"Ngày mai là thứ sáu, mẹ đã hẹn nhà họ Mạc để con và con trai thứ hai nhà họ gặp mặt rồi... Cậu ấy mới từ nước ngoài trở về, không chỉ là nhân tài xuất chúng mà còn rất được ông cụ Mạc yêu thích. Nói không chừng tương lai công ty của nhà họ Mạc đều sẽ vào tay cậu ấy."
Mẹ Hạ cười dài nói, vẻ mặt tràn đầy vừa lòng, không biết vừa lòng cậu hai nhà họ Mạc là nhân tài hay là vừa lòng anh ta xuất thân từ nhà họ mạc. Chẳng qua theo sự hiểu biết của Hạ Tử Tình đối với mẹ mình, cô nghĩ nhất định là lý do sau.
Nếu hai nhà Hạ Mạc làm đám hỏi, hợp tác sẽ càng thuận lợi hơi, có thể nói việc hôn nhân này đúng là cực kỳ có lợi với cả hai nhà, ai quan tâm ý kiến của đương sự đây?
Hạ Tử Tình nhìn bữa sáng trước mắt, hoàn toàn không có hứng thú ăn uống, cô đặt dao nĩa xuống, vẻ mặt hơi thất thần, sau một lúc lâu mới nói: "Mẹ, bây giờ con mới mười chín tuổi, mẹ không biết nói những việc này là quá sớm ạ?"
Mẹ Hạ lơ đễnh nói: "Chỉ là cho hai đứa gặp mặt một lần thôi, cũng không phải nói hai đứa kết hôn ngay, hai đứa có thể ở bên nhau một thời gian, yêu đương trước cũng được."
"Con không muốn đi." Hạ Tử Tình kiên định biểu đạt lại suy nghĩ của mình cho mẹ.
Mẹ Hạ cười nói: "Con bé này, mẹ đã gọi người mang quần áo mới đến cho con rồi, đại khái buổi chiều sẽ đưa tới... Ngày mai mẹ sẽ gọi thợ trang điểm đến trang điểm cho con, con gái mẹ xinh đẹp như vậy, nhất định có thể mê hoặc được Mạc Dục Lăng kia. Đúng rồi, con vẫn chưa biết cậu hai nhà họ Mạc tên gì đúng không, cậu ấy tên là Mạc Dục Lăng, năm nay hai mươi hai tuổi, tuổi tác không chênh lệch nhiều so với con..."
"Con nói, con không muốn đi!" Hạ Tử Tình ngắt lời mẹ, cô cau mày nói: "Mẹ, mẹ không thể nắm cuộc sống của con trong tay. Con là người có suy nghĩ, có ý thức của chính mình, thích người nào, kết hôn với người nào đều là chuyện của riêng con, con sẽ tự lựa chọn chứ không phải bởi vì mẹ thích, mẹ muốn mà con sẽ kết hôn với người đó."
Tất cả mọi người ở ngoài đều biết Hạ Tử Tình ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trên thực tế tính cách của cô lại cố chấp, hoàn toàn không phải người để mặc người khác nhào nặn mình theo ý họ.
Nụ cười trên mặt mẹ Hạ dần phai nhạt, bà ta nói: "Chuyện này không phải do con lựa chọn, nếu là con gái nhà họ Hạ, là con gái của mẹ thì con phải nghe lời. Hôm nay công ty có cuộc họp, mẹ đi trước... Đúng rồi, ngày mai đừng đến muộn, đây là lễ phép."
Mẹ Hạ rời đi, cả phòng khách chỉ còn mình Hạ Tử Tình, mắt cô đã đỏ bừng, cô không nhịn được liền vung tay gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất, bát đĩa lập tức rơi hết xuống sàn nhà.
"Cô chủ..."
"Mọi người không cần để ý, tôi muốn ở một mình!"
Hạ Tử Tình hít sâu vào một hơi, cô đứng dậy muốn rời khỏi phòng khách, nhưng giây phút đó, cô cảm thấy đầu óc đột nhiên choáng váng, cả người ngã quỵ xuống đất.
"Á..."
Lòng bàn tay đập trúng mảnh đĩa vỡ, mảnh sứ vừa vặn cứt đứt da thịt, máu tươi lập tức chảy ra.
"Cô chủ, cô sao vậy?" Người giúp việc vội vàng đi tới nâng cô dậy.
Hạ Tử Tình lắc đầu, ánh mắt lơ đãng rơi xuống bát đĩa dính vết máu, bát đĩa vỡ ra vô số mảnh nhỏ, mà lúc này trên những mảnh sứ nhỏ đang phản chiếu lại khuôn mặt trắng bệch của cô, đôi mắt trong gương nhìn cô chăm chằm, hơn nữa hình ảnh kia đang cười khi nhìn cô.
"Á!"
Hạ Tử Tình hét lên một tiếng, đồng tử co rút cực nhanh, mặt mũi tràn đầy sợ hãi, cô vội lui về phía sau.
Người giúp việc thấy cô hoảng sợ như vậy bèn hỏi: "Cô chủ, cô không sao chứ?"
Trái tim đập bùm bùm trong ngực, Hạ Tử Tử mở mắt, không nhìn bát đĩa nữa, chỉ run rẩy hỏi: "Tôi nói mang hết gương trong phòng ngủ đi, mọi người đã mang đi chưa?"
"Đã lấy đi hết rồi."
"... Được, lấy đi là tốt, vậy là tốt rối."
Hạ Tử Tình đứng dậy chạy nhanh lên tầng, miệng vết thương trên tay vẫn nhỏ máu không ngừng, cô lại như không có cảm giác gì cả.
Người giúp việc ở dưới không khỏi cảm thán: "Mọi người có cảm thấy thời gian này cô chủ hơi lạ không? Có hôm tôi thấy cô ấy nhìn vào gương rồi la hét, giống như trúng tà, tôi thấy cũng sợ..."
"Trúng tà cái gì, tôi thấy là bị bà chủ tạo áp lực quá mức thôi, mà bà chủ cũng quá sốt ruột, cô chủ còn nhỏ thế này."
Nhóm người giúp việc nghị luận vài câu, tuy nhiên đây là chuyện của chủ nhà, bọn họ nói vài câu rồi thôi.
Về phần Hạ Tử Tình, cô quay lại phòng ngủ, việc đầu tiên là đưa mắt nhìn quanh phòng, quả nhiên thấy gương đã bị đưa đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Không biết vì sao khoảng thời gian này cô luôn thấy ảnh mình trong gương như là một "Hạ Tử Tình" có ý thức.
Bạn thử tưởng tượng, nếu lúc đang soi gương mà hình trong gương đột nhiên mỉm cười với bạn, cảm giác sợ hãi này quả thực làm cho người ta sởn gai ốc.
Hạ Tử Tình không biết mình bị ảo giác hay bị sao, cô cũng không dám nói với người khác, sợ người khác nói mình bị thần kinh.
Tuy nhiên bây giờ phòng của cô không còn gương, có lẽ sẽ không còn xuất hiện ảo giác này nữa.
Cô nghĩ như vậy.
*
Ngày thứ hai.
Đúng là vẫn không lay chuyển được mẹ Hạ, cho dù trong lòng cực kỳ không tình nguyện, Hạ Tử Tình vẫn bị ép sửa soạn đi đến nơi đã hẹn trước với cậu hai nhà họ Mạc.
Ngày thường ngũ quan của cô rất tinh xảo, nhưng khí chất thuộc kiểu trong trẻo lạnh lùng, mặc vào một chiếc vái dài màu xanh lam, nhìn giống như một đóa hoa sen trắng trên hồ, xinh đẹp làm cho người khác không đành long khinh nhờn.
"Cô Hạ!" Mạc Dục Lăng thấy cô đến thì vội vàng đứng dậy kéo ghế cho cô, thái độ cực kỳ lịch sự.
Hạ Tử Tình nhẹ giọng nói cảm ơn, sau khi ngồi xuống, cô âm thầm đánh giá người đàn ông trước mặt.
Diện mạo của Mạc Dục Lăng tự nhiên không phải bàn, cực kỳ anh tuấn, càng khó được chính là khí chất rất tốt.
"Diện mạo của tôi có làm cô Hạ vừa lòng không?" Mạc Dục Lăng đột nhiên hỏi.
Hạ Tử Tình sửng sốt, sau đó mặt dần đỏ lên.
Cô ho nhẹ một tiếng rồi đi thẳng vào vấn đề: "Anh Mạc, nói thật với anh, bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương, càng đứng nói kết hôn. Lần này đến gặp mặt là do mẹ tôi ép, không thể không đi."
Nghe vậy, Mạc Dục Lăng cũng không giận, chỉ nhướng mày cười: "Cô Hạ nói thẳng với tôi như vậy, không sợ tôi sẽ nói với dì Hạ à? Đến lúc đó dì Hạ nhất định sẽ giận cô."
Hạ Tử Tình rũ mắt: "Tôi có suy nghĩ của chính mình, đương nhiên sẽ làm theo suy nghĩ của bản thân. Mẹ giận tôi, vậy cũng không có cách nào."
Mạc Dục Lăng nhìn cô, đột nhiên nói: "Thật ra trước kia hai chúng ta từng gặp nhau rồi."
Hạ Tử Tình kinh ngạc nhìn anh ta.
"Anh và em học cùng một trường trung học, khi đó em thường đọc sách dưới gốc cây tường vi vào mỗi buổi sáng..." Mạc Dục Lăng nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt cực kỳ nhu hòa, ánh mắt anh ta cũng rất dịu dàng: "Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên."
Hạ Tử Tình sửng sốt, sau đó mặt lập tức đỏ bừng, cô đứng ngồi không yên, lắp bắt nói: "Cái.. Cái này tôi không biết, xin lỗi anh."
"A... Em nói xin lỗi anh làm gì?" Mạc Dục Lăng cảm thấy buồn cười, anh ta nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt: "Anh nói với em những lời này là để nói cho em biết, lần gặp mặt này của chúng ta là anh trăm phương nhìn kế, là anh có lòng riêng. Anh không nghĩ lại khiến em không vui như vậy, xin lỗi em."
"Cũng... Cũng không phải, tôi chỉ là...." Hạ Tử Tình đỏ mặt, đầu óc quay cuồng, cảm thấy hoàn toàn không biết nên nói gì.
Mạc Dục Lăng nhìn cô: "Em không tức giận là tốt rồi... Vậy, em có thể cho anh có cơ hội theo đuổi em không?"
"Hả?"
"Thích một người, muốn ở bên cô ấy là điều đương nhiên. Anh thích em, đương nhiên cũng muốn em thích anh... Anh thật lòng muốn theo đuổi em, Tử Tình!"
Hạ Tử Tình nhất thời không biết làm sao, cô đứng dậy nói: "Tôi, tôi đi toilet!"
Cô bối rối bước đi, tấm lưng kia, nhìn thế nào cũng có dáng vẻ chạy trối chết.
*
Sao mình lại không nhớ trường cấp ba có người tên là Mạc Dục Lăng nhỉ?
Nước chảy ào ào khỏi vòi, Hạ Tử Tình cố lật lại trí nhớ hồi cấp ba của mình, nhưng trong trí nhớ của cô thật sự không có người nào là Mạc Dục Lăng cả.
Lại nói, thời cấp ba của cô đều trôi qua trong đèn sách. Cô thích đọc sách từ nhỏ, đủ thể loại, dù là thể loại gì cô cũng đọc hăng say được. Bởi vì quá trầm mê sách vở cho nên cô thậm chí còn không biết hết bạn học trong lớp.
Nghĩ chuyện này, Hạ Tử Tình có phần không yên lòng với những chuyện xung quanh mình, cô ngẩng đầu, mặt gương chiếm gần nửa bức tường trong toilet phản chiếu lại dáng hình cô.
Người trong gương giống cô như đúc, chẳng qua biểu cảm của đối phương vô cùng quái dị, cô ta cười với cô, thậm chí là đang bước ra khỏi gương.
Hạ Tử Tình trợn mắt nhìn.
"Rầm!"
Người bên cạnh đột nhiên té xỉu, cô gái đang tô lại son môi ở bên tức khắc hoảng sợ, sau đó bắt đầu cao giọng gọi: "Có người bị ngất... Cô này, cô không sao chứ?"
Mạc Dục Lăng ngồi ở bàn ăn, nghe thấy cô gái bàn bên cạnh nói: "Có một cô gái bị ngất trong toilet, không biết có phải bị bệnh hay không? Tôi thấy cô ấy rất xinh đẹp... Đúng rồi, khóe mắt cô ấy có một nốt rồi, đây có phải cái được gọi là nốt ruồi mỹ nhân không?"
Nghe vậy, Mạc Dục Lăng nheo mắt, cuối cùng không thể ngồi yên được, anh ta chạy thẳng vào toilet.
Bên toilet đang bị một đám người vây quanh, Mạc Dục Lăng xông thẳng vào, nhìn thấy Hạ Tử Tình đang nằm trên mặt đất thì kinh hãi không thôi, anh ta lập tức đi vào, cũng bất chấp đây là toilet nữ.
"Tử Tình, Tử Tình?"
Không biết Hạ Tử Tình xảy ra vấn đề gì, Mạc Dung Lăng không dám ôm cô lên, sợ không giúp được gì mà còn khiến bệnh tình của cô nặng hơn.
Có người ở bên nói: "Tôi đã gọi xe cứu thương rồi, chắc sẽ đến ngay, anh không cần lo lắng."
Mặc Dục Lăng cảm ơn người kia, lại lo lắng nhìn Hạ Tử Tình.
Chẳng mấy chốc xe cứu thương đã đến, lúc Hạ Tử Tình tỉnh lại đã là chạng vạng.
Lúc này, mặt trời ngả về tây, ánh hoàng hôn vàng cam rơi vào phòng bệnh, trùm lên phòng bệnh gam màu ấm nóng, nhìn thì ấm áp, nhưng lại mang cảm giác thê lương.
Xoay người đi xuống, Hạ Tử Tình đi đến trước cửa sổ, vươn tay đẩy cửa ra.
Tấm rèm bị gió thổi bay, cảnh tượng bên ngoài ập vào mắt.
"... Em tỉnh từ lúc nào thế?"
Mạc Dục Lăng đi vào từ bên ngoài, thấy cô đứng ở cửa sổ thì cầm dép bên cửa đến, ngồi xuống đi vào chân cho cô, vừa đi vừa nhắc: "Mặt đất lạnh, sao em không đi dép? Bác sĩ nói cơ thể của em còn yếu, thời gian này em còn không ngủ đủ giấc cho nên mới bị ngất xỉu."
Hạ Tử Tình đặt tay lên vai anh ta, mỉm cười nói: "Em không sao."
Mạc Dục Lăng nhìn cô chằm chằm, trong lòng đột nhiên có cảm giác rất quái dị.