Ban Giác ra ngoài đụng phải Ban Lãng, hai người cùng lái xe đi bệnh viện đón Dịch Thiếu Dũng, điểm đến tiếp theo là đài truyền hình.
Lãnh đạo đài truyền hình hoàn toàn không kịp chuẩn bị, tưởng mấy người bọn họ đến để bàn chuyện tài trợ, vội vã sai thư ký đi châm trà, bản thân mình thì ân cần chạy ra đón tiếp, "Chủ tịch Ban, cậu Ban, ngài Dịch, sao mọi người lại đến cùng nhau thế này? Xin các vị yên tâm, hạng mục hợp tác chúng ta bàn lần trước cấp dưới tôi đã chuẩn bị tốt rồi, nếu mọi người có thời gian chi bằng chúng ta cùng đi kiểm tra một chút?"
"Không cần." Ban Lãng xua tay, chưa ngồi xuống đã nói thẳng, "Cách thức hoạt động của quý đài quá khác biệt với thái độ xử sự của bên chúng tôi, hợp tác gì đó xem ra không mấy cần thiết nữa, với lại về chương trình tin tức kia của quý đài, tôi cảm thấy rất có vấn đề."
Lãnh đạo kinh hãi, luống cuống, "Chuyện hợp tác sao có thể nói dừng là dừng được, chương trình kia là..."
"Ông tự xem đi." Ban Lãng phất tay, Ban Giác hiểu ý, tiến lên đặt một chiếc USB lên bàn, "Nếu không thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng, chúng tôi chỉ có thể nhờ đến pháp luật can thiệp."
Lãnh đạo đầy đầu mờ mịt, vội vàng nói, "Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chủ tịch, cậu Ban, tôi cảm thấy hình như giữa hai bên đã có hiểu lầm?"
"Hiểu lầm? Không không không, tôi không cho là hiểu lầm đâu, nhìn phản ứng này của ông, tôi đoán có lẽ ông bị chính cấp dưới của mình chơi một vố rồi." Dịch Thiếu Dũng bước lên đưa một tập danh sách ra, "Những người này đều là người trong đài ông đúng không, bọn họ chạy đến bệnh viện tôi sinh sự. Tôi nghĩ hoạt động hợp tác tổ chức tháng sức khỏe hôm trước chúng ta bàn bạc cũng nên hủy bỏ được rồi."
Lãnh đạo cầm tờ danh sách bị ông ta nổ cho choáng váng, tài trợ của Ban thị cho hoạt động công ích học tập và hoạt động tháng sức khỏe hợp tác cùng bệnh viện nhà Dịch Thiếu Dũng đều là những chương trình đăng ký lấy thành tích thăng chức năm nay, đã gửi bản kế hoạch lên cấp trên xong rồi, bây giờ nói hủy ngang xương thì đúng là...
Ba người không cho lãnh đạo nhà đài cơ hội phản ứng, ném bom xong lập tức đi ngay. Ban Giác cố ý đi sau hảo tâm nhắc nhở thêm một câu, "Trong số nhân viên cấp dưới của quý đài hình như có một hai con sâu làm rầu nồi canh đấy, bây giờ là thời điểm thích hợp để xử lý."
Lãnh đạo hoàn hồn, "Không, không phải, cậu Ban, nếu có chỗ nào sai phạm chúng ta có thể ngồi lại nói chuyện, tôi nhất định giải quyết cho các vị, không cần......"
Ban Giác xua tay bỏ đi.
Lãnh đạo nhìn thư ký bưng trà vào phòng, lại nhìn qua danh sách trên tay, nổi giận, "Đổ trà đi, chiếu theo tờ giấy này, gọi hết bọn họ đến đây cho tôi, lập tức! Lập tức!"
Đây là lần đầu tiên thư ký trông thấy lãnh đạo tính khí ôn hòa của mình tức giận đến như vậy, vội vàng nhận danh sách chạy đi kêu người.
Quay vào trong xe, Dịch Thiếu Dũng cười đến ngửa ra ghế, nói, "Cái lão kia bò lên chức lãnh đạo kiểu gì vậy, tính tình thì èo uột, còn không giở được một câu giọng quan nào luôn, quá dễ bắt nạt."
"Đó là vì vợ ông ta đang không có mặt cho nên mới trông dễ bắt nạt như thế thôi." Ban Giác nhàn nhạt liếc một cái, giải thích, "Trước kia ông ta theo nghề dạy học, có thể ngồi vào cái ghế lãnh đạo hoàn toàn nhờ vào thế lực nhà vợ, đám người kia xem chừng cũng là nhắm vào điểm này, thừa dịp vợ lão ta ra nước ngoài mới dám chơi xấu sau lưng."
"Hóa ra là chạn vương à." Dịch Thiếu Dũng sờ cằm, nghi hoặc, "Chúng ta ức hiếp lão như vậy, lỡ bà vợ..."
"Yên tâm." Ban Lãng buông di động, nhàn nhạt trả lời, "Vợ lão là bạn học cũ của tôi, có chút giao tình nho nhỏ... Nếu không anh nghĩ tôi ăn no rửng mỡ đi chi tiền cho lão ta khoe công trạng sao? Là đôi bên cùng có lợi, hiểu không?"
Ban Giác nghiêng đầu nhìn ông, chỉ vào điện thoại, "Đợt trước mẹ cãi nhau với ba là vì chuyện này chứ gì? Mối tình đầu lên tiếng cho nên mới... hửm?"
Ban Lãng cứng mặt.
Dịch Thiếu Dũng nhìn hai cha con nhà này, cười đến choáng váng, "Ha ha ha ha, đã là vợ chồng già rồi còn vì chuyện này mà cãi nhau, lão Ban à, tình cảm của ông với bà nhà tốt thật đấy, tốt thật."
Đầu bên kia, Ban Ngọc đã sửa soạn xong nguyên liệu, lén nhìn sườn mặt nghiêm túc của Bách Nam một cái, thấp giọng nói, "Nam Nam, sư phụ gọi điện tìm, anh phải đi Cổ Vận một chuyến, nếu em..."
"Đi Cổ Vận?" Bách Nam rút lực chú ý ra khỏi vật đang chế tác, nhìn hắn gật đầu, "Ừ, anh đi đi. Đúng rồi, tiện đường cầm món đồ em mới làm đưa cho sư phụ em, cả quà tặng cho chú Cát nữa, đặt trên giá kia kìa."
Lừa bịp đơn giản thế thôi hả?
Ban Ngọc nhẹ nhàng thở ra, vội lau tay đi lấy đồ, quay trở về ôm cậu một cái rồi đi nhanh ra ngoài, "Anh đi đây, sẽ về sớm thôi. À, em có muốn mua gì không? Để anh giúp em mua về."
"Không có." Bách Nam mỉm cười, cúi đầu tiếp tục làm việc, "Anh mua giúp mẹ ít mật ong đi, mẹ nói trong nhà dùng hết rồi."
"À, được được, anh sẽ mang về." Hắn gật đầu, nhẹ nhàng lui ra ngoài đóng cửa, sau đó co cẳng chạy như điên.
Trần Trạch đã đợi được một lúc lâu, thấy hắn tới vội giúp mở cửa xe, "Cậu hai, cậu lừa gạt cậu Nam ra ngoài có thật sự được không vậy? Bây giờ hối hận còn kịp."
"Chú im đi." Ban Ngọc trừng mắt, nhét một tờ giấy vào ngực ông ta, "Đi đến địa chỉ này, mau."
Trần Trạch lên xe, cầm tờ giấy sửng sốt, "Đây không phải là nhà họ Bách..."
"Đương nhiên là đi đến nhà đó, nhanh lên, phải về trước giờ cơm tối, Nam Nam còn chờ mật ong của tôi nữa."
"... Vâng."
Ô tô dừng lại, Ban Giác xác nhận đúng địa chỉ, gật đầu, "Đúng là ở đây, đi thôi."
Dịch Thiếu Dũng dẫn đầu xuống xe, lười nhác vươn vai cười tủm tỉm, "Thi thoảng theo mấy người đi dạo đúng là không tệ... Đây là nhà cái tên Lôi kia? Sao lại đầy mùi giàu xổi thế này, không phải nói nhà hắn ta không có điều kiện mấy à?"
"Bách Hướng Quân chu cấp tiền." Ban Giác xuống xe, quay đầu nói với Ban Lãng, "Ba, những trường hợp thế này không cần ba ra mặt, con với chú Dịch sẽ về ngay."
Ban Lãng gật đầu, "Ừ, đi đi, có việc gì thì gọi điện thoại."
Chuông cửa vang lên không đến vài giây, cổng biệt thự trang hoàng xa hoa đã mở ra, Ban Giác xác định đúng là đối tượng trong ảnh chụp, lạnh lùng hỏi người mở cửa, "Chu Tú Kỳ? Em gái Chu Tú Cầm?"
Người phụ nữ trang điểm sang trọng kéo nhẹ tóc nghi hoặc nhìn hai vị khách, thấy bọn họ ăn mặc sang quý khí độ bất phàm, thái độ vô thức liền mang theo một tia lấy lòng, nhẹ giọng trả lời, "Đúng vậy, xin hỏi các vị là..."
"Tôi là Ban Giác." Anh ta nhét ảnh vào lại túi, nói thẳng, "Tôi có chút chuyện muốn trao đổi với chồng bà là ông Lôi Kha Song về những chuyện ông ta vừa làm ở đài truyền hình."
Chu Tú Kỳ lập tức đổi sắc mặt, lùi lại muốn đóng cửa, "Tôi không biết mấy người đang nói gì, xin mời về cho."
Dịch Thiếu Dũng duỗi tay chặn cửa, nói, "Chúng tôi có làm gì bà đâu, sợ hãi như vậy làm gì. Thật ra chúng tôi chỉ tò mò, trừ tiền do Bách Hướng Quân đưa... sau lưng chồng bà còn có ai nữa? Thân thiện nhắc nhở, nói thật mới hy vọng có cơm ăn, không nói thì chờ xộ khám đi."
Ban Giác lấy một tập văn kiện chìa ra, "Mong bà hãy suy xét rõ ràng lời nào nên nói."
Chu Tú Kỳ cúi đầu nhìn tài liệu, sắc mặt thoắt cái trắng bệch, do dự một lúc lâu mới khẽ cắn môi mở cửa, "Tôi hiểu rồi... các người vào đi."
Hai người liếc nhau, cất bước đi vào.
Ở biệt thự nhà họ Bách, Ban Ngọc không biểu cảm đứng ngoài cửa cũng ném một tập văn kiện cho Chu Tú Cầm, lạnh lùng nói, "Mấy người đã làm những gì trong lòng tự biết rõ, Nam Nam không muốn truy cứu, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không truy cứu. Tôi đã liên lạc với Bách Đông, quyền quản lý cửa hàng của mấy người, thu hồi, còn nữa, mấy khoản công quỹ đã rút ruột cũng lo mà bù vào đi."
Chu Tú Cầm kiêng kị nhìn hắn, "Cậu có ý gì? Cửa hàng nhà tôi, người ngoài như cậu lấy tư cách gì mà khoa tay múa chân?"
Ban Ngọc từ lâu đã ghét phải nhìn thấy người nhà họ Bách, trả lời thẳng, "Chỉ cần Bách Đông không phải người ngoài là đủ, hơn nữa bây giờ Nam Nam đã là người nhà tôi, trước khi làm gì các người nên cân nhắc cho kỹ vào, nếu không... Hừ."
Sau khi rời khỏi đó, Trần Trạch nhìn Ban Ngọc mặt lạnh tanh không nói lời nào, nhỏ giọng trầm trồ, "Cậu hai, vừa rồi cậu ngầu lắm, phong cách làm việc hơi có cảm giác giống cậu cả rồi đấy..."
Ban Ngọc trừng mắt nhìn ông ta, nháy mắt đã hết gồng nổi, "Tôi không muốn giống anh hai đâu, xấu lắm, Nam Nam nói em ấy khá thích tướng mạo của tôi. Được rồi, bây giờ qua đại học B, vẫn còn một ổ gián chưa tóm đâu."
Trần Trạch yên lặng xoay bánh lái, thật lâu sau mới phản bác, "Cậu hai, cậu cả không xấu chút nào, diện mạo như cậu ấy mới phù hợp với hình tượng soái ca của thẩm mỹ đại chúng..."
"Ý là chú chê tôi xấu?" Ban Ngọc quay đầu nhìn, sắc mặt rất không vui, "Hay là định nói mắt thẩm mỹ của Nam Nam có vấn đề?"
"...Không, cậu đẹp nhất."
"Hừ!"
Đang thời gian nghỉ hè nên trường đại học rất vắng vẻ, Ban Ngọc trực tiếp đánh úp vào tòa nhà câu lạc bộ, lên lầu 3 đi đến phòng cuối hành lang, nhấc chân định đá cửa.
Vệ sĩ nãy giờ vẫn yên lặng làm phông nền hảo tâm tiến lên giúp hắn đá một phát văng cửa, Ban Ngọc dùng ánh mắt hình viên đạn liếc anh ta, lạnh buốt hỏi, "Anh nghĩ tôi không thể tự đá nổi cánh cửa này?"
Vệ sĩ quyết đoán lắc đầu, lui về phía sau một bước, "... Không, chỉ là cậu Nam khá thích bộ dạng sạch sẽ của cậu, loại chuyện như đá cửa này để người thô thiển như chúng tôi làm được rồi."
Ban Ngọc cúi đầu nhìn giày mình một chút, ừm, vẫn sạch sẽ, vừa lòng gật đầu, "Làm tốt lắm, về nhà thưởng thêm cho anh."
Vệ sĩ thở phào nhẹ nhõm, trả lời, "Cảm ơn cậu hai."
Trần Trạch nhìn hết một màn này, cảm thấy lý tưởng làm việc mấy chục năm của mình như được khai sáng, nghiêng đầu hỏi một vệ sĩ đứng bên cạnh, "Ngày thường các cậu vẫn quen vuốt đuôi cậu hai như thế à? Có tác dụng không?"
"Không." Vệ sĩ lắc đầu, ngay thẳng trả lời, "Nếu có cậu Nam bên cạnh, chúng tôi chỉ cần làm như mình không tồn tại là được, cậu Nam không có mặt... cậu hai lại biến thành bộ dạng mợ chủ, phải đi theo dỗ."
"... Các cậu vất vả rồi."
"Như nhau, như nhau thôi."
Một đám thanh niên đang túm tụm trong phòng, mỗi người cắm đầu vào một cái máy tính đầu bù tóc rối cực kỳ nhếch nhác.
Ban Ngọc vào cửa thì quét mắt liếc một vòng, phất phất tay với đám vệ sĩ, bọn họ hiểu ý vội tìm vị trí, sau đó nhanh chóng kéo sập cầu dao điện.
Toàn bộ máy tính sập nguồn, đám antifan đang mơ màng ngụp lặn trên mạng rốt cuộc đã quay về thế giới hiện thực, bấy giờ mới nhận ra có người xông vào phòng.
"Sao đột nhiên lại mất điện?"
"Mất cmm, có người đột nhập kìa!"
"Vl, đứa nào cản trở chúng ta kiếm tiền đấy!"
Antifan cầm đầu nheo mắt nhìn người đứng ở cửa, dụi dụi mắt, choáng váng, "Ban, Ban, Ban... Ban Ngọc?! Đm, tao không nhìn lầm chứ, thật sự là Ban Ngọc?"
Ban Ngọc ghét bỏ liếc một cái, lấy danh sách từ trong tay vệ sĩ, bắt đầu đọc lên, "Vương Cường, nam, sinh viên năm tư khoa máy tính, nguyên quán ở thành phố W, sau đó theo cha mẹ di cư đến thành phố S. Địa chỉ nhà số 222 tầng 2 tòa nhà số 3 tiểu khu Cẩm Tú đường Kiến Thiết thành phố S, nhà có một em trai mười bảy tuổi hiện đang học ở trường trung học số 17 đường Kiến Thiết, thành tích ưu tú, rất sùng bái anh trai..."
"Khoan! Anh đang làm gì? Vì sao lại có tư liệu của tôi?" Antifan cầm đầu kinh ngạc.
"Không chỉ có cậu." Ban Ngọc trả lại tài liệu cho vệ sĩ, lạnh lùng trả lời, "Tư liệu của tất cả những người ngồi đây, tôi đều có."
Mọi người kinh hãi.
"Anh muốn làm gì? Có tiền thì ghê gớm lắm à, dựa vào đâu mà tra tư liệu của chúng tôi?"
"Đúng vậy, sinh viên tụi tôi kiếm tiền dễ dàng lắm sao? Có cần phải vậy không? Mấy người có tiền đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi!"
"Tôi nói cho mà biết, bọn tôi chưa làm gì hết, nếu dám động tay coi chừng chúng tôi báo cảnh sát!"
"Đúng đúng, tin đồn nhảm trên mạng không phải do chúng tôi tiết lộ, chỉ góp phần lan tuyền nó nhanh thêm một chút thôi."
......
Nhóm người này rõ ràng đang luống cuống, Ban Ngọc lạnh mắt nhìn bọn họ la lối, không nói lời nào.
Vài phút sau, bọn họ gào mệt rồi mới dần yên lặng trở lại.
"Nói xong hết chưa?" Ban Ngọc nhướn mày hừ lạnh, quay đầu nói với vệ sĩ, "Kiểm tra số lượng, đối chiếu với tư liệu, lần lượt gọi điện thoại cho phụ huynh, để người nhà bọn họ hiểu thêm một chút con cái mình nghỉ hè không trở về nhà, cố ý ở lại trường học làm chuyện tốt gì."
Vệ sĩ gật đầu đồng thanh, "Đã rõ."
Đám người kia lại luống cuống gầm lên, "Anh dám!"
Ban Ngọc đến nhìn còn lười nhìn một cái, xoay người đi thẳng ra ngoài, "Chỗ này giao cho các anh, Trần Trạch đi với tôi, chúng ta đi gặp lãnh đạo nhà trường, sau đó đi mua mật ong."
Trần Trạch quay đầu nhìn trong phòng đang cãi cọ ồn ào, gian nan đáp, "...Vâng, cậu hai."
Trên đường đến nhà họ Bách, trong xe.
Ban Giác cúp điện thoại của Bách Đông, day day trán, "Không cần qua nhà họ Bách nữa, về nhà đi. Chuyện này xử lý đến đây là được rồi, cứ chờ đến bước tiếp theo."
Dịch Thiếu Dũng nghi hoặc, "Vì sao đột nhiên không đi nữa? Chỗ đó quan trọng nhất mà."
"Tiểu Ngọc đã đi rồi."
Ban Lãng quay đầu lại, "Tiểu Ngọc? Không phải con nói không cho nó xử lý việc này sao?"
"Nó lén đi." Ban Giác có chút bất đắc dĩ, thở dài, "Cứ đụng đến chuyện của Bách Nam là lập tức không bình tĩnh được, còn phải rèn luyện thêm."
Dịch Thiếu Dũng bĩu môi ra vẻ rất không thú vị, dựa vào lưng ghế lắc đầu, "Tôi thấy luyện không nổi đâu, bây giờ thằng bé đó xử lý công việc đã thành thạo lên nhiều rồi, nhưng chuyện liên quan đến Bách Nam thì vẫn... Thôi bỏ đi, bọn nó vui vẻ là được."
Ban Giác ngẫm nghĩ, sắc mặt cũng dịu xuống, "Cũng đúng, vui vẻ là được."
Trong phòng làm việc, Bách Nam nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, nghi hoặc, "Kỳ quái, bây giờ mà Tiểu Ngọc vẫn chưa về..."
Bên biệt thự cách vách, trong phòng khách, Khúc Văn Hân dừng động tác làm mới Weibo, khó hiểu kéo kéo bình luận, "Sao lại thế này, đám antifan đang nhảy nhót đột nhiên biến mất hết rồi... Ủa? Tin tức ảnh chụp tràn lan trên mạng trước kia cũng không còn luôn?"