Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 71.4: Máu nhuộm hồ Bích Ba



Dáng vẻ như ôm được vật báu kia, lo lắng, đau lòng, tự trách kia, con mắt lã chã chực khóc kia, Cố Khinh Hàn nhìn thấy có chút hoảng hốt.

Duỗi tay, lau đi nước mắt trên mặt hắn.

Vãn Dung công tử bỗng nhiên nâng cặp mắt ngập nước lên nhìn Cố Khinh Hàn.

Trong lòng Cố Khinh Hàn ấm áp, trấn an nói: "Đừng lo lắng, ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!"

Vãn Dung công tử cúi đầu, gật gật đầu, trong mắt lại nhỏ xuống một giọt nước mắt. Duỗi tay, lau lau, có chút mất tự nhiên nói: "Thật xin lỗi, để ngươi chê cười!"

Cố Khinh Hàn cười cười, xua xua tay không sao cả.

Tầm mắt nhìn về phía ngoài hang núi, có chút nghiêm túc nói: "Chúng ta cần phải nhanh rời khỏi nơi này, nói vậy, không đến một lát nữa, các nàng sẽ đuổi tới nơi này!"

"Được!"

Kéo tay Vãn Dung công tử, sau khi đi được vài bước, ngừng lại, do dự nói: "Nếu không, chúng ta tách ra đi thôi, người các nàng muốn giết là ta, ngươi đi theo ta, ngược lại không an toàn!"

Lời còn chưa nói xong, tay đã bị nắm chặt gắt gao: "Không, ngươi đi đâu, ta sẽ đi đấy, ta nhất định phải đi cùng ngươi!"

Cố Khinh Hàn còn muốn cự tuyệt, nhìn thấy kiên định trên mặt Vãn Dung công tử, lời nói đến miệng, nuốt xuống. Những người đó, xuống tay tàn nhẫn vô tình như thế, mặc dù chính là muốn giết mình, cũng sẽ không bỏ qua cho Vãn Dung.

Vãn Dung công tử nhìn thần sắc do dự trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố Khinh Hàn, vội vàng lại thêm một câu: "Ta sẽ không rời khỏi ngươi, chết cũng không rời khỏi!"

Thân mình Cố Khinh Hàn chấn động thật mạnh, liếc mắt nhìn Vãn Dung công tử một cái ý vị sâu xa, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trong Văn vương phủ.

Nạp Lan Văn bị dọa, mấy ngày không xuống được giường.

Hôm nay, khi vừa mới có chuyển biến tốt đẹp, đang ngồi ở trên ghế nằm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Lục Lao Tô đã mang theo vô số người, sâm, linh chi tới thăm Nạp Lan Văn.

"Cái gì, ngươi nói, nhân vật thần tiên kia không phải Vãn Dung công tử?" Trên mặt Nạp Lan Văn ngoài một chút tái nhợt ra, lại không có vẻ gì là có bệnh, mà là kinh ngạc, kinh ngạc nồng đậm.

"Đúng vậy, Vương gia, gảy ra tiên khúc cùng bướm bay múa cũng là mỹ nhân thần tiên kia, Vãn Dung công tử tuy đẹp, tuy có tài hoa, nhưng cùng đứng chung một chỗ với vị mỹ nam kia, nháy mắt đã bị nhấn chìm không còn nha, chênh lệch này, cũng không phải là một chút, hai chút đâu!"

"Hơn nữa, heo béo Đoạn Ảnh kia, thế mà còn dám giấu giếm ngài, đẩy thứ phẩm Vãn Dung công tử này cho ngươi, mà mỹ nam thần tiên, giữ lại cho một mình mình!"

"Lúc ấy, vương gia du ngoạn đế đô, cho nên không biết tình huống, thật ra, tấm thân Vãn Dung công tử kia sớm đã không phải xử nam. Mới không lâu trước đây, tú ông của Quần Phương Quán thế mà bán đêm đầu của Vãn Dung công tử đi!"

"Đáng giận nhất chính là, có được đêm đầu của Vãn Dung công tử, thế mà lại là một kẻ ăn mày, Vương gia, ngài nói xem, Đoạn Ảnh này có phải khinh thường ngài hay không?"

Lục Lao Tô thêm mắm thêm muối kể lại sự việc, Nạp Lan Văn càng nghe càng giận, phất một cái, đồ đạc gần đó rơi xuống hết, ném rơi hết chén trên bàn.

Nhóm tiểu thị bên cạnh vội vàng cúi đầu quỳ xuống, không ngừng rùng mình.

"Đoạn Ảnh, ngươi, con heo béo chết tiệt này, thế mà, ngay cả bổn vương cũng dám lừa gạt, bổn vương thấy ngươi chán sống rồi!"

Nạp Lan Văn nổi trận lôi đình, từ trước đến nay đều chưa từng có người nào dám lừa y như vậy!

"Vương gia, như tiểu nhân thấy, có lẽ huyết án trên thuyền hoa, Đoạn Ảnh cũng là biết trước tình hình, nếu không, tại sao mọi người dù ít dù nhiều đều bị thương, chỉ có một mình nàng ta không hề bị thương, ừm, không đúng, phải nói, nhóm hộ vệ, tiểu thị của nàng ta, hầu như đều không hề bị thương, đây không phải rất kỳ lạ sao?"

"Về sau, tiểu nhân biết được, thì ra, những thuộc hạ đó của Đoạn Ảnh, đều trốn ở trong sương phòng khác của nàng ta, mà những thích khách đó, cũng không hề đi lục soát sương phòng khác, nếu những thích khách đó thật sự máu lạnh vô tình như vậy, tại sao lại cố tình không đi lục soát sương phòng, giết người đâu?"

Nạp Lan Văn càng nghe càng cảm thấy hợp lý. Mẹ nó, mấy chục người mình mang theo, hầu như toàn quân bị diệt, trên tay mình còn ăn một đao, đến bây giờ vẫn đau đây!

Bọn thị vệ, ngoài Phong Vũ Lôi Điện còn một hơi thở ra, toàn bộ đều chết, ngay cả Phong Vũ Lôi Điện còn có thể sống sót hay không vẫn còn khó nói.

Nếu lúc ấy không phải thống lĩnh cấm quân dẫn người lại đây, chỉ sợ cái mạng này của y cũng phải tèo.

Mặc kệ trận ám sát này có liên quan đến Đoạn Ảnh hay không, nàng ta lừa y lại là sự thật!

Đệch, có phải cho là y dễ bắt nạt hay không? Từ khi nào, ngay cả một cái đầu heo cũng có thể cưỡi trên đầu y?

Bạo rống một tiếng: "Người tới, chuẩn bị kiệu, lão tử muốn đến phủ đế sư!"

Đôi mắt Lục Lao Tô chớp nhanh một cái, ánh sáng lập loè, lấy lòng nói: "Vương gia bớt giận, hiện tại, Đoạn Ảnh không ở trong phủ đế sư, mà là ở biệt viện Túy Nguyệt của nàng ta."

"Biệt viện Túy Nguyệt phải không? Vậy vừa đúng lúc, bổn vương còn không muốn nhìn thấy cái mặt nạ kia của đế sư đâu, bãi giá!"

Chỉ một lát sau, một đám người, mênh mông cuồn cuộn đi thẳng đến biệt viện Túy Nguyệt.

Dọc theo đường đi, Lục Lao Tô khen Vệ Thanh Dương đến trên trời dưới đất, có một không hai.

Chọc đến nỗi y không nhịn được muốn chạy như bay qua, nhìn xem Đoạn Ảnh rốt cuộc cất giấu nam nhân tốt gì.

Đệch, cho dù có đẹp, có thể đẹp hơn ba vị quý quân của hoàng tỷ y sao?

Nghĩ đến ba vị quý quân của hoàng tỷ, Nạp Lan Văn chảy xuống từng luồng nước dãi.

Tuy rằng, y là hoàng nữ, nhưng đã phong vương, cũng không thể suốt ngày ra vào hậu cung.

Nhưng y nhớ rõ, có một lần vào lúc gia yến, hoàng tỷ không biết lên cơn điên gì, mời cả ba vị quý quân của nàng tới.

Y vĩnh viễn đều nhớ rõ dáng vẻ ba vị quý quân kia, sau khi vừa nhìn một cái, cho dù có mỹ nam tử bên cạnh, mắt y đều coi thường.

So sánh với ba vị quý quân kia, đó đâu chỉ là đám mây với nước bùn, ánh trăng sáng với ánh huỳnh quang? Chênh lệch kia, quả thực không thể dùng lời nói mà hình dung được.

Đoạn quý quân quyến rũ mị hoặc, nóng bỏng mê người.

Thượng Quan quý quân, trong sáng thuần khiết, làm người thương tiếc.

Còn có Vệ quý quân, thanh lãnh an tĩnh, làm người ta mơ màng.

Ba người bọn họ, bất cứ nhất cử nhất động nào, đều là tuyệt vời như vậy, tuyệt vời..

Lục Lao Tô không khỏi có chút ngờ vực, lúc này còn chưa tới biệt viện Túy Nguyệt đã như vậy, vậy một lát nữa tới biệt viện Túy Nguyệt rồi, nàng ta còn không trực tiếp đẩy ngã?

Tuy rằng, y cũng muốn có được vị mỹ nhân thanh y kia, nhưng y còn có tự biết thân biết phận, thực lực của mình còn không đủ để chống lại đế sư, đế sư một ngày chưa rơi đài, y sẽ không làm gì được Đoạn Ảnh.

Nếu y đã không chiếm được, y sẽ không để nàng ta có được, cùng lắm thì hủy hoại!

Nghĩ đến đây, Lục Lao Tô cười u ám.

Biệt viện Túy Nguyệt.

Nạp Lan Văn ngồi ở trên ghế chủ vị, nhìn cánh tay bị thương rũ xuống trên vai giống mình của Đoạn Ảnh, thậm chí ngay cả cái tay bị thương, cũng là cùng một tay.

Khóe miệng giật giật, buồn bực một trận. Không lâu trước đây, mình còn cười nhạo nàng ta, hiện tại, chính mình cũng giống như nàng ta, gãy một cánh tay.

"A, Đoạn Ảnh ơi Đoạn Ảnh, ngươi nói xem, ngươi lấy gan chó từ đâu ra, thế mà ngay cả bổn vương cũng dám lừa gạt, có phải ngươi muốn chết hay không a?"

Trên mặt Đoạn Ảnh vốn đã trắng bệch, nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, bịch một tiếng quỳ xuống: "Oan uổng a, tam hoàng nữ, ngài đừng nghe Lục chuột già nói hươu nói vượn, ngài là ai? Tiểu nhân lại là ai? Tiểu nhân làm sao dám lừa gạt ngài đâu!"

Trong lòng Đoạn Ảnh hoang mang lo sợ, tam hoàng nữ tới làm cái gì, không phải là tới tìm y để muốn thanh mỹ nhân chứ? Vạn lần đừng thế a, thanh mỹ nhân là của y, ai cũng không thể cướp đi!

Ngực bị đá thật mạnh một cái, trực tiếp đụng vào góc bàn, đau đến y nhe răng trợn mắt, đang muốn chửi ầm lên. Chờ nhìn thấy là Nạp Lan Văn, tư thế vội vàng ngay ngắn lại, quỳ xuống.

"Đừng gọi bổn vương là tam hoàng nữ, bổn vương đã phong vương, không thân với ngươi!"

"Vâng vâng vâng, tam hoàng nữ, không phải, vương gia, Văn vương gia!" Một bên, Lục Lao Tô ghé sát vào bên tai Nạp Lan Văn: "Vương gia, Đoạn Ảnh có lừa gạt ngài hay không, ngài phái người lục soát một chút chẳng phải là sẽ biết?"

Thanh âm của Lục Lao Tô không lớn, nhưng tại phòng khách yên tĩnh này, lại truyền vào trong tai mọi người rõ ràng.

Trong đó, Đoạn Ảnh nghe câu nói như thế, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, lần thứ hai trắng một cái.

Xong rồi, thảm, thảm, xong rồi..

Vậy nên làm cái gì bây giờ..

Y đã sớm biết rằng, Lục Lao Tô sẽ nói việc này cho Văn vương, y đang định chuyển thanh mỹ nhân đi chỗ khác.

Lại nghe bọn hạ nhân nói, Văn vương gia tới rồi.

Vội vội vàng vàng đi ra tiếp giá, hiện giờ, thanh mỹ nhân còn đang ở biệt viện đây.

Vậy nên làm cái gì bây giờ, nếu mà nhìn tam hoàng nữ thấy thanh mỹ nhân, nàng có thể bỏ qua mới là gặp quỷ!

Nhịn không được mắng Lục Lao Tô trăm ngàn lần.

Trong lòng cầu nguyện, vạn lần đừng lục soát, vạn lần đừng lục soát, nếu là lục soát, y sẽ thảm.

Lừa gạt vương gia, đây chính là tội lớn a!

Rồi sau đó, về sau Văn vương gia sẽ còn để ý đến y sao, sẽ còn làm bạn với y sao, sẽ còn che chở y sao?

Đoạn Ảnh còn chưa cầu nguyện xong, thì có một đôi tay mịn màng, mềm mại như không xương nâng rèm châu lên, hai tiểu thị đi cùng phía sau, xuất hiện ở phòng khách.

Rồi sau đó, mỹ nam với một tử bộ thanh y chậm rãi đi ra.

Nhìn thấy nam tử áo xanh này, mắt tất cả mọi người đều co lại.

Có kinh diễm, có kinh hách, có không thể tưởng tượng nổi..

Trong đó, biểu hiện của Đoạn Ảnh và Nạp Lan Văn là rõ nhất.

Đoạn Ảnh nhìn thấy Vệ Thanh Dương đi ra, chân đang quỳ mềm nhũn. Xong rồi, xong rồi, hoàn toàn xong rồi.. Có phải mạng nhỏ của y sẽ không giữ nổi hay không..

Mà Nạp Lan Văn lại là hoảng sợ, đôi mắt trừng lớn.

Đó, đó, đó..

Mỹ nam tử thần tiên kia, mỹ nam tử thanh lãnh ngạo nghễ kia, còn không phải là Vệ Thanh Dương, Vệ quý quân sao?

Hắn làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv