tìm lại những ký ức khiến em ấy đau khổ sao?”

Dạo trước anh hoàn toàn đồng ý với phương pháp trị liệu mà bác sĩ Phí đề xuất, vì anh hy vọng Vân Kiều có thể bình phục. Nhưng vào đêm nay, nhìn Vân Kiều mất hết sức lực ngã trong thang máy, lúc bế cô lên, anh chỉ cảm thấy trong lòng nhẹ tênh. Một cô gái yếu ớt như thế, không thể chịu thêm bất kỳ đau đớn nào nữa.

Vốn dĩ muốn giúp cô phục hồi sức khỏe, nhưng bây giờ anh đổi ý rồi.

Nếu cô trị liệu thì sẽ phải đối mặt với tất cả những đau khổ cô từng trải qua, vất vả lắm cô mới quên đi quá khứ mang tới cho cô bóng ma tâm lý nghiêm trọng, vậy cần gì phải nhớ lại chứ?

“Mục đích tiếp nhận trị liệu là giúp cô ấy khỏe lên.” Phát hiện Thẩm Trạm bài xích phương án trị liệu, bác sĩ Phí nhíu mày, cố gắng thuyết phục.

“Nhưng nếu thất bại thì sao?” Anh lớn tiếng chất vấn, ấn mạnh tay lên bàn: “Nếu thất bại, sau này em ấy sẽ tiếp tục gánh chịu những ký ức đó, thậm chí còn tệ hơn.”

Anh khó lòng mà tưởng tượng ra hậu quả cực đoan như vậy, cho dù tỷ lệ thất bại rất nhỏ.

Bác sĩ Phí chưa bao giờ thấy Thẩm Trạm như thế, cặp mắt sắc bén tựa chim ưng kia lóe lên vẻ tức giận, ông hoảng sợ, không dám nói gì trong giây lát.

Cuối cùng Thẩm Trạm dứt khoát quyết định: “Tạm thời cứ vậy đi, trước khi em ấy khôi phục trí nhớ, tôi hy vọng em ấy có thể vui vẻ.”

Chí ít, Kiều Kiều sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc vô tư vô lo trong thế giới mà cô đã dệt cho chính mình.

Đêm nay, Vân Kiều không tỉnh lại, Kiều Kiều không xuất hiện.

Hôm sau, Triệu Âm Lan đại diện cho lớp xách theo hoa quả đến thăm, giữa hàng lông mày cô ấy đầy vẻ hối hận: “Sớm biết vậy tớ đã không lấy loa gì hết, may thay cậu không sao, xin lỗi cậu nhiều.”

Nếu không vì cô ấy nhờ Vân Kiều trở về lấy đồ, cô sẽ không vào nhầm thang máy hỏng, nghiêm trọng đến mức hôn mê nhập viện.

Vân Kiều tỉnh dậy ngồi trên giường bệnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nở nụ cười nhẹ: “Không phải lỗi cậu, chuyện ngoài ý muốn thôi mà.”

Triệu Âm Lan cao giọng phản bác: “Chuyện ngoài ý muốn gì chứ. Cậu không biết hiện tại trên mạng đã lan truyền khắp nơi, nói vì quay phim nên đoàn làm phim của Lương Cảnh Ngọc yêu cầu quản lý ký túc xá xé bỏ thông báo thang máy có trục trặc, hại cậu vào nhầm thang máy đấy.”

Vốn dĩ tin tức Lương Cảnh Ngọc quay phim ở Đại học Cảnh Thành đã nhận được nhiều chú ý, hơn nữa còn xảy ra tai nạn thang máy bất ngờ, người mắc kẹt bên trong hôn mê được đưa vào bệnh viện, chuyện này chỉ cần lộ ra ít tin tức thôi cũng sẽ bị phóng đại vô số lần.

Từng đợt từng đợt tin truyền ra, lời ban đầu từ miệng dì quản lý ký túc xá: “Tạm thời không dán, quay phim xong họ sẽ lập tức báo cho tôi đi dán thông báo” đã bị bẻ thành: Đoàn phim của Lương Cảnh Ngọc vênh váo, đòi xé bỏ thông báo trục trặc, khiến nữ sinh năm nhất Đại học Cảnh Thành đi nhầm thang máy phải nhập viện cấp cứu.

Triệu Âm Lan đưa hot search cho cô xem, trên mạng những người khen ngợi Lương Cảnh Ngọc lập tức lật mặt, mỗi người một câu nước bọt có thể tạo thành sông nhấn chìm người ta.

Cô trượt ngón tay xuống, tất cả đều là tin tức tiêu cực về Lương Cảnh Ngọc.

Cho tới khi một tấm ảnh không rõ nét xuất hiện, Triệu Âm Lan bỗng dừng lại: “Nhưng có một số người kỳ quái đang chèo thuyền CP đấy, họ không biết người bế cậu là anh trai cậu, nên bịa ra mấy mẩu chuyện nhỏ.”

Bấy giờ cảnh Thẩm Trạm bế Vân Kiều ra bị chụp lại, tư thế bế công chúa khiến cư dân mạng tràn ngập trái tim thiếu nữ chú ý, từ một câu “Bế kiểu công chúa ngọt ngào quá” đã biến thành câu chuyện CP.

Lướt mắt qua đống chữ kia, Vân Kiều ngẩng đầu hỏi: “Thẩm Trạm... anh trai tớ, sao anh ấy lại tới?”

Triệu Âm Lan thở dài: “Hôm qua tớ thấy cậu đi lấy loa mãi chưa về, điện thoại không gọi được nên dứt khoát tự trở về tìm. Rồi tớ phát hiện dì quản lý ký túc xá và nhiều người đang chặn ở cửa thang máy, họ nói thang máy trục trặc có người mắc kẹt bên trong.”

“Trở về phòng ngủ không thấy cậu, tớ mới đoán người bị nhốt trong thang máy có thể là cậu, tớ cũng không chắc lắm nên gọi cho anh trai cậu, anh ấy nghe xong thì lập tức chạy tới.” Trước đây, vào lần đầu tiên Thẩm Trạm đưa Vân Kiều đến ký túc xá, anh đã để lại số điện thoại cho các cô, hàm ý nếu Vân Kiều gặp chuyện bất trắc thì kịp thời liên lạc, không ngờ sẽ dùng tới nhanh như vậy.

Thấy có người bị mắc kẹt trong thang máy, quản lý ký túc xá nhanh chóng gọi đội phòng cháy chữa cháy. Khi đến trường, Thẩm Trạm đã ướt đẫm mồ hôi, hô hấp nặng nề.

Triệu Âm Lan còn nhớ rõ cảnh Thẩm Trạm xông vào, anh hết sức sốt ruột, hận không thể tự mình tiến lên phá cửa, nhưng anh cố gắng kiềm chế, không quấy nhiễu đội phòng cháy chữa cháy cứu viện. Anh đứng đờ người bên cạnh, nắm tay siết chặt: “Em ấy mắc chứng sợ không gian kín, cầu xin mọi người mau lên.”

Cầu xin.

Bình thường hiếm ai sẽ nói từ này, nhưng vì người bị nhốt trong thang máy, anh đã hạ xuống cái tôi kiêu ngạo của mình.

Khoảnh khắc cửa thang máy hé mở, anh không hề do dự xông về phía trước hợp sức với lính cứu hỏa đẩy ra, để ánh đèn sáng ngời chiếu vào.

Triệu Âm Lan hồi tưởng cảnh tượng kia, nếu đổi thành cô ấy mắc kẹt trong thang máy, có một người đàn ông mang theo ánh sáng như vậy xuất hiện, cô ấy nhất định sẽ tôn sùng anh là thiên thần!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhận ra mình đã nghĩ nhiều, Triệu Âm Lan cất điện thoại, không nghĩ miên man nữa: “Có sao nói vậy, tấm ảnh này đẹp thật, nhưng đáng tiếc bọn họ chèo nhầm CP rồi.”

Đây có vẻ giống việc “người có tình rồi cũng sẽ thành anh em” nhỉ?

Vân Kiều muốn giải thích, nhưng khi cân nhắc đến tính cách không thể giấu chuyện của Triệu Âm Lan, cô mấp máy môi rồi đành im lặng.

Vừa lo cho sức khỏe cô, vừa sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi, Triệu Âm Lan cũng không ở lại quá lâu nên đã rời đi, trước khi đi chúc cô sớm ngày bình phục.



Triệu Âm Lan đi rồi, Vân Kiều nghiêng người lấy điện thoại của mình để trên bàn bên cạnh, cô mở weibo ra, trong đầu hiện lên cảnh trong ảnh chụp.

Cô nhớ rõ tiêu đề tấm ảnh mà Triệu Âm Lan cho cô xem, tìm kiếm từ khóa, tin tức và hình ảnh liên quan nhảy ra.

Vân Kiều mở bức hình lớn ra xem hồi lâu, cuối cùng ngón tay đang giơ giữa không trung hạ xuống, ấn giữ màn hình lưu lại.

Tại sao Thẩm Trạm tới trường? Sau khi tỉnh lại, đương nhiên cô đã hỏi về vấn đề này, nhưng Thẩm Trạm chỉ thản nhiên trả lời: “Bạn cùng phòng của em gọi điện cho anh nói em có thể bị nhốt trong thang máy, nên anh lập tức đến.”

Dường như Thẩm Trạm không muốn nhắc tới tai nạn bất ngờ tối qua, cô cũng không hỏi nhiều.

Triệu Âm Lan thì khác, Triệu Âm Lan là một người nhiều chuyện, một số việc chỉ cần mở miệng, Triệu Âm Lan có thể kể hết những gì mình thấy.

Đúng như dự đoán, câu trả lời của Triệu Âm Lan và Thẩm Trạm khác hẳn nhau. Dù cô không tận mắt chứng kiến cảnh tượng mà Triệu Âm Lan miêu tả kia, trong lòng cũng ngạc nhiên không thôi.

Xem ra Thẩm Trạm đã dốc hết sức hoàn thành trách nhiệm của một người anh trai, nhưng cô không muốn thừa nhận.

Vân Kiều lẳng lặng nghĩ, điện thoại cầm trong lòng bàn tay bỗng rung lên, cô mở ra nhìn, là thông báo tin nhắn của Ngôn Tư Mộ.

Thiểu Thiểu: [Tớ nghe nói chuyện thang máy, cậu sao rồi?]

Kiều Kiều: [Tớ ổn rồi.]

Cô ấy không đề cập đến hot search cũng không gặng hỏi gì thêm, chỉ hỏi tình trạng sức khỏe của cô rồi gửi một vài lời chúc cô chóng khỏe.

Vân Kiều hơi cảm khái.

Cô cho rằng sau khi mình mất trí nhớ, bạn bè quen biết sẽ không thể thân thiết hơn, nhưng không ngờ vẫn còn nhiều người quan tâm cô như thế.

Ở cửa truyền đến tiếng động, Vân Kiều nhìn sang, người đàn ông ra ngoài ăn cơm trưa đã trở về, vừa vặn đúng mười lăm phút.

“Ồ, có tinh thần chơi điện thoại rồi à.”

Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, chất giọng của anh rất độc đáo, Vân Kiều thành thật phản bác: “Không chơi, đang trả lời tin nhắn.”

“Tin nhắn gì?” Thẩm Trạm khoanh tay, lười biếng ngồi trên ghế chăm người bệnh.

Anh thuận miệng hỏi, Vân Kiều cũng thuận miệng đáp: “Bạn em hỏi thăm sức khỏe của em.”

“Nói cho em biết, nếu ai đề cập tới mấy chuyện lung tung thì cứ mặc kệ họ.” Thẩm Trạm cúi đầu vỗ vỗ ống tay áo, thái độ thản nhiên.

Vân Kiều dựa lưng vào gối, hơi dời mắt đi: “Vấn đề lung tung gì?”

“Không có thì thôi, anh chỉ nhắc em trước.” Thẩm Trạm thiếu tự nhiên sờ sờ mũi.

Vân Kiều thẳng lưng.

Cô đoán chắc Thẩm Trạm cũng đã thấy những lời lan truyền trên mạng, cô nhìn phản ứng khó xử của Thẩm Trạm, không khỏi cảm thấy có phần buồn cười.

Bị ánh mắt vui vẻ của cô nhìn chăm chú tới nỗi mất tự nhiên, Thẩm Trạm nhún vai quay mặt đi, chuyển chủ đề: “Chú Liễu chưa đưa cơm tới nữa? Phải trừ lương mới được.”

“Đưa tới bệnh viện phiền phức lắm, thật ra gọi đồ ăn bên ngoài cũng đủ rồi.”

“Vậy sao được, bệnh nhân phải có tính tự giác của bệnh nhân, OK?”

Vân Kiều lười tranh cãi với anh.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, chú Liễu cầm bình giữ ấm bước vào phòng bệnh, canh dinh dưỡng nấu cho Vân Kiều vẫn còn nóng hổi.

Tháng Chín ở Cảnh Thành oi bức, trán chú Liễu đổ mồ hôi, Thẩm Trạm nhận lấy bình giữ nhiệt từ tay chú: “Chú Liễu vất vả rồi, cháu sẽ tăng lương cho chú ạ.”

Nghe thấy vậy, Vân Kiều ngẩng đầu liếc anh.

Người này luôn mạnh miệng mềm lòng.

Đồ đã đưa đến, Thẩm Trạm bảo chú Liễu rời đi trước, anh tự múc canh và thức ăn ra, đặt lên bàn.

Vân Kiều cầm bát đũa ăn cơm, nhai từng miếng nhỏ. Nhìn động tác chậm chạp của cô, Thẩm Trạm luôn nhắc nhở cô ăn canh.

Vân Kiều để đũa xuống lấy thìa, múc một muỗng đưa vào miệng, nước canh nóng phỏng đầu lưỡi, cô vội vàng há miệng: “Nóng.”

Chiếc thìa rơi xuống bát sứ phát ra tiếng va chạm leng keng.

“Vân Tiểu Kiều, em đúng là yếu đuối.” Thẩm Trạm nhìn cô trêu một tiếng, nhưng tay vẫn tự động bưng bát cầm thìa lên, anh thổi nguội rồi đưa đến miệng cô.

Ăn hai muỗng cơm rồi đút một thìa canh, được Thẩm Trạm dỗ dành không ngừng, cô nuốt rất nhiều canh dinh dưỡng.

Từ hưởng thụ đến kháng cự, Vân Kiều nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn hơi ấm ức: “Em uống hết nổi rồi.”

Thẩm Trạm cầm bình giữ nhiệt lên nhìn, lúc này mới đậy lại: “Được rồi.”

Ở trước mặt cô, người đàn ông sống phóng khoáng này đã biến thành anh trai đảm đang, chờ cô ăn xong, anh giúp cô thu dọn bàn và bát đũa.

Vân Kiều nằm trên giường, một lọn tóc xõa xuống, quét qua gò má.

Cô không nhúc nhích, quan sát bóng dáng đang chuyển động của Thẩm Trạm.

Cô từ từ nhoẻn miệng cười.

-

Vân Kiều không thích bệnh viện, chiều hôm đó đã xin về nhà. Vụ tai nạn đêm qua không gây ra bất kỳ tổn hại bên ngoài nào cho cơ thể cô, tâm trạng của cô cũng đã ổn định lại, bác sĩ cho phép cô xuất viện.

Trở về ngôi nhà quen thuộc, Vân Kiều thả lỏng hơn hẳn.

Kiều Kiều chạy tới cọ chân cô, Vân Kiều đùa một chút, Thẩm Trạm bỗng xuất hiện lôi Kiều Kiều ra sau, cũng đuổi cô lên lầu: “Bác sĩ dặn em phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Buổi trưa không ngủ, quả thực cô hơi mệt mỏi, Vân Kiều ngáp dài nằm trên giường, đánh một giấc tới tối.

Vào ban đêm, cô lại gặp ác mộng, tỉnh dậy đối mặt với căn phòng rộng rãi, cô chỉ cảm thấy bốn phía mờ mịt trống trải, trong lòng dâng lên nỗi khủng hoảng đầy bất lực.

Trán toát ra mồ hôi, Vân Kiều muốn thoát khỏi cảnh ngột ngạt này, cô xốc chăn lên chạy sang phòng bên cạnh, giơ tay cuống cuồng gõ cửa.

Người nọ vừa xuất hiện, cô lập tức hạ lòng phòng bị xuống, bắt lấy cánh tay Thẩm Trạm, cô mở to miệng thở dốc.

“Vân Kiều?” Thẩm Trạm vững vàng đỡ lấy cô: “Sao thế em?”

Đã nghe thấy giọng nói ân cần thân thương, nên vào khoảnh khắc cô lên tiếng, cảm giác uất ức tích tụ trong lòng lập tức bộc phát: “Em không muốn ở một mình.”

“Được rồi, được rồi, em không ở một mình, chẳng phải vẫn còn anh đây sao?” Thẩm Trạm vòng tay ôm lấy lưng cô.

“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em chứ?” Vân Kiều ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, thuận thế dựa người vào ngực anh, khao khát lưu luyến hơi ấm nơi anh.

Thấy tình trạng của cô bất ổn, Thẩm Trạm giơ tay nắm vai cô, chưa trả lời câu hỏi của cô.

Vân Kiều trở tay túm lấy quần áo của anh, bướng bỉnh muốn một đáp án.

“Thẩm Trạm.”

“Anh ơi?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv