Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 81: Kết quả



Phương Lệ xem xong tin tức trên báo thì tức đến nổ phổi, hung hăng vỗ bàn cả giận, "Tay bác sĩ kia rõ ràng là nói linh tinh! Cái gì mà lừa gạt tài sản người già, giả làm người tốt tâm cơ các thứ... Không được, tôi phải đi cho hắn một trận!"

Cô bé ngồi bên cạnh vội vàng giữ chặt Phương Lệ ngăn cản, "Cậu bình tĩnh đi đã, đánh người cũng không giải quyết được gì đâu, danh tính của người ta đúng là bác sĩ, muốn phản bác phải lấy ra được chứng cứ, chúng ta cứ ồn ào mãi người ngoài hóng chuyện không biết gì chỉ cho là đang làm trò thôi..."

"Ha ha ha, Tiểu Lệ đứng nóng, có người làm trong bệnh viện lên Weibo vả mặt rồi này, mau vào xem! Ha ha ha ha, cười chết mất." Một người khác ngồi trong góc vội vàng phất tay, xoay màn hình máy tính cho các cô xem, hưng phấn nói, "Hoá ra trong fanclub chúng ta có nhiều bác sĩ y tá bệnh viện nằm vùng như vậy, video kia vừa đăng lên bọn họ đã lập tức nhảy ra lên tiếng rồi!"

Phương Lệ nghe vậy hai mắt sáng bừng, vội nhào qua hỏi, "Thật không? Vả mặt? Có chứng cứ không?"

"Chứng cứ đầy đủ nhé, gã bác sĩ béo bị vả sưng mặt rồi!" Cô gái kia cực kỳ hả giận.

Mọi người vội vàng túm tụm lại xem.

[ Thiên Sứ Áo Hồng: Vốn dĩ tôi chỉ muốn làm một fan âm thầm ủng hộ thôi, nhưng có vài người cứ ép tôi không thể không đứng ra. Bác sĩ X, anh lên TV đổi trắng thay đen như vậy không thấy chột dạo sao? Nam Nam học bốn năm đại học, chỉ cần được nghỉ là sẽ vào bệnh viện chơi với ông nội, nói chuyện, cắt móng tay, giúp ông cắt tóc lau mình đẩy đi phơi nắng, có thể nói là làm được tất cả những công việc mà hộ lý phải làm, đây là hành động "không quan tâm mặc kệ ông nội" trong miệng mấy người đúng không? ]

[ Thiên Sứ Áo Hồng: Mọi người còn nhớ album ảnh đồ chơi rất nổi tiếng trên Weibo tôi chứ? Trong đó có bao nhiêu món là bấy nhiêu lần Nam Nam đi thăm ông nội! Đó là chưa bao gồm đồ ăn và đồ dùng đâu nhé! Còn hai vị cha mẹ nuôi "tình thâm ý trọng" kia á, để tôi tính xem, đại khái nửa năm mới thấy mặt một lần, mỗi lần xuất hiện đều là muốn xin thứ gì đó, còn vì chuyện ông nội Bách muốn sang tên nhà cũ và tiệm vàng cho Nam Nam mà cãi cọ một trận lớn, lần đó Nam Nam còn bị đánh nữa. ]

[ Thiên Sứ Áo Hồng: Lần đầu tiên nhìn thấy Nam Nam ở bệnh viện, tôi chỉ nghĩ là một cậu học sinh theo mẹ vào thăm người nhà. Tôi thấy cậu ấy ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu lau máu mũi bèn cho một túi khăn giấy, cậu ấy cười nói cảm ơn tôi trong khi hốc mắt vẫn đỏ bừng, trên mặt hỗn độn đầy máu và nước mắt chật vật không chịu được, lúc ấy tôi liền nghĩ, đứa bé này thật đáng yêu. ]

[ Thiên Sứ Áo Hồng: Sau đó tôi có cơ hội nhìn thấy cậu ấy nhiều hơn, rồi tôi được chuyển từ tòa nhà hành chính sang khoa tổng hợp, từ tầng ba chuyển lên tầng sáu, chậm rãi ngày càng gần cậu ấy. Lại sau đó nữa, hai vợ chồng nhà họ Bách không màng đến sức khoẻ ông nội, cưỡng ép đón người về nhà. Cuối cùng Nam Nam và Ban Ngọc đến bệnh viện thu gom lại những món đồ chơi bị bỏ quên, đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy Nam Nam. Tôi rất may mắn còn được cậu ấy cảm ơn và xoa đầu an ủi, tôi nhớ rất rõ hôm ấy là lễ tang ông nội Bách, sắc mặt cậu ấy cực kỳ kém, nhưng vẫn tử tế nói cảm ơn tôi. ]



[ Thiên Sứ Áo Hồng: Tôi biết Ban Ngọc follow Weibo tôi bốn năm chỉ để theo dõi tình hình Nam Nam, mọi người có thể lật lại những bài tôi đăng trước đây, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Nam Nam, Ban Ngọc luôn là người đầu tiên bình luận. Những người nói Ban Ngọc và Nam Nam quen biết qua giới thiệu của vợ chồng nhà họ Bách có thể im đi được rồi, một người yên lặng chú ý bốn năm, cẩn thận quan tâm đến Nam Nam như vậy, mặc kệ mọi người có tin hay không, riêng tôi vẫn tin hai người đó là chân ái. ]

[ Thiên Sứ Áo Hồng: Ai mắng tôi thì tôi mắng lại, toàn bộ nhân viên trong khoa tổng hợp vừa rồi mới mở cuộc họp, lý do là có người dám nhận hối lộ, không phải loại bao lì xì người nhà bệnh nhân thường cho bác sĩ, mà là một đám người không biết từ đâu đến hối lộ toàn bộ bác sĩ y tá trong khoa, đề nghị chúng tôi nếu có phóng viên tới đây thì nói những điều không trung thực về Nam Nam. Những tin tức mọi người thấy trên TV kia đều là nói theo bản thảo soạn trước, còn bác sĩ X kia đã bị sa thải cũng với bà vợ vì tội nhận hối lộ rồi.]

[ Thiên Sứ Áo Hồng: Bài viết ở đây, mọi người tự xem đi, thân phận của tôi bây giờ đã lộ, tôi không sợ người ta vào xâu xé đâu, ai muốn cứ việc tới, Nam Nam cố lên. 【 hình ảnh 】【 link 】]

Xem xong một loạt bài đăng Weibo này, tâm tình Phương Lệ có hơi phức tạp, cô y tá này đối với Tiểu Nam... đúng là chân ái.

Người chị em thấy cô xem xong rồi, vội bấm vào vài tài khoản nữa kéo kéo, "Không chỉ vậy đâu, Weibo chính thức của bệnh viện cũng lên tiếng làm sáng tỏ, ghim cả quyết định thôi việc của bác sĩ kia lên nữa, còn một số bác sĩ y tá khác, cậu chờ đi để tôi mở cho cậu xem."

"Không cần." Cô nàng lắc đầu quay về ghế mình, phát ngốc nhìn chằm chằm màn hình, rất lâu sau mới lên tiếng, "Việc này chúng ta mặc kệ được rồi."

Cô bạn kinh ngạc, "Mặc kệ? Nhưng mà Tiểu Nam..."

"Không sao đâu." Phương Lệ nằm bò lên bàn nhìn giao diện Weibo màu sắc rực rỡ, lẩm bẩm, "Trận phong ba này sắp qua rồi."

Hướng gió dư luận đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Cư dân mạng hóng biến bị nội dung bài viết và công văn quyết định thôi việc trên official website của bệnh viện gõ cho choáng váng, sau khi kịp tiêu hoá thì bắt đầu nổi giận —— Đồ mập chết tiệt kia dám nhận tiền nói láo, người ta chết mộ xanh cỏ rồi còn đứng đó đặt điều nói xấu cháu trai người ta, đồ không biết xấu hổ!

Sau đó nữa, hội antifan nhảy nhót tung tăng biến mất sạch sẽ chỉ sau một đêm.

Sau đó của sau đó, Weibo chính thức của đài truyền hình phát thông báo xin lỗi rất trịnh trọng, nội dung liên quan đến một vài nhân viên nhà đài phát tán tin tức không đúng sự thật, toàn bộ những người này đều chịu trừng phạt, không một ai thoát được.

Cuối cùng, Cố Thạc âm thầm tiết lộ mối quan hệ thân thiết giữa Lôi Kha Song và Bách Hướng Quân lên mạng internet.

Cư dân mạng tiếp tục nổ tung, sau khi xâu chuỗi liên kết các sự kiện lại với nhau, bọn họ mới bừng tỉnh, giận dữ —— Hoá ra là âm mưu của cha mẹ nuôi bắt tay với họ hàng hãm hại cậu con nuôi! Hừ! Con nuôi cái rắm gì nữa, cắt đứt quan hệ rồi!

[ Nói người ta sao chép? Có cc! Nhắm mắt nói láo! Tác phẩm của người ta ưu tú như vậy, chồng người ta cũng lợi hại không kém, sao chép cái cm nhà mày chứ sao! ]

[ Nói người ta bất hiếu với cha mẹ nuôi? Hiếu cmm! Trần đời này có cha mẹ nào không biết xấu hổ như thế không! Bách Nam còn phải thanh toán bốn mươi vạn phí nuôi dưỡng đấy, đã đủ chưa! ]

[ Cuộc sống cá nhân phức tạp? Người ta là chân ái đấy được không! Yêu thầm bốn năm mới ôm được người về, thật không dễ dàng, có thể đừng trái lương tâm thật lòng chúc phúc người ta một chút được không! Nói bậy nhiều sẽ bị sét đánh đó! ]

[ Cái gì? Bọn này là fan não tàn? Là thuỷ quân? Ha ha ha, chúng tao rất vui được làm thuỷ quân thì làm sao? Bọn tao tự nguyện làm fan não tàn thì thế nào? Ghen tị à? Cho mày tức chết đi! ]

Trên mạng cứ ầm ĩ như vậy thêm vài ngày nữa, sự tình cuối cùng đã êm ả trở lại, Ban Giác thấy thời cơ đến rồi, vung tay lên cho Cố Thạc đăng nhập vào Weibo phòng làm việc phát đi mấy tấm ảnh.

[ Phòng Làm Việc Nam Gia Hữu Ngọc: Hội đấu giá tháng chín ở Cổ Vận, không gặp không về. 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]

Các fan đã lâu không nhìn thấy ảnh mới lập tức sôi trào, nhanh chóng xây lầu dưới phần bình luận.

[ Fan A: Cuối cùng Nam Nam đã xuất hiện rồi! Moah moah! Cậu đừng buồn nha, mọi người đều ủng hộ cậu! ]

[ Fan B: Có dám đăng ảnh selfie không! Có dám đăng ảnh full tác phẩm không nào! ]

[ Fan C: Cổ Vận? Vờ lờ! Hội sở cao cấp như vậy tui vô không được! Nam Nam, kêu chồng cậu phát cho tụi tui mấy tấm vé an ủi đi! 【 mắt lấp lánh 】]

......

[ Fan mới không tình nguyện lắm: Ừ, tác phẩm trên ảnh miễn cưỡng xem được đấy, có điều cần cố gắng thêm. ]

[ Fan trung thành tâm trạng tốt: Ngoan lắm ngoan lắm, chờ tác phẩm mới của Nam Nam, nhìn hình tui đoán là phong cách cuồng dã? Ừm ừm tốt lắm, đúng khẩu vị của tui. ]

[ Người qua đường thấy vui chạy vào: Quả nhiên là tay nghề tốt, haiz, thắng cả nhân sinh. Tôi đã xem qua tác phẩm của cậu rồi, cố lên, ủng hộ cậu đấy. ]

......

[ Dung Tây đứng trong góc: Chủ shop Nam Ốc, xin cậu hãy xem tin nhắn đi, tôi có việc gấp cần tìm, nhìn thấy xin lập tức trả lời tôi. ]

Cố Thạc dừng mắt trên một dòng bình luận, sau đó lại nhanh tay lướt qua, duỗi người —— Có ông chủ là celeb trên mạng đúng là lao lực, các fan nhiệt tình quá đáng sợ, thủ đoạn gạ gẫm cũng cực kỳ phong phú.

Trần Trạch nheo mắt nhìn máy tính, ánh mắt nghi hoặc, "Mấy người này vì sao lại muốn sinh khỉ con cho cậu Nam? Có phải bọn họ muốn đào góc tường nhà cậu hai không? Có cần nghiêm khắc cảnh cáo một chút không? Ừm, hay là tra tư liệu trước rồi ban từng người một."

Gương mặt thả lỏng của Cố Thạc nứt răng rắc, cạn lời quay đầu nhìn ông ta, "Trần Trạch, năm nay anh ba mươi tám rồi nhỉ."

"Nói chính xác là ba mươi tám tuổi rưỡi."

"Sao tôi cứ có cảm giác anh đã năm mươi tám tuổi rưỡi rồi..."

"Cậu dám kỳ thị người trung niên, chờ đó coi chừng tôi làm thịt cậu!"

"......"

Ba ngày sau, trên một bộ phim tuyên truyền giới thiệu danh tửu của đài truyền hình, bộ tửu cụ do Bách Nam thiết kế xuất hiện cực kỳ nổi bật.

Ban Lãng hài lòng tắt TV, gọi điện thoại cho cô bạn tình đầu hẹn thời gian ký hợp đồng tài trợ.

Khúc Văn Hân lù lù xuất hiện sau lưng ông ta, mỉm cười săn sóc dịu dàng nói, "Lão Ban, mấy hôm nay không giao lưu tử tế với nhau, đuôi cáo của anh lại nhếch lên tới trời rồi nhỉ, thiếu đánh đúng không?"

Ban Lãng run run, mặt nhăn nhúm —— Bà xã lại ghen, tiêu đời rồi.

Internet và kênh truyền hình song kiếm hợp bích khiến Bách Nam lại nổi tiếng bằng tốc độ ánh sáng —— Đương nhiên, để phòng ngừa các fan nhiệt tình quấy rầy nên chỉ có tác phẩm là nổi tiếng, còn người thì nhạt nhoà nhạt nhoà nhạt nhoà một chút vẫn tốt hơn.

Trận xào xáo lợi hại bên ngoài Bách Nam hoàn toàn không hay biết, cậu đang sầu não vì ý tưởng trang điểm cho búp bê.

"Anh cảm thấy như vậy đã rất đẹp rồi." Ban Ngọc ngồi dựa gần cậu lột cam, "Nam Nam, em phải tự tin lên, anh thấy rất đẹp rất tốt."

Bách Nam ăn miếng cam được đút đến tận miệng, lắc đầu nói, "Lần này chủ đề cần thể hiện không nằm ở búp bê, có đẹp nữa cũng vô dụng, tròng mắt tự chế quá cứng không có thần. Mọi người đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, hiện giờ cửa sổ đang bị dán một lớp giấy... Không được, không thể dùng cái này."

"Vậy phải làm thế nào?" Ban Ngọc cũng nhíu mày theo, rút khăn giấy cho cậu lau miệng, đưa kiến nghị, "Hay là anh dùng phỉ thuý khắc cho em một cặp tròng mắt nhé?"

Bách Nam tưởng tượng hình ảnh đôi mắt bằng phỉ thuý một chút, bật cười, "Không được, đắt tiền quá, để em nghĩ cách khác đi."

"Thôi được... Anh cũng suynghĩ lại xem." Ban Ngọc đi vứt vỏ cam, lau tay rồi ôm cậu lẩm bẩm, "Nam Nam, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng làm việc sẽ hỏng người đấy, để anh đưa em ra ngoài đi dạo."

Trên tay Bách Nam đang dính thuốc màu không tiện ôm, đành ghé lại gần cọ cọ lên mặt hắn, lắc đầu nói, "Mấy hôm nay không được, chờ em bận hết đợt này lại cùng anh đi chơi, được không?"

"Không phải chơi cùng anh, mà là anh mang em ra ngoài giải sầu." Ban Ngọc nhét cậu sâu vào ngực, thở dài, "Lại gầy đi rồi, đợt trước khó khăn lắm mới béo lên một chút... Không được để gầy thêm nữa."

Bách Nam buồn cười ngẩng đầu hôn hắn một cái, "Đã học cách thở dài rồi cơ à? Được, ngày mai chúng ta đi hẹn hò, được không?"

Hai mắt Ban Ngọc sáng rực, gật đầu đáp, "Ừ! Tụi mình đi hẹn hò!"

Bách Nam khẽ bật cười, duỗi tay quẹt thuốc màu lên mặt hắn.

Ở biệt thự nhà họ Bách, Bách Hướng Quân dùng sức hất bàn trà, cả giận, "Bách Nam Bách Nam, Bách Nam khốn kiếp! Dựa vào đâu mà nó được sống sung sướng như vậy! Cầm tài sản nhà chúng ta, còn châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa chúng ta và Tiểu Đông... Đáng chết!"

Chu Tú Cầm ngồi trên sô pha liếc một cái, tiếp tục lau nước mắt, "Hôm nay em gái tôi lại gọi điện thoại trách móc vì kéo nó vào vũng nước đục, làm sao bây giờ? Tiểu Tây Tiểu Bắc không có tin tức, Tiểu Đông không để ý tới chúng ta, bây giờ đến cả em gái cũng trở mặt, tôi... sao tôi lại khổ thế này..."

"Cô còn ở đó mà khóc! Nếu không phải em rể cô giữa đường quay xe, sự tình có đi đến nước này được không? Nó không lấy tiền của tôi sao! Vốn nghĩ có thể ép cho Bách Nam nhận lại chúng ta rồi moi tiền nó, bây giờ thì mất cả chì lẫn chài!"

"Giờ nói những lời này thì có ích lợi gì!" Chu Tú Cầm bị ông ta mắng cho nổi giận, cất giọng the thé, "Ai kêu anh một hai muốn lén mở cửa hàng mới, hiện tại quyền quản lý cửa hàng cũ bị Tiểu Đông thu lại rồi, lấy gì rót vốn cho bên kia, Bách Nam cũng không moi được tiền, anh mắng tôi thì có ích lợi gì!"

"Cô!" Bách Hướng Quân tức giận chỉ vào mặt bà ta, "Nếu không phải do tên em rể nhà cô, tôi... Cô câm miệng đi! Tôi không muốn ồn ào thêm nữa!"

Bách Đông đẩy cửa chính, buông hành lý trong tay xuống xem một lượt phòng khách, sau đó nhìn Bách Hướng Quân, lạnh lùng nói, "Ba, mẹ, những chuyện xảy ra gần đây hai người có định giải thích cho con nghe một chút không? Còn nữa, mở cửa hàng mới là chuyện gì? Từ bao giờ?"

Hai người kinh hãi quay đầu, sắc mặt Chu Tú Cầm hoảng hốt đến trắng bệch, "Tiểu, Tiểu Đông, sao con lại về rồi?"

Bách Hướng Quân sau cơn kinh ngạc lại bắt đầu tức giận, quát lên, "Cái thằng chỉ dài tay lo việc người ngoài kia còn về nhà làm gì! Tao nói cho mày biết, muốn thu hồi quyền quản lý cửa hàng, không có cửa đâu!"

Bách Đông nhìn bọn họ, mệt mỏi trong lòng dần dần chìm xuống, sắc mặt lạnh băng, "Ba, mẹ, con nghĩ đã đến lúc hai người nên buông gánh nặng trên vai xuống, hưởng phúc tuổi già đi thôi."

—------------------------------

Chú Trần mới 38 đáng lẽ chỉ nên gọi anh thôi, tại Tiểu Ngọc gọi chú xong giờ quen miệng không sửa được đó, 38 thực ra vẫn trẻ lắm quý dị ơi hừ hừ...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv