Du Nguyệt cảm thấy vừa ngủ dậy, cơ thể mình đã thay đổi, cơ thể lạnh băng trở nên ấm áp hơn, nhưng có lẽ ngủ trên đất lâu quá cho nên hơi mỏi cổ.
"Cô Việt, cơ thể của tôi..." Tìm thấy Việt Khê, Du Nguyệt trông mong nhìn cô, trong mắt tràn ngập hy vọng.
Việt Khê uống một ngụm canh, mơ hồ nói: "À, tôi đã đưa hồ ly trong cơ thể cô ra ngoài rồi. Chờ chút tôi cho cô hai lá phù, uống thêm thuốc, trở về nghỉ ngơi một tháng thì diện mạo sẽ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu!"
Chị Thương nấu canh bổ cho cô, vô cùng ngon miệng, chẳng qua canh vẫn còn nóng, cô không khỏi hơi thè lưỡi ra.
"Thật? Thật à? Tôi khỏi rồi?" Mắt Du Nguyệt lập tức đỏ bừng, có phần không dám tin.
Việt Khê hừ một tiếng, nói: "Nhận tiền nhà cô, đương nhiên tôi sẽ giải quyết dứt điểm chuyện này. Được rồi, cô về đi."
Nghe vậy, Du Nguyệt lộ vẻ do dự, hơi chần chờ hỏi: "Vậy Tống Thắng thì sao? Tống Thắng bên kia, cô Việt tính làm thế nào? Cô thật sự mặc kệ à?"
"Tống Thắng..." Việt Khê đặt bát xuống một bên, cô nhìn con gồ ly khắc bằng gỗ rất sống động kia, nhẹ giọng nói: "Chuyện trên thế gian này đều có số cả. Thương tích trên người cậu ta là do con hồ ly lớn kia làm, mấy người làm hại con nó, nó không ngại vượt xa ngàn km cũng muốn đến tìm các người để trả thù."
Sắc mặt cô thản nhiên, lúc nhắc đến Tống Thắng, biểu cảm trên mặt không có gì thay đổi, hiển nhiên cô hoàn toàn không thèm để ý người này chết hay sống.
Du Nguyệt hơi sốt ruột, vội hỏi: "Vậy, vậy Tống Thắng..."
Càng nói, tiếng nói của cô ta càng nhỏ, sợ làm Việt Khê tức giận.
Việt Khê chọc con hồ ly gỗ, nói: "Tôi sẽ đến bệnh viện xem tình hình cậu ta, con hồ ly kia tu luyện ít nhất năm trăm năm, nếu phải phạm sát nghiệt vì Tống Thắng, làm hủy tu hành, vậy vụ làm ăn này thật không chịu nổi."
Du Nguyệt: "...."
Môi cô ta khẽ giật, tuy rằng không phải vì Tống Thắng nhưng tối thiểu Việt Khê sẽ khoanh tay đứng nhìn, cô ta không khỏi thở nhẹ nhõm một hơi.
Thật ra trong lòng Du Nguyệt cũng rất rối rắm, cũng cảm thấy Tống Thắng giết hồ ly, còn lột da nó thì đúng là quá tàn nhẫn, cũng quá lấy oán trả ơn. Nhưng về phương diện khác, cô ta thích đối phương nhiên năm, chuyện này không phải nói buông là buông ngay được, vẫn không tránh khỏi quan tâm đối phương, hai cảm xúc đan xen với nhau, làm cô ta buồn rầu thật sự.
"Buồn rầu cái gì? Thằng bé kia làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ cháu vẫn muốn ở bên nó à?" Ông nội Du tức giận đến trừng mắt thổi râu, không khỏi vươn tay đập bàn: "Con hồ ly nó tâm có ý tốt, nhưng cậu ta thì sao, cậu ta lấy oán trả ơn, quả thực là không nhân tính. Duy Nguyệt, ông tuyệt đối không đồng ý cho cháu tiếp tục ở bên nó đâu."
Du Nguyệt mím môi: "Cháu biết ạ!"
Ở bên này, Việt Khê và Hàn Húc cùng đến bệnh viện, vết thương của Tống Thắng rất nghiêm trọng, xương trên người đi gãy nát nhưng vẫn còn sống, thậm chí có thể cảm nhận được đau đớn trên người, thuốc giảm đau nào cũng không có tác dụng, vừa tỉnh lại là đau đớn khắp người, mồ hôi lạnh túa ra.
Việt Khê đi tới, nhìn thấy anh ta như vậy thì không khỏi lắc đâu: "Xem ra con hồ ly kia muốn chỉnh cậu ta, cho cậu ta cảm nhận đau đớn trên người, sống không bằng chết."
Mẹ Tống nhìn thấy Tống Thắng như vậy thì cực kỳ đau lòng: "Cô Việt, bây giờ nên làm sao đây?"
Việt Khê nói: "Tôi không phải bác sĩ, tôi không có cách nào giải quyết thương thế của Tống Thắng. Làm thiên sư, điều tôi phải làm chính là giải quyết con hồ ly kia, không để nó ra tay với Tống Thắng, làm hại tính mạng cậu ta."
Cô sờ rối gỗ trong tay, nói: "Chắc chắn tối nay con hồ ly kia sẽ đến."
Nghe vậy, mẹ Tống lập tức sốt ruột, nói: "Ý của cô là, cô không thể chữa khỏi thương thế cho Tống Thắng nhà tôi à?"
"Đương nhiên tôi không thể rồi, tôi đâu phải bác sĩ!" Việt Khê nói với giọng điệu cực kỳ đương nhiên, cô chân thành nhìn mẹ Tống: "Mê tín dị đoan là không đúng, tuyệt đối đừng nghe mấy lời như một ly nước bùa là trị được bách bệnh, đấy là giả hết."
"Cô Việt, cô lấy của tôi mười triệu đấy!" Ba Tống cường điệu hai chữ mười triệu.
Việt Khê nhìn ông ta một cái, nói: "Tôi nói rồi, tôi sẽ giữ lại mạng cho cậu ta, nhưng tôi đâu nói sẽ chữa khỏi cậu ta. Tôi không phải bác sĩ, tôi chỉ là thiên sư mà thôi, mấy người kia chính là giả thần giả quỷ."
Ba Tống: "...."
Hàn Húc cười nói: "Ông Tống có thể từ chối, chẳng qua con hồ ly kia hận Tống Thắng, nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ta. Tống Thắng lột da con nó, nó muốn cậu ta sống không bằng chết. Nếu sư phụ tôi không ra tay, cậu ta chắc chắn không sống qua đêm nay."
Ba Tống thở dài, nhìn như chỉ chớp mắt đã già đi mười tuổi.
"Nghiệp chướng này... Làm phiền cô Việt."
Việt Khê lập tức nói: "Khách khí khách khí, tôi cầm tiền thì nhất định sẽ cố gắng làm việc."
*
Buổi tối, đêm lạnh như nước.
Hôm nay là mười lăm, trăng tròn sáng rực, một mảng trắng sáng trải trên mặt đất, áng trắng tiến vào phòng bệnh từ cửa sổ đang mở rộng, chiếu phòng bệnh sáng ngời.
Một bóng dáng nhẹ nhàng rơi xuống phòng bệnh, đó là một con hồ ly màu đỏ, thân hình cao lớn, nó vừa tiến vào, phòng bệnh gần như đã trở nên chật ních, cái đuôi to đùng xõa tung ở phía sau, màu sắc đỏ rực như lửa.
Đôi đồng tử đỏ tươi nhìn chằm chằm người nằm trên giường, trong mắt hồ ly hiện lên lệ khí cùng oán hận khắc cốt. Con của nó lương thiện như vậy, tốt bụng như vậy, nhưng lại bị chính những người này lột da, chặt đầu, sao trong lòng nó có thể không oán hận được?
Miệng gầm nhẹ một tiếng, hồ ly giờ chân trước lên, đập về phía người đang nằm trên giường.
"Tao nói rồi, mày mà tạo sát nghiệt thì tu hành suốt năm trăm năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, mày không biết vậy là rất lỗ vốn?"
Một lá hoàng phù chặn ngang dưới chân, mạnh mẽ chặn lại đòn tấn công của nó.
Trong mắt hồ ly hiện lên vẻ kiêng kị, nó xoay người muốn chạy, nó biến thế giới loài người có người gọi là thiên sư, những người này có uy hiếp rất lớn đến tiểu yêu như chúng nó.
"Trói!"
Việt Khê cúi đầu nói một chữ, vài lá hoàng phù trong phòng hơi sáng lên, hoàn toàn vây kín hồ ly.
"Gào!" Hồ ly nhìn Việt Khê, miệng gào lên uy hiếp.
Việt Khê nói: "Tao không muốn giết mày, mày không cần đề phòng tao như vậy."
Nói xong, cô đưa cho nó một thứ, nói: "Tao chỉ muốn đưa cái này cho mày thôi."
Lông hồ ly màu đỏ, dù ở trong bóng đêm thì nó cũng như phát ra một loại ánh sáng xinh đẹp, khí tức ở trong làm cho hồ ly cảm thấy vô cùng thân thiết quen thuộc.
Đó là khí tức của con nó, sao nó có thể không quen thuộc được?
"Gào!"
Hồ ly bỗng nhiên ngẩng đầu gào lên một tiếng, tiếng hét đầy bi thương, đồng tử đỏ tươi tràn ngập nước mắt. Nó vươn móng vuốt ôm lông hồ ly vào lòng, ôm thật chặt, nước mắt liên tục rơi xuống.
Nó còn nhớ ngày ấy hồ ly nhỏ ra ngoài rất lâu không thấy về, lúc ấy đang làm mẹ, trực giác của nó nhắc nhở nó có chuyện không hay xảy ra, cho đến khi nó tìm được vết máu đỏ tươi trong rừng. Khi đó, khắp khu rừng đều nghe được tiếng gào thét của hồ ly.
Đều là con người, là con người giết hại con nó, con người đáng chết!
Hồ ly mở to hai mắt, bi thương làm cho nó càng thêm phẫn nộ, khí tức xung quanh dần thay đổi, cơ thể to lớn không ngừng to lên, cả phòng bệnh gần như không thể chứa nổi nữa.
"Không được, nó muốn thiêu đốt yêu lực của nó..." Việt Khê khẽ nhíu mày, cô lấy hoàng phù ra dính lên trán hồ ly, sốt ruột nói: "Mày không muốn sống nữa, mày thiêu đốt yêu lực của mày đồng nghĩa với thiêu đốt luôn cả sinh mệnh lực."
Phù triện phong ấn lại lực lượng trong cơ thể hồ ly, hành vi thiêu đối yêu lực cũng bị ngăn lại, nó không cam lòng, bi thương kêu lên.
Cho dù thiêu đốt yêu lực, cho dù chết, nó cũng muốn báo thù cho con mình. Chẳng lẽ chỉ điều này cũng khó thực hiện được sao? Có phải nó cũng sẽ như con nó, bị loài người lột da rút xương?
Một bàn tay ấm áp vươn tới sờ lên đầu nó, hồ ly mở mắt ra, nó nhìn thấy cô gái loài người kia đứng ở trước mặt mình. Rõ ràng đối phương còn nhỏ tuổi, nhưng lực lượng lại mạnh mẽ khiến người sợ hãi.
"Tao mang con mày đến trả lại cho mày, tuy rằng có thể không giống trước kia cho lắm, nhưng cố gắng tu luyện thì cũng không phải không thể tu thành hình người!" Việt Khê dịu dàng nói, cô lấy một con hồ ly bằng gỗ từ trong túi ra.
Một bóng hình đỏ rực nhảy ra khỏi hồ ly gỗ, hồ ly nhỏ hơn mẹ nó rất nhiều, cơ thể thật sự rất nhỏ, chỉ lớn bằng con mèo, cái đuôi xõa tung như đuôi sóc.
"Chít!"
Hồ ly nhỏ vừa xuất hiện, lập tức kêu một tiếng với hồ ly lớn, tiếng kêu mềm mềm, như là còn tiếng của động vật sơ sinh.
Hồ ly lớn: "..."
Nhìn nó ngây ra như là đã quá mức kinh ngạc.
Hồ ly nhỏ lại kêu một tiếng nữa, bởi vì mẹ không đáp lại nó, cho nên trong tiếng kêu của nó còn mang theo vài phần tủi thân.
Cơ thể hồ ly lớn nhanh chóng thu nhỏ, chỉ giây lát đã thu về kích thước bình thường của hồ ly trưởng thành, miệng cũng kêu lên. Hồ ly nhỏ nhảy khỏi tay Việt Khê, chạy đến chỗ mẹ, mắt trông mong nhìn mẹ, miệng liên tục kêu lên, tràn ngập ỷ lại cùng vui sướng.
"Bốp!"
Một cái tát vung đến, hồ ly nhỏ đang vui sướng lập tức bị đánh nằm sấp xuống sàn nhà, hồ ly lớn giơ móng vuốt lên, vừa đáng loạn xạ vừa kêu gì đó.
Nụ cười trên mặt hồ ly trở nên cứng ngắc, tình huống hoàn toàn không giống những gì cô nghĩ, lúc này không phải hồ ly lớn nên hai mắt ngấn lệ, hai mẹ con hồ ly là vừa cách nhau bởi sinh tử đó!
Hồ ly nhỏ bị đánh cho gào khóc, một con hồ ly, thế mà khóc ra tiếng chó.
Đè hồ ly nhỏ đánh một trận. Một lát sau, dường như hồ ly lớn mệt rồi, nó mới ôm hồ ly nhỏ đang khóc vào ngực, lúc này nước mắt mới rơi xuống không kìm nén được.
"Chít?" Hồ ly nhỏ ôm mặt mẹ, ngoan ngoãn kêu.
Hồ ly lớn thân thiết dán sát mặt nó, nước mắt chảy lên mặt hồ ly nhỏ.
Việt Khê đưa rối gỗ qua: "Bây giờ hồ ly nhỏ chỉ là hồn thể hôi, hồn lực rất mỏng, cho nên chỉ có thể sống nhờ trong rối gỗ. Chờ nó tu luyện thêm một thời gian nữa là có thể hoàn toàn rời khỏi rối gỗ này."
Hồ ly cầm rối gỗ ấn vào bụng, cũng không biết nó đặt rối gỗ vào chỗ nào.
Việt Khê không khỏi liếc nhìn bụng nó mấy lần, cô hơi tò mò, chẳng lẽ bụng con hồ ly lớn này giống bụng chuột túi, ở trong có một cái túi to.
"Cám ơn cô, cô gái loài người!"
Một giọng nói dịu dàng vang lên trong óc Việt Khê, hồ ly nhỏ nhảy lên cửa sổ, ánh trăng dừng ở trên người nó, cả người được một lớp ánh sáng bạc bao phủ.
Nó quay đầu liếc nhìn Việt Khê một cái, sau đó nhảy khỏi cửa sổ, chỉ chớp mắt đã biến mất.
Hồ ly nhỏ ghé vào lưng nó, nó: "Mẹ, con người vẫn có người tốt. Chị Việt Khê cho con rất nhiều đồ ăn ngon, mẹ xem, chị ấy cho con bánh chà bông này..."
Hồ ly lớn nghe vậy, lập tức quay người ném hồ ly nhỏ xuống, nó tức giận xù lông.
Không chịu sáng mắt ra!
*
Phòng bệnh quay về yên tĩnh, Việt Khê đi đến bên giường bệnh, Tống Thằng mặt mày trắng bệch nằm trên giường, hơi thở mỏng manh, ba ngọn lửa trên người lúc tắt lúc cháy, như là có thể rụi tắt toàn bộ bất cứ lúc nào.
Hồ ly giữ lại cho cậu ta một hơi thở, bây giờ hồ ly rời đi, đương nhiên cũng mang đi luôn. Không có chút sức kia, Tống Thắng không yếu đi thì còn có thể thế nào?
Việt Khê vươn tay chạm vào giữa trán cậu ta, một tia sáng đi vào trong, miễn cưỡng xem như giúp cậu ta duy trì hơi thở.
"Tiếp theo phải xem tạo hóa của cậu..." Cô thản nhiên nói, ít nhất có chút sức này, Tống Thắng sẽ không chết, nhưng xương trên người bị dập nát hết, nếu sơ sẩy một chút thôi cũng sẽ để lại di chứng.
Đi ra khỏi phòng bệnh, ba Tống và mẹ Tống canh giữa ở ngoài lập tức chạy đến, mẹ Tống vội nói: "Cô Việt, Tống Thắng nhà tôi thế nào rồi?"
Việt Khê nói: "Con hồ ly kia đã đi rồi, sau này sẽ không xuất hiện nữa, về phần Tống thắng... Tiếp theo nên xem bác sĩ nói thế nào."
Nghe vậy, thoạt đầu ba tống và mẹ Tống thở phào nhẹ nhõm, sau đó trên mặt lại nhiễm vài phần u sầu.
Âm hồ hổ ly trên người Du Nguyệt đã rời đi, cô ta nhớ rõ mang theo phù triện được Việt Khê cho suốt cả ngày, sau đó uống thuốc đầy đủ, "bệnh lạ" trên người chậm rãi biến mất, khuôn mặt xinh đẹp trước kia dần quay về. Trải qua việc này, tính cách cô ta càng thêm chín chắn, coi như là nhờ họa được phúc.
Vì việc này, ông nội Du còn cố ý đến nhà cảm ơn, vô cùng khách khí nói: "Cũng may có cháu, nếu không không biết Nguyệt Nguyệt nhà ông sẽ ra sao nữa."
Việt Khê thản nhiên nói: "Ông không cần khách khí với cháu, nói cho cùng đây cũng là một hồi làm ăn thôi, nhà ông trả thù lao, cháu phụ trách giải quyết phiền toái cho nhà ông."
"Tuy là vậy nhưng nhà ông vẫn nên cảm ơn cháu." Ông nội Du vẫn không thay đổi.
Người nhà họ Du rơi đi, Hàn Húc đi tới, nói: "Tôi thấy nhà họ Du này là muốn có qua hệ tốt với cô. Thiên sư có bản lĩnh cũng không nhiều, đi đâu cũng được chào đón, tạo mối quan hệ tốt với cô tuyệt đối không có chỗ nào không tốt."
"... Dù sao cũng là mấy người không quan trọng." Việt Khê không để tâm đến bọn họ, cô liếc nhìn chương trình học, nói: "Buổi chiều có hai tiết, thầy giáo này thích điểm danh, không trốn được..."
Hai ngày nay vì chuyện của hai nhà Du Tống khiến cô không đi học được, tất cả đều là mấy người Vinh Hương điểm danh giúp.
"A, cô gái kia ở lớp nào vậy, sao tớ chưa từng thấy lần nào?"
Đến phòng học được một lúc, Việt Khê chú ý tới một cô gái, không khỏi hơi nhíu mày.
Nghe thấy cô hỏi, Vinh Hương cũng nhìn qua: "Người kia? Đó là Hạ Tử Tình, lớp chúng ta đấy. Sao vậy, có vấn đề gì à?"
Việt Khê xoay bút trong tay, nhẹ giọng nói: "Đúng là có vấn đề, cứ cảm thấy cô ấy không thích hợp cho lắm."
Hạ Tử Tình rửa tay trong toilet, nhìn người trong gương, cô ta không khỏi ngây người.
"Từ Tình, sao thế?" Bạn bè bên cạnh hỏi.
Hạ Tử Tình hồi thần, biểu cảm trên mặt hơi cứng ngắc: "Không, không sao cả..."
"Thật sự không sao chứ? Tớ thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, có phải vẫn chưa khỏi bệnh hẳn không?"
"Có lẽ là do ngủ không đủ giấc."
Hạ Tử Tinh lau khô tay, lúc rời đi, cô ta quay đầu nhìn gương, thấy "Hạ Tử Tình" trong gương đang nhìn mình.
Mặt mũi cô ta lập tức trắng bệch.