Phong ấn Đoạn Trường Chuỷ vào kho vũ khí, cùng nhập kho, là Thanh Long Đao của Định Quốc Hầu.
Đây là đề nghị của Địch Kỳ Dã.
Lúc ấy bọn họ ở thư phòng nhỏ, trên giá vũ khí, Tử Sương Kiếm của Cố Liệt và Thanh Long Đao của Địch Kỳ Dã được đặt song song.
Địch Kỳ Dã nghe Cố Liệt nói muốn phong ấn Đoạn Trường Chuỷ, nhìn giá vũ khí nói, không bằng cũng phong ấn cả Thanh Long Đao đi, so với để lại Vị Ương Cung hứng bụi, không bằng cất vào kho vũ khí, kho vũ khí có đội sư phụ chà lau bảo dưỡng.
Cố Liệt sao có thể không hiểu, Địch Kỳ Dã làm việc này, là muốn để mình yên tâm.
Lúc ấy Cố Liệt không đồng ý, mà chần chừ nói: “Nếu có cường địch đến xâm phạm, ngươi không phải không cơ hội lãnh binh tác chiến lần nữa.”
Nhưng cơ hội này xa vời cỡ nào, Cố Liệt trọng sinh một đời, không thể rõ ràng hơn.
Song, cho dù biết rõ, nhưng thật sự phong ấn Thanh Long Đao vào kho vũ khí, kể cả sau này đến lúc cần dùng cũng chỉ là chuyện ban một mệnh lệnh, cảm giác vẫn không giống nhau.
Thấy Cố Liệt không đành lòng, Địch Kỳ Dã lấy lời của chính Cố Liệt để chê cười hắn: “Không phải ta vừa ‘đẩy lùi cường địch ra biên giới, doạ khiếp ngoại địch không dám xâm phạm Đại Sở’ à? Cho dù lại có ngoại địch đến xâm phạm, hiện giờ bốn phương có Đô hộ, mười châu có Đô đốc, còn cần ta đi lãnh binh, mấy người này nhận bổng lộc làm gì?”
Chính xác, Đô hộ phủ bốn phương đã thành lập, Đô đốc phủ mười châu và ba đại doanh cũng không phải phí công nuôi không làm việc. Địch Kỳ Dã nói đều là sự thật, nhưng, một Cố Liệt không muốn Địch Kỳ Dã đi xa nhất, lúc này lại khổ sở thay hắn.
Địch Kỳ Dã lùi về phía sau một bước dựa vào lòng Cố Liệt, duối tay nhéo mặt hắn, cười nói: “Không phải ngươi muốn xây nên thịnh thế sao? Thịnh thế cường Sở, há có kẻ địch dám cả gan tới xâm phạm?”
Cố Liệt ôm chặt lấy Địch Kỳ Dã, hắn nhìn thật sâu gương mày vẫn tuỳ ý của người này, ai cũng nói mấy năm nay Định Quốc Hầu chẳng thay đổi chút nào, chỉ có Cố Liết biết rõ hơn nữa dùng tâm nhớ rõ, mấy năm qua, người này đến cùng đã thay đổi bao nhiêu vì hắn.
Cuối cùng, Cố Liệt đeo Tử Sương Kiếm bên hông Địch Kỳ Dã.
Vì thế chúng thần bỗng nhiên nghe nói Bệ hạ đem Thanh Long Đao của Định Quốc Hầu, phong ấn vào kho vũ khí.
Đây cũng không phải chuyện nhỏ, đặc biệt là Định Quốc Hầu vừa mới lại lập công lớn, Bệ hạ liền phong ấn Thanh Long Đao, đây rõ ràng là có ý định không muốn lại để Định Quốc Hầu lãnh binh nữa mà.
Nếu nói công thần công cao át chủ không thể lãnh binh nữa, cũng không có gì sai, nhưng binh thần Đại Sở còn trẻ tuổi lại không thể lãnh binh, cho dù mấy đại thần thích hóng hớt điều này, cũng vẫn không khỏi thổn thức.
Có điều chuyện nào ra chuyện đó, như vậy, có phải nói lên Bệ hạ cuối cùng đã sinh ra nghi kỵ với Định Quốc Hầu không?
Kết quả ngay sau đó Bệ hạ lại ban một ý chỉ: “Khen ngợi Định Quốc Hầu công cao trung dũng, ban Định Quốc Hầu Tử Sương Kiếm, Định Quốc Hầu đeo Vương kiếm, lên điện vào cung đều không cần gỡ kiếm, đặc biệt cho phép đeo kiếm thượng triều.”
Chuyện này đập ngơ cả cái đầu thông minh của quần thần.
Ban Tử Sương Kiếm mà bản thân Bệ hạ đeo nhiều năm cho Định Quốc Hầu, đây đã là thịnh sủng, huống chi, còn cho thêm một câu đeo kiếm thượng triều.
Đeo kiếm thượng triều, xưa nay mấy người có thể có vinh dự này.
Bệ hạ đối với Định Quốc Hầu, rốt cuộc là sinh nghi kỵ, hay càng thêm sủng tín, đây quả thực là một nan đề vĩnh hằng trong lòng triều thần Đại Sở.
Nhưng dù nan đề này có dẫn người suy nghĩ sâu xa, triều vẫn phải thượng, việc vẫn phải làm.
Trên dưới triều đình Đại Sở lại cẩn trọng hơn nửa năm, đến cuối năm, chốt sổ xong, so với khi vừa dựng triều, dân cư, thuế má đều tăng gấp đôi.
Cố Liệt cao hứng, quần thần cũng cao hứng.
Nhớ tới kiếp trước vài vị đại thần vì bệnh tật mà cáo lão, cuối năm mọi sự bận rộn xong xuôi hết, trước khi hưu mộc*, Cố Liệ còn rất săn sóc mà bố trí từng nhóm triều thần tới Thái Y Viện khám bệnh. (*hưu mộc: ngày nghỉ ngơi)
Các triều thần đều cảm thấy kỳ lạ, ai rảnh rỗi không việc gì lại đi gặp đại phu, nhưng Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, hơn nữa đó là thái y, không đi lãng phí.
Lần khám này, còn thật sự khám ra vài chứng bệnh to to nhỏ nhỏ, vừa hay, nhân dịp ăn tết hưu mộc nghỉ ngơi nghỉ ngơi thôi, năm sau tiếp tục phấn đấu vì giang sơn Đại Sở.
Lục Bộ Cửu Khanh giao cho Trương lão khám, Cố Liệt đặc biệt đi cùng, làm mấy vị trọng thần lại càng thấy thụ sủng nhược kinh, kết quả hoàn thành một vòng vọng, văn, vấn, thiết, ngoài bệnh cũ, mỗi người đều có dấu hiệu mệt mỏi quá độ hoặc nặng hoặc nhẹ.
Tuy nói cuối năm công việc phức tạp, nhưng ai cũng mệt thành thế này, mặt Cố Liệt quả thực không nhịn được.
Trương lão cười ha ha, nói: “Bệ hạ, chứng bệnh này, cả triều từ trên xuống dưới, nặng nhất chính là ngài.”
Cố Liệt á khẩu không đáp được.
Bệ hạ bị ngự y dạy bảo, Lục Bộ Cửu Khanh đều nhịn cười.
Ra khỏi Thái Y Viện, Cố Liệt nhìn Lại Bộ Thượng thư bụ bẫm, lại nhìn mấy cỗ kiệu đang chờ ở dưới bậc thềm, bỗng nhiên nói: “Quân thần chúng ta đi bộ một lát đi, vất vả một năm, hôm nay, quả nhân tiễn các ngươi xuất cung.”
Vất vả một năm nên muốn đi bộ xuất cung, cũng không hiểu đây là lý lẽ gì, vương cung Đại Sở được xưng tráng lệ nhã diệu, diện tích rộng lớn, đi bộ xuất cung có khác gì leo núi, Lại Bộ Thượng thư sờ sờ cái bụng bụ bẫm của mình, quả thực muốn khóc.
Trương lão nhìn Bệ hạ nghiêm trang và Lại Bộ Thượng thư ưỡn cái bụng bẽo khổ lặc lè đi theo, không hiểu sao bỗng nhớ tới cảnh tượng Định Quốc Hầu kéo con cẩu béo ở Ngự Thiện Phòng như kéo chó chết đi tản bộ.
Tội lỗi tội lỗi, Trương lão lắc lắc đầu, ngồi về bàn viết phương thuốc cho các vị lương đống triều đình Đại Sở.
Vì thế vương cung Đại Sở xuất hiện kỳ cảnh, đội thái giám cận vệ nâng kiệu trống đi phía sau, Cố Liệt dẫn Lục Bộ Cửu Khan chậm rãi đi phía trước, đây là để chiếu cố Lại Bộ Thượng thư đại nhân đã bắt đầu thở dốc.
Thừa tướng Khương Dương và Đại lý tự khanh Chúc Bắc Hà dầu gì xuất thân võ tướng, mặc dù mấy năm nay cũng kiệu tới kiệu đi, nhưng nếu phải đi bộ, chút quãng đường này cũng chỉ là chuyện nhỏ, hai người một trái một phải vừa đi vừa nói chuyện với Cố Liệt.
Đi tới nửa đường, trùng hợp trông thấy trong sân tập, Địch Kỳ Dã đang dạy Cố Chiêu luyện võ.
Trong tay hai người đều cầm kiếm gỗ, Địch Kỳ Dã đặt tay phải sau lưng, nhường một tay, nhưng tình huống vẫn cứ nghiêng về một phía rất rõ ràng.
Cố Liệt dừng lại bước chân, mọi người cũng ngừng bước chân.
Địch Kỳ Dã xoay người nhảy ngược, nhìn nhẹ nhàng linh hoạt, mỗi chiêu mỗi thức đều thật xinh đẹp, thực chất chiêu chiêu trí mạng. Cố Chiêu phản ứng hơi chậm một chút, mũi thanh kiếm gỗ của Địch Kỳ Dã đã đâm trúng điểm yếu của cậu, mỗi ván luôn không vượt quá mười chiêu.
Năm nay Cố Chiêu mới mười ba, mặc dù Địch Kỳ Dã nhường hết sức rõ ràng, nhưng có thể đánh được như vậy đã không tệ.
Tạm dừng năm sáu lần như vậy, ván tiếp theo, lúc Địch Kỳ Dã dùng sức nâng kiếm gạt lên, đã lỡ tay đánh bay kiếm gỗ trong tay Cố Chiêu.
Cố Chiêu cũng không tức giận, ngoan ngoãn chắp lễ đệ tử, nói một tiếng: “Tạ thái phó chỉ giáo.”
Địch Kỳ Dã xoa bóp mặt Cố Chiêu, Cố Chiêu chớp chớp mắt, nhào tới ôm eo Địch Kỳ Dã, dụi mặt vào ngực hắn trốn tay hắn, chọc Địch Kỳ Dã cười ha ha.
Trong đầu Khương Dương trồi lên bốn chữ to: Mẫu từ tử hiếu, tức khắc bổ cho mình phát sét giật tưng người. Hắn quay đầu nhìn Cố Liệt, vẻ mặt cùng chung vinh dự của Cố Liệt, cứ như đang xem hai đứa con trai, nhớ tới năm xưa Nhan Pháp Cổ nói không phải nuôi nhi tử thì là gì, lại giật mình cái nữa, quả thực muốn tẩn Nhan Pháp Cổ thêm một trận.
Hình Bộ Thượng thư nghi hoặc: “Thừa tướng, ngài lạnh à?”
Khương Dương xấu hổ cười cho qua.
Lại Bộ Thượng thư thật vất vả mới lại thở đều, cảm thán nói: “Tình cảm giữa Định Quốc Hầu và vương tử thật tốt.”
Mấy vị đại nhân sôi nổi đồng ý.
Chúc Bắc Hà lại thở dài sâu lắng, cảm thán như một vị trưởng bối: “Định Quốc Hầu trưởng thành rồi.”
Cố Liệt nghe vậy bật cười: “Hắn hai tư rồi, ngươi đây là khen hắn hay là mắng hắn thế?”
Không chờ Chúc Bắc Hà đáp lời, Khương Dương đã thấy lạ: “Bệ hạ, năm nay Định Quốc Hầu hai sáu, đầu năm ngài cố ý tổ chức sinh nhật cho hắn, sao đã quên mất rồi.”
Cố Liệt đã quên không ai biết tướng quân nhà hắn nói dối tuổi, bào chữa: “Hắn nhìn trẻ, luôn làm người ta nhầm lẫn.”
Cái này thì rất đúng, Binh Bộ Thượng thư cũng phụ hoạ: “Mỗi ngày thượng triều nhìn Định Quốc Hầu, luôn cảm thấy chúng ta bị so thành mấy cọng rau già.”
Lại Bộ Thượng thư oán trách nói: “Nương tử ta nói, may mà Định Quốc Hầu không thích xuất cung, bằng không ấy hả, nàng thà hàng ngày đứng bên đường xem Định Quốc Hầu thượng triều hạ triều, cũng không thích về nhà xem ta.”
Ai cũng biết Lại Bộ Thượng thư ái thê như mạng, cái bụng này của Lại Bộ Thượng thư, càng là bị phu nhân nấu ăn cực ngon của hắn nuôi ra, thế nên mọi người đều bật cười, ngay cả Cố Liệt cũng cười.
Cười xong, Chúc Bắc Hà mới tìm cơ hội giải thích: “Nửa năm nay, Địch tiểu ca đầu tiên là cùng Binh Bộ mở rộng giảng dạy chiến tranh mô phỏng trên đài kham dư, kiên nhẫn dạy từng lượt từng lượt.”
“Cuối năm Đô đốc phủ mười châu phái người tới báo cáo công tác chốt sổ, hắn còn đang giảng bài ở sân tập võ của Đại đô đốc phủ, dạy bọn họ chiến chiêu chế địch, thần cũng từng tới xem, từng chiêu từng thức đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm, đều là chiêu thức thực dụng. Vốn dĩ, nào có ai muốn đi cãi nhau với Hộ Bộ? Đều bị cấp trên ép phái tới, bây giờ cả đám bọn họ đều không muốn đi nữa, cuối năm sau, bảo đảm bọn họ đều tranh nhau vào kinh.”
“Nếu là trước kia, làm gì có chuyện Địch tiểu ca quản mấy việc này,” Chúc Bắc Hà nhớ lại ngày xưa, càng nói càng xúc động, “Khi đó, hắn đánh thắng trận để lại mỗi tờ giấy đã đi mất, còn nghiêm trang nói với ngươi ‘đạo lý là đạo lý, làm người là làm người’, nào quan tâm ngươi nóng nảy phát cáu.”
“Các ngươi ngẫm xem, đây còn không phải trưởng thành.”
Chuyện Địch Kỳ Dã để lại tờ giấy đã thành truyền thuyết binh thần, mọi người đều biết, đương sự xui xẻo Chúc Bắc Hà còn cảm thán, thế nên lại đều cười.
Bị người vây xem nửa ngày, Địch Kỳ Dã lại không trì độn, Cố Chiêu cũng phải đi qua vấn an, vì vậy hai người cùng với thư đồng và đội cận vệ cũng đi theo, Cố Liệt đứng ở đây, dĩ nhiên phải đến hành lễ.
Lễ xong, Địch Kỳ Dã hỏi Cố Liệt: “Cười gì vậy?”
Hắn hỏi môt câu, mọi người lại đều ngoác miệng.
Địch Kỳ Dã nhướng mày.
Cố Liệt nghiêm trang nói: “Các vị đại thần khen ngươi có năng lực đó.”
Mấy vị đại thần sôi nổi phụ hoạ.
Địch Kỳ Dã hoài nghi, chỉ khiêm tốn nói: “Không dám không dám, việc nên làm.”
Để tiện cho việc tập võ, hắn và Cố Chiêu không mặc áo ngoài, Cố Chiêu còn toát đầy mồ hôi đầu, Cố Liệt nhìn thoáng qua: “Khoác thêm áo ngoài vào. Tập đủ canh giờ chưa? Nếu đủ rồi thì nhanh chóng về tắm gội thay quần áo, đừng cảm lạnh.”
“Chưa tập xong,” Địch Kỳ Dã tiếp lời tự nhiên, “Không phải do ngài đứng đây sao?”
Cố Liệt học hắn nhướng mày: “Hoá ra là quả nhân quấy rầy các ngươi tập võ.”
Địch Kỳ Dã ra vẻ “Hmm?” một tiếng, rồi mới nói: “Vi thần nào dám đâu.”
Giọng điệu rõ ràng là rất dám.
Cố Liệt cười cười, nói với Khương Dương: “Quả nhân bị ghét bỏ rồi, vậy đi thôi?”
Bọn họ tán tỉnh nhau trước mặt mọi người, Khương Dương chỉ có thể nghiêm trang nói: “Không bằng Bệ hạ hãy ở lại sân tập xem vương tử luyện võ, chúng thần tự mình xuất cung, tiện đường ngắm cảnh trí của Ngự Hoa Viên.”
“Cũng được,” Cố Liệt lập tức đồng ý luôn.
Nhóm lương đống Đại Sở chậm rãi đi xa, Cố Liệt nhìn về phía Địch Kỳ Dã: “Thái phó có thể cho phép quả nhân đứng đây không?”
Địch Kỳ Dã nguýt hắn một cái.
Vốn tưởng rằng nói ra hết với nhau có thể khá hơn, nhưng càng gần cuối năm, tật xấu của người này càng nặng, hận không thể mình đi đến đâu theo đến đó. Nhưng nghĩ tới sự việc trong mộng năm Sở Sơ thứ năm, quả thật cũng không thể trách Cố Liệt, vì vậy Địch Kỳ Dã cũng liền nhịn, nhưng lúc nên đảo trắng mắt vẫn phải đảo một phen, miễn cho người này càng quá đà.
Biết bọn họ có chuyện muốn nói, Cố Chiêu dẫn theo cận vệ về trước một bước, Địch Kỳ Dã buồn cười hỏi: “Nếu ta nói không được, thì ngươi không theo?”
“Cái này phải xem là lúc nào,” Cố Liệt thấp giọng nói, “Đêm qua ngươi nói không được như vậy, ta cũng không có tiếp tục như vậy à, có phải không?”
Địch Kỳ Dã đỏ lỗ tai, nghiêm mặt, nhìn cũng không nhìn Cố Liệt, tiếp tục cùng Cố Chiêu luyện kiếm.
Cố Liệt ngồi xuống bên cạnh sân tập võ, nhìn người trong sân, đôi mắt tràn đầy ý cười.
*
Ngày ba mươi tết qua đi trong tiếng pháo trúc, đầu xuân năm Sở Sơ thứ năm, vương tử Cố Chiêu liền tự mình đảm nhận công việc —— khoa cử lần thứ hai từ khi Đại Sở khai triều.
Công việc này Cố Chiêu đã có kinh nghiệm một lần, chỉ là lần đó có Định Quốc Hầu dẫn dắt, lần này, do một mình cậu toàn quyền phụ trách, hơn nữa phụ trách toàn bộ hành trình.
Địch Kỳ Dã và Cố Liệt đã bàn bạc qua, kiếp này Cố Liệt đã hạ ý chỉ cho phép thương nhân và con cháu thương nhân được tham gia khoa cử, hẳn sẽ không xảy ra sai lầm gì nữa.
“Vị Lan Duyên Chi đó,” Địch Kỳ Dã nhớ tới cái tên trong mộng, “Kiếp trước ngươi xử lý ra sao?”
Cố Liệt hồi tưởng, nói: “Dị nghị trong triều quá lớn, chỉ có thể thu hồi đầu bảng của hắn, sau này hắn trở thành thương nhân lững lầy một phương ở Tiền Đường, may mắn chưa từng mai một nhân tài.”
Cũng coi như, mất cái này được cái kia.
“Vậy thì ngươi thiếu mất một món thuế thu nhập lớn rồi,” Địch Kỳ Dã nửa nói giỡn.
Cố Liệt nghiêm túc nói: “Nếu không thu thuế nặng, qua năm năm mười năm, cỗ thế lực của thương nhân, sẽ không thể khống chế được nữa. Nhưng hiện tại còn xa xa chưa tới thời điểm ức thương*, ngay trọng thương* còn chưa thi hành thoả đáng. Trọng thương cần tiến hành năm năm, nếu triều chính trong sạch, có thể thu được lợi ích khoảng mười năm, còn sau đó nữa, sẽ là chuyện của Cố Chiêu.”
*ức thương: kìm hãm thương nghiệp phát triển; trọng thương: chú trọng, nâng cao phát triển thương nghiệp
Vài câu ít ỏi của hắn, đã tính tới tận hai mươi năm sau, ngay cả chuyện Cố Chiêu tiếp nhận cũng đã nghĩ đến. Huống chi, trọng thương, ức thương, hai từ ngữ ngắn ngủi này sẽ liên luỵ bao nhiêu thế lực triều đình biến ảo, Địch Kỳ Dã không khỏi kinh hãi, lại đau lòng Cố Liệt vắt kiệt sức lực bản thân.
Vì vậy Địch Kỳ Dã nói tránh đi: “Lan Duyên Chi, thương nhân lững lẫy, ngược lại làm ta nhớ tới Lan Viên…… Kiếp trước ngươi đã từng gặp vị Lan Duyên Chi này chưa? Diện mạo hắn giống tộc nhân Tiên Bi không?”
“Chưa từng gặp, hắn bị cướp đi danh đầu bảng, dĩ nhiên không thể vào kim điện nữa,” Cố Liệt còn có chút hối hận, “Vốn nên cho hắn một cơ hội, không nói tới việc hắn đỗ Trạng Nguyên, trong cuốn sách do hắn tự biên soạn, từng nói tổ phụ hắn kinh thương, nhưng chưa từng để cho hắn tham gia. Như vậy, nửa đường theo nghiệp buôn bán mà có thể trở thành thương nhân lững lẫy một phương, tất có chỗ xuất chúng.”
Địch Kỳ Dã biết hắn cầu hiền như khát, cười an ủi: “Nếu hắn quả thật có tài, đến lúc đó đề danh kim bảng, nhất định có thể bước lên Phụng Thiên Điện. Ngươi còn sợ hắn chạy à?”
Cố Liệt nghiêm trang nói: “Ta chỉ sợ ngươi chạy thôi.”
Địch Kỳ Dã xoay người trong lòng ngực hắn, nâng gương mặt Cố Liệt, nhướng mày hỏi: “Bệ hạ, từ bao giờ miệng lưỡi ngài trở nên trơn tru như vậy?”
Cố Liệt tự mình cũng cười, dùng nụ hôn phong kín, không cho Địch Kỳ Dã chê cười hắn.
*
Cố Chiêu xử lý công việc gọn gàng ổn thoả, thẳng đến khi thả ra bảng tiền tam giáp, các vị thứ cát sĩ tân khoa triều bái đế vương, cũng chưa xảy ra bất cứ sai sót gì.
Kỳ thật không có ai biết, trong tay vài vị ngôn quan trong triều, đang nắm giữ nhược điểm của Trạng Nguyên.
Vị Lan Duyên Chi này, ở Tiền Đường rất có tiếng kiêu ngạo thanh cao, chẳng qua là con cháu của một thương nhân, lại đắc tội một đám tài tử, không ít kẻ âm thầm ghi hận hắn, tự nhiên sẽ có kẻ đưa tin tức vào kinh thành, chỉ chờ hắn bò càng cao, ngã càng thảm thiết.
Mặc dù Bệ hạ khai ân, cho phép thương nhân và con cháu thương nhân tham gia khoa cử, nhưng năm Lan Duyên Chi đỗ tú tài, lại giả mạo xuất thân, che giấu sự thật tổ phụ là thương nhân.
Hôm nay hắn đỗ Trạng Nguyên, chính là phạm tội khi quân!
Chỉ cần tố một quyển này, ngay cả Cố Chiêu, cũng nhất định sẽ chịu liên luỵ.
Đối với những thế lực này mà nói, Lan Duyên Chi không tính là gì, Cố Chiêu mới là đối tượng bọn chúng nhắm vào.
Vì thế, vào lúc ba vị tuấn tài Nhất giáp nhập điện diện thánh, Phụng Thiên Điện mặt ngoài là vui mừng hân hoan, bên dưới là sống ngầm mãnh liệt, chỉ chờ cơ hội phun trào!
Nhưng, Lan Duyên Chi vừa tiến vào Phụng Thiên Điện, toàn bộ Phụng Thiên Điện lặng ngắt như tờ.
Hắn lớn lên rất giống một người.
Người đó, đúng là người đứng đầu hàng bách quan, Định Quốc Hầu.
“Ôi má ơi.”
Nhan Pháp Cổ trái nhìn Địch Kỳ Dã, phải xem Lan Duyên Chi, dưới sự kinh ngạc, bấm ngón tay, bắt đầu làm nghề cũ.
Cái này phải tính tới bến mới được.