Cố Khinh Hàn nhìn động tác Đoạn Ảnh vừa làm, vừa tức giận, vừa buồn cười, đồ heo béo chết tiệt này, bản lĩnh giả chết thế mà cao như vậy, có điều, cho dù nàng ta không cần bôi máu, nhìn cái dạng đầu heo kia của nàng ta, cũng không ai nhận ra được là sống hay chết!
Bên cạnh, sau khi đám người hắc y thấy đã chém ngã không ít thị vệ, cũng có một người dương kiếm khí lợi hại, bổ tới chỗ Cố Khinh Hàn, Cố Khinh Hàn vội vàng kéo Vãn Dung công tử tránh đi.
Rồi sau đó, giơ chân lên đá một cái, đá vào chân nữ tử hắc y, trực tiếp đá nàng ta ngã xuống đất.
Một nữ tử hắc y ngã xuống đất, lập tức có bốn năm nữ tử hắc y tấn công về phía bọn họ.
Bảo vệ Vãn Dung công tử ở sau người, thân hình linh hoạt, ở giữa bốn, năm nữ tử hắc y chạy tán loạn hai bên trái phải, trái một quyền, phải một chân, dốc toàn lực đánh ra.
Bốn, năm nữ tử hắc y bị Cố Khinh Hàn xoay quanh, đầu có chút choáng váng, trên người lại truyền đến từng đợt từng đợt đau đớn, đau đến nỗi trong lòng các nàng hỏa khí tràn ra, nhìn chằm chằm thân ảnh Cố Khinh Hàn, muốn một đao kết thúc mạng nhỏ của cô ngay lập tức.
Đáng tiếc, nha hoàn ăn mặc trang phục hạ nhân kia, tuy rằng sức lực không lớn bao nhiêu, thân hình lại là nhanh đến mức không thể dùng mắt thường để quan sát, hơn nữa, chiêu thức lưu loát, không dây dưa dài dòng, cũng không biết mình bị tấn công như thế nào, thân thể đau xót, trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất.
"Nàng ta không phải bạo quân kia!" Trong đám người, không biết ai rống lớn một tiếng.
Cố Khinh Hàn liếc mắt nhìn đến. Thị vệ bên cạnh Nạp Lan Văn, hầu như toàn bộ đều ngã vào trong vũng máu, bao gồm cả mấy chục thích khách bạch y che mặt lúc trước.
Giữa sân, còn thừa hai, ba thích khách bạch y, nhìn tình cảnh trước mắt, biết là nếu không bỏ chạy, hôm nay nhất định sẽ bị mất mạng, khẽ cắn môi, hung tợn trừng mắt, liếc nhìn Nạp Lan Văn một cái, không để ý từng miếng thịt bị khoét ra trên người, máu tươi trên miệng vết thương nhiễm đỏ bạch y, liều chết mở ra một con đường máu, nhảy xuống hồ Bích Ba mênh mông.
Mà Nạp Lan Văn bên này, Phong Vũ Lôi Điện, bốn hộ vệ bên cạnh, hầu như đều thành người máu, trên người, không biết là của mình, hay là của người khác, toàn thân trên dưới, gần như không nhìn ra màu sắc vốn có.
Nạp Lan Văn dựa vào ngăn tủ, ngồi xổm ở nơi đó, ôm đầu, thân mình lạnh lẽo đến phát run, cũng không dám quan sát động tĩnh giữa sân.
Mà một câu không phải bạo quân kia, sau khi vang lên, tình cảnh có trong nháy mắt ngơ ngẩn.
Động tác trên tay từng người đều chậm nửa nhịp.
Đột nhiên, lại một tiếng bạo rống vang lên: "Nàng ta ở nơi đó!"
Mắt Cố Khinh Hàn co rụt lại, nhìn toàn bộ thích khách hắc y, bỏ qua Nạp Lan Văn, vung vẩy trường kiếm, hùng hổ bổ tới trên người mình.
Vội vàng kéo Vãn Dung công tử còn đang trong trạng thái ngơ ngẩn sang một bên, lao ra khỏi cửa sổ thuyền hoa.
"Cố tiểu thư, Thanh Dương ca ca còn ở trong sương phòng đấy!"
Trong lúc chạy trốn, Vãn Dung công tử vội vàng túm tay Cố Khinh Hàn nói.
"Không còn kịp rồi, nhảy!" Nói xong một câu này, bèn kéo Vãn Dung công tử "ùm" một tiếng, nhảy xuống hồ Bích Ba.
Trong nháy mắt nhảy xuống, dường như nghe trên thuyền hoa, có người hét: "Tìm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Sau đó, lại nghe được vài tiếng ùm ùm, đoán chừng là đám thích khách hắc y che mặt kia cũng nhảy xuống theo.
Cố Khinh Hàn vội vàng túm Vãn Dung công tử, bơi ở dưới đáy thuyền hoa.
Vãn Dung không biết đã qua bao lâu, y chỉ biết, chính mình sắp không thở nổi nữa rồi.
Y vốn dĩ là không biết bơi, càng không hiểu phương pháp hô hấp, bị Cố Khinh Hàn một mạch túm xuống dưới thuyền hoa.
Đầu càng ngày càng nặng, hô hấp càng ngày càng khó khăn, ngay tại lúc y cho rằng mình sắp chết rồi, trong miệng một ngụm không khí truyền đến.
Không nhịn được muốn hít vào càng nhiều, đôi tay không tự giác vòng qua cọng rơm cứu mạng kia, ra sức hít vào không khí ít ỏi này.
Không khí trong miệng, khóe môi mềm mại, làm y không nhịn được muốn mở to mắt, nhìn xem thứ tuyệt vời này.
Vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Cố Khinh Hàn, đang ôm y, lấy miệng độ khí cho y.
Trái tim, thình thịch đập loạn, chưa từng có khoảnh khắc nào giống như hiện tại, đập loạn đến mức kịch liệt như vậy, dường như muốn lao ra khỏi lồng ngực y.
Trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng, có chút thẹn thùng muốn buông ra, giãy giụa vài cái, Cố Khinh Hàn không những không buông ra, ngược lại ôm càng chặt.
Trong lòng có một chút ngọt ngào, môi của nàng, thật mềm, thật ấm áp!
"Hô.."
Hai người buông ra, trồi lên mặt nước, hít một hơi thật mạnh.
Khi Vãn Dung định mở miệng, làm một cái tư thế tay "suỵt", ngăn cản hắn nói chuyện.
Rồi sau đó kéo qua hắn một cái, chìm xuống đáy nước, bơi về hướng bờ biển.
Đến tận khi màn đêm buông xuống, Cố Khinh Hàn mới ôm Vãn Dung công tử "ào ào" một tiếng, nhô đầu lên trên mặt nước, hít thở thật mạnh mấy ngụm không khí.
Kéo Vãn Dung đã hôn mê, bò lên trên bờ biển.
Buông Vãn Dung công tử ra, chính mình nằm ngửa ở bờ biển, thở hổn hển thật mạnh.
Những thích khách hắc y đó là người nào? Cùng những người trước kia ám sát cô trong rừng rậm, hình như là một đám người.
Cổ công công từ lần trước đuổi theo thích khách, đến bây giờ cũng không có tin tức, không biết hiện giờ hắn làm sao rồi?
Quay đầu, nhìn Vãn Dung công tử đã hôn mê, vội vàng kéo hắn lên, cõng ở trên lưng, đi từng bước một, gian nan đi xa.
Không thể ở lại nơi này, cần phải tìm nơi ẩn nấp trốn đi, hiện tại cô không có võ công, không có thị vệ, cái gì cũng không có, trừ khi có thể gặp được người quen, chứng minh thân phận của mình, lại phái binh tiếp viện.
Có điều, người giúp thích khách hắc y kia nếu có thể tìm được cô, cũng sẽ dùng thế lực chặn toàn bộ đường hồi cung.
Lắc lắc đầu, không thể trở về, trở về chính là chui đầu vào lưới!
Cõng Vãn Dung công tử đến một cái hang núi ẩn nấp, sau khi thả xuống, xoay người lại dùng cành trúc xóa đi những dấu chân vừa mới đi qua.
Xoay người, dựa vào vách đá, lau một đống mồ hôi.
Không đợi cô thở xong một hơi, một luồn sát khí lớn mạnh truyền đến.
Hai mắt của Cố Khinh Hàn nháy mắt lạnh lùng, nắm chặt cành trúc trong tay.
"Vù!"
Một cái phi tiêu bay đến, kèm theo tiếng gió cuồn cuộn, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi, lao đến.
Vẻ mặt Cố Khinh Hàn nghiêm lại, bằng công lực hiện tại của cô, căn bản không thể ngăn cản phi tiêu đang bay đến này, cũng không thể tránh đi phi tiêu đang bay đến này mà hoàn hảo, không hao tổn gì!
Trong chớp nhoáng, thân mình Cố Khinh Hàn nhanh chóng lướt sang một bên, tránh đi bộ phận quan trọng.
Tuy là tốc độ của Cố Khinh Hàn rất nhanh, trên cánh tay, vẫn bị khoét ra một miếng thịt sâu tận xương như cũ.
Ngoài động, mấy chục cái phi tiêu "vù" "vù" "vù" liên tiếp không ngừng tấn công đến.
Vị trí những phi tiêu này lao đến, đều là tử huyệt trên người Cố Khinh Hàn.
Cố Khinh Hàn nắm thật chặt cành trúc trong tay, ngưng tụ nội lực vào trên cành trúc.
Chỉ là vừa vận khí một cái, trên người đau đớn, đau đến nỗi cô toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng dùng cành trúc trong tay đẩy mấy cái phi tiêu lao đến xung quanh huyệt lớn ra.
Thân mình lăn một cái, lăn ra khỏi vùng có phi tiêu, chỉ là phi tiêu kia, một cái nối tiếp một cái, không ngừng cuồn cuộn đánh tới, không khỏi khiến Cố Khinh Hàn có chút chật vật, mấy chỗ trên người đều bị phi tiêu xẹt qua, máu tươi chậm rãi chảy ra.
Đau đến nỗi Cố Khinh Hàn muốn mắng cả mẹ!
Ánh mắt sắc bén nhìn vị trí nào đó bên ngoài, rồi sau đó, một tay lấy phi tiêu vừa mới tránh đi, nắm ở trong tay, con mắt lạnh lùng, phi tiêu kia, tốc độ lao ra so với ban nãy càng nhanh hơn, có thể so sánh với tia chớp, "vù" một tiếng lao đi.
"Phụt", ngoài động truyền đến một tiếng kêu rên ngã xuống đất.
Rồi sau đó, thân mình linh hoạt của Cố Khinh Hàn chật vật tránh đi một cái phi tiêu lao tới, vụt ra cửa động.
Con mắt sâu thẳm sắc bén, trừng phương hướng nào đó, chân quét sang một bên theo phương nằm ngang hướng tới vị trí nào đó, lòng bàn tay xoay một cái, xuất hiện mấy cái phi tiêu không biết lao đến từ khi nào, "vù vù", xuyên ra ngoài không khí lao đi, rồi sau đó "phụt" "phụt" "phụt" không biết bao nhiêu người ngã xuống.
Chờ sau khi những người đó đều đã chết hết, trong rừng cũng an tĩnh lại, Cố Khinh Hàn mới nhẹ nhàng thở ra, thân mình nhoáng lên, suýt chút nữa ngã trên mặt đất.
Cô vốn là bị nội thương nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng bị lệch vị trí còn chưa khôi phục, hiện giờ lại tiêu hao thể lực quá mức, thân thể có chút không chịu nổi, muốn khuỵu xuống.
Sau khi lảo đảo mấy cái, bám vào hang núi, miễn cưỡng đứng vững thân mình.
Quay đầu, nhìn thấy Vãn Dung công tử không biết từ khi nào đã tỉnh lại, đang nâng một cặp mắt đẫm lệ, lo lắng nhìn cô.
Nhìn thấy cặp mắt kia, Cố Khinh Hàn có chút khó hiểu, Vãn Dung công tử này, cô với hắn không thân cũng chẳng quen, gặp mặt cũng cùng lắm là vài lần thôi, hắn lộ ra biểu cảm này đối với mình, biểu cảm ai oán, lo lắng làm cái gì?
Còn chưa chờ cô phục hồi tinh thần lại, thắt lưng đã bị ôm một cái thật mạnh.
Một thanh âm mang theo khóc thút thít, tự trách, nức nở truyền ra.
Cái thanh âm kia, mang theo giọng mũi nồng đậm, cùng vui sướng khi mất mà tìm lại được, còn kèm một cỗ ảo não tự trách, Cố Khinh Hàn trong lúc nhất thời, cũng không biết Vãn Dung công tử này là có ý gì!
"Đều là do ta không tốt, đều là do ta! Nếu không phải tại ta, ngươi sẽ không xuất hiện ở trong phòng khách thuyền hoa, càng sẽ không bị người đuổi giết, còn bị thương.. Đều là do ta!"
Nani (cái gì) ?
Cái này liên quan gì đến hắn? Đám người kia chính là muốn giết cô a! Phải là cô liên lụy đến hắn mới đúng!
"Đều là do ta, đều do ta không tốt, thành gánh nặng của ngươi, hại ngươi bị thương!"
Cố Khinh Hàn có chút phát sợ, muốn bảo hắn đừng khóc, quần áo cô đều bị hắn khóc ướt rồi!
Nhìn thấy hắn run run lên, bả vai run rẩy không ngừng, vội vàng nuốt lời nói đến miệng trở về.
Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi chân Cố Khinh Hàn đều tê dại như bị chuột rút, Vãn Dung công tử mới ngừng khóc thút thít, nâng một đôi mắt đỏ, kéo cô ngồi sang một bên.
Rồi sau đó, cẩn thận băng bó vết thương trên cánh tay cô.