Sinh tồn và sinh sản, là bản năng của mỗi một giống loài, mà yêu, loại tình cảm thông thường được cho là thiên phú của nhân loại này, kỳ thực là một loại năng lực.
Cũng không phải mỗi người đều có thể yêu người khác.
Nó yêu cầu một người phải đối xử với người khác ôn nhu và thẳng thắn, cùng lúc đó, nó yêu cầu một người phải ôn nhu và thành thật đối diện với chính mình.
Người quá mức háo thắng, thường thường quen với việc xem nhẹ bản thân đã bị thương, dần dà, trái tim liền trở nên cứng rắn lạnh nhạt, không chỉ có hại cho chính mình, mà còn sẽ mất đi năng lực yêu thương người khác.
Kiếp trước Địch Kỳ Dã là như vậy, Cố Liệt sao lại không phải.
Bọn họ đều có tâm bệnh.
Nghĩ đến đây, Địch Kỳ Dã thầm kiêu ngạo mà cười một tiếng, nhưng, dù sao trong hai người họ, Cố Liệt vẫn là người tốt hơn, dũng cảm hơn, cũng ôn nhu hơn.
Từ rất lâu rồi, trước khi hắn muốn trị liệu tâm bệnh cho Cố Liệt, kiếp này kỳ thực bắt đầu từ lúc bọn họ tương ngộ, Cô Liệt vẫn luôn dùng tín nhiệm và tình yêu không chút do dự để trị liệu hắn.
Kiếp trước hắn tuỳ hứng làm bậy, thuần tuý là do thiên tính háo thắng và yêu sạch sẽ, vậy thì kiếp này, hắn tuỳ hứng làm bậy, có một nửa, phải tính cho Cố Liệt vì đã quá nuông chiều hắn.
Trong những thay đổi âm thầm của sự ôn nhu, Cố Liệt đã chữa lành vết thương bị Liên Minh phản bội của hắn, tu bổ chạc cây quá quyết tuyệt cay nghiệt trong tính cách của hắn, làm hắn sinh ra lưu luyến.
Giống như một gốc cây đại thụ bị bốc tới trồng, không hợp khí hậu, cây cổ mộc nguyên sinh sát bên cạnh nó, chủ động làm những chiếc rễ của chúng nó quấn quít lấy nhau, dẫn theo nó cắm thật sâu vào bùn đất, rồi bén rễ nảy mầm trên vùng đất ấy.
Dù sao Địch Kỳ Dã không thật sự tự mình trải qua kiếp trước, hắn cũng không chắc, các loại hành động về sau của mình kiếp trước, đến cùng là vì không muốn tiếp tục chịu đựng sự chán ghét bản thân và vô vọng dưới đáy lòng, chủ động tìm kiếm một giải thoát cuối cùng, hay vì căn bản khinh thường cầu xin một tín nhiệm miễn cưỡng, tiêu cực bỏ mặc bản thân đi tới kết cục tất nhiên.
Nhưng hắn có thể thấy rõ, dưới tầng lá cây nặng nề, ẩm ướt, điều tàn và thối rữa của kiếp trước, thứ chảy tràn ra, không chỉ là máu của một mình hắn, không chỉ là đau đớn của một mình hắn.
Kiếp trước, Địch Kỳ Dã đó, cũng ôm tâm tư thuần thần mà ngay cả Chúc Bắc Hà cũng cảm thấy cổ hủ, thế nhưng cho dù chủ động quy phục cũng vẫn không chịu mở lời với Cố Liệt.
Nghĩ đến đây, Địch Kỳ Dã mới kinh ngạc phát hiện, cuộc nói chuyện buổi tối hôm đó ở kim điện Yến cung kiếp này, hắn toàn nói không hợp nhau, nhưng trong tiềm thức thật ra đã bị Cố Liệt sủng đến khá thẳng thắn thành thật, đôi lúc còn muốn nói đôi câu về những khổ sở mình đã trải qua cho Cố Liệt nghe, để chiếm lấy yêu thương của hắn.
Địch Kỳ Dã bỗng nhiên lại nghĩ tới trước khi đi, Cố Liệt kiên trì tổ chức sinh nhật cho hắn, ngày đó bất luận Địch Kỳ Dã đi đến đâu, đều có thể nghe thấy thái giám, cận vệ chúc mừng sinh nhật hai mươi sáu tuổi của hắn, sau đó mới biết, là Cố Liệt thưởng bạc, để bọn họ đi tìm hắn chúc những lời may mắn.
Nhưng đến hiện tại, Địch Kỳ Dã mới thật sự hiểu, nguyên nhân vì sao Cố Liệt biết rõ kiếp này hắn hai mươi tư tuổi, lại vẫn kiên trì tổ chức sinh nhật hai mươi sáu tuổi cho hắn —— trong giấc mộng đó, mình không sống được quá hai mươi sáu tuổi.
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm.
(Tình chẳng biết bắt đầu tự bao giờ, chỉ một khắc đã đắm chìm đậm sâu)
Thứ Cố Liệt đặt vào tay hắn, là một tình yêu không hề giữ lại, sau khi đã trải qua sinh tử.
*
Cố Liệt biết Địch Kỳ Dã thích châm lửa.
Nhưng hắn không biết Địch Kỳ Dã còn có thể châm ra một ngọn lửa lớn như vậy.
Trước buổi tối hôm nay, mặc dù Địch Kỳ Dã có thể dùng một ngọn lửa đốt đến hắn không màng chi nữa, nhưng hắn luôn quan tâm đến cảm thụ của Địch Kỳ Dã, vài lần kích động nhất, nhanh như hổ đói vồ mồi tới cực hạn, có lẽ để lại rất nhiều vệt đỏ và xanh tím, nhưng chưa từng thật sự làm Địch Kỳ Dã bị thương.
Tối nay bất đồng.
Hắn rõ ràng biết cánh tay phải của Địch Kỳ Dã bị thương, cũng rõ ràng nhìn ra Địch Kỳ Dã cố ý muốn làm hắn mất không chế, nhưng hắn hoàn toàn không thể kháng cự.
Có lẽ là một tiếng “Về nhà” của Địch Kỳ Dã, khiến hắn quá vui sướng.
Nhưng Cố Liệt rốt cuộc vẫn không muốn đòi hỏi vô độ quá, cảnh cáo nói: “Không được nghịch ngợm.”
Địch Kỳ Dã căn bản không quan tâm tới lời cảnh cáo kiềm chế ẩn nhẫn của Cố Liệt.
“…… Chưa đủ.”
Thanh âm như đòi hỏi lại như oán giận, giống chiếc móng mèo cào lên trái tim Cố Liệt.
Địch Kỳ Dã nói chưa đủ, chẳng lẽ Cố Liệt còn có thể không cho sao?
Đây nào phải binh thần Đại Sở, đây rõ ràng là dã quỷ câu hồn, quấn lấy người ta quên đi hết thời gian và đất trời, chẳng còn hay biết hôm nay là ngày nào.
Vết thương trên cánh tay phải Địch Kỳ Dã, là bị đạn đá từ hoả khí của tướng lĩnh quý tộc Thứ Y Nhĩ cắt qua da, lúc mới bị thường nhìn có vẻ máu thịt nhầy nhụa, thực tế sau khi xử lý xong không nghiêm trọng lắm, đã khép lại một nửa, phần trung tâm nhất của miệng vết thương vẫn còn bị bỏng do hoả dược, nên mãi chưa kết vảy.
Cố Liệt cẩn thận không chạm vào, nhưng vẫn bị khăn trải giường cọ vỡ, miệng vết thương chưa khép kín lại dần dần thấm ra máu tươi, dạ tức hương lan toả trong phòng, máu tươi như đông như không, hội tụ bên cạnh miệng vết thương, theo động tác nhanh hơn của hai người, dừng lại ở đôi bàn tay nắm lấy nhau của bọn họ.
Giọt máu thấm qua khe hở ngón tay, nhuốm đỏ gốc ngón tay hai người, theo hoa văn trên da thịt thấm vào lòng bàn tay.
Địch Kỳ Dã chậm rãi điều hoà hơi thở, nhìn vệt đỏ trên ngón tay hai người, bỗng nhiên cười nhẹ.
Say mê điên cuồng qua đi, Cố Liệt lập tức nhẹ nàng lật người dưới thân qua ôm vào lòng, cẩn thận kiểm tra vết thương trên cánh tay phải của Địch Kỳ Dã.
Hơi rỉ máu, nhưng không nghiêm trọng.
Cố Liệt đen mặt: “Nghịch ngợm!”
Địch Kỳ Dã dùng cẳng chân cọ cọ hắn như đang khoe ra, giả bộ đáng thương: “Ta đánh thắng trận trở về, ngươi còn giận ta.”
Dáng vẻ này, thật sự làm Cố Liệt chẳng có cách nào, chỉ có thể ôm hắn.
Địch Kỳ Dã nhẹ nhàng đẩy ra Cố Liệt, không cho Cố Liệt ôm hắn, ngược lại nằm ở trên người Cố Liệt, sau đó ngồi dậy.
Áo đơn của hắn nửa rơi trên khuỷu tay, Cố Liệt vội vàng kéo kín vạt áo lại cho hắn.
Cố Liệt còn chưa già đến nỗi nửa ngày mới có thể lên, vốn đã có xu hướng tro tàn lại cháy, Cố Liệt sợ mình lại bị đốt mất lý trí, không những mặc kín áo đơn cho hắn, còn nhanh chóng vòng lấy eo hắn, không cho hắn có động tác gì nữa.
Địch Kỳ Dã bị dáng vẻ cẩn thận này của hắn, chọc đến cười khẽ, toàn thân đều hơi run run.
Cố Liệt nhẹ shh một tiếng, muốn chết mà.
“Cố Liệt,” Địch Kỳ Dã rốt cuộc nghiêm túc lên, cúi đầu nhìn hắn, “Ta vừa rời khỏi Vị Ương Cung, liền bắt đầu nằm mơ. Ta mơ thấy một người.”
Cố Liệt nhìn Địch Kỳ Dã khó hiểu.
Địch Kỳ Dã mặt mày dịu dàng, chống tay trên bộ ngực trần trụi của Cố Liệt, từ từ kể ra cho hắn nghe.
Từ hài đồng thiếu niên khiến Địch Kỳ Dã đau lòng, đến Chủ công lương tướng, lại đến minh quân công thần chán ghét nhau như chó với mèo.
Cuối cùng nói tới đêm đó ở Vị Ương Cung, thạch tín và lưỡi đao sắc bén, sinh tử xa cách.
Cố Liệt ngạc nhiên cứng đờ người, rồi lặng im thật lâu.
“Những giấc mộng đó, không chỉ là mộng, có phải không?” Địch Kỳ Dã nhẹ giọng hỏi, “Chúng đã từng phát sinh. Ngươi đã tự mình trải qua. Đúng không?”
Đủ chuyện kiếp trước, Cố Liệt chưa từng nghĩ tới việc muốn nói cho Địch Kỳ Dã.
Nhưng ông trời luôn thích làm chuyện chẳng ngờ, vậy mà Địch Kỳ Dã lại thấy được tất cả mọi chuyện, ở trong mơ.
Cố Liệt chỉ nắm lấy tay Địch Kỳ Dã, đơn giản gật nhẹ đầu.
Địch Kỳ Dã hỏi: “Ngươi có làm theo lời ta, thiêu ta không?”
Cố Liệt lại đơn giản gật đầu một cái.
Sau đó dừng một chút, còn bổ sung thêm: “Đồng táng cùng ta.”
Địch Kỳ Dã cười, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nhớ ta cả đời ư?”
Cố Liệt nắm chặt tay hắn: “Không dám quên.”
Địch Kỳ Dã hỏi: “Ta hại ngươi thành như vậy, hận ta không?”
Cố Liệt nhíu mày: “Từ đâu ra cái này?”
Kiếp trước giữa hai người họ, nào có thể nói từ “Hại”? Nếu nói có lỗi, hai người đều có lỗi.
Địch Kỳ Dã hỏi tiếp: “Vậy vì sao ngươi lại luôn trách cứ chính mình?”
Cố Liệt nháy mắt hiểu được dụng ý của Địch Kỳ Dã, chỉ cười cười, kéo đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của họ đến bên khoé miệng hôn nhẹ, không nói gì.
Bất luận Địch Kỳ Dã đau lòng thế nào đi nữa, cũng không thể trải qua thay Cố Liệt, không có cách nào tha thứ chính hắn thay hắn.
Nhưng điều Địch Kỳ Dã có thể làm, là thẳng thắn với Cố Liệt, làm Cố Liệt an tâm.
Địch Kỳ Dã rũ mắt nói: “Buổi nói chuyện ở kim điện đêm đó, ngươi nói với ngươi, ta là sinh tử tương hứa, khắc cốt tương tư.”
“Hiện tại, ta mới hiểu được phân lượng của lời này.”
“Vì ta, ngươi chết rồi trọng sinh, tương tư nhập cốt.”
“Địch Kỳ Dã ta, thật là may mắn biết nhường nào.”
Hắn cúi người, chớp chớp mắt nhìn Cố Liệt: “Đời này, ta sẽ luôn bên ngươi.”
“Cố Liệt, chúng ta vẫn còn mấy chục năm, có thể từ từ bên nhau.”
Nếu nói trận lửa Địch Kỳ Dã châm lên khi trước đã quá lớn, thì một câu hứa hẹn này, quả thực là phóng hoả thiêu đồng, thiêu lên ngọn lửa rợp trời, thiêu sạch cái lý trí mà Cố Liệt thật vất vả mới tìm về được thành tro.
Cố Liệt kéo Địch Kỳ Dã xuống hôn lên môi, Địch Kỳ Dã vui vẻ nhận lời mời, nếu hứa hẹn bằng ngôn ngữ không đủ để khiến người an tâm, vậy cộng thêm đặt cọc cũng không sao.
Mãi đến khi phương Đông đã trắng xoá, Cố Liệt mới cảm thấy mỹ mãn mà ôm Địch Kỳ Dã, đắm chìm trong dạ tức hương như có như không, ngủ bình yên.
*
Sau khi Định Quốc Hầu về kinh hai tháng, tứ đại Đô hộ phủ lần lượt hoàn thành, Cố Liệt rốt cuộc liên kết công lao trước sau cùng khen ngợi trên triều.
Ghi công đầu tiên, đương nhiên là người được Bệ hạ chính miệng khen ngợi “Đẩy lùi cường địch khỏi biên giới, doạ khiếp ngoại địch không dám xâm phạm Đại Sở”, Định Quốc Hầu.
Định Quốc Hầu được Bệ hạ khen thành một đoá hoa đang khí định thần nhàn, không kiêu không nóng, bình tĩnh đến càng thêm tiêu sái.
Trước bữa tiệc mừng thắng lợi, kho vũ khí dâng lên lễ đao được chế tạo hoàn toàn mới cho đế vương Đại Sở, hoa văn tinh mỹ, trọng lượng nhẹ nhàng, đều đầy đủ thuyết minh lễ đao chỉ dùng để ngắm, ngoại trừ đẹp không có ưu điểm nào khác.
Cố Liệt không có cảm giác gì với mấy loại lễ đao này, nhưng bị thanh đao mới này nhắc nhở, nói với Địch Kỳ Dã: “Ta chuẩn bị tìm một ngày, phong Đoạn Trường Chuỷ vào kho vũ khí.”