Editor: Chiêu
-------------------
Thiếu niên nhăn lại lông mày lá liễu xinh đẹp, đôi mắt mênh mông hơi nước, giống như Tiểu Bạch Thỏ đáng thương.
Tần Trăn nháy mắt đã dâng lên một cổ xúc động "Mặc kệ hắn nói cái gì cậu đều đồng ý".
"Tôi làm sao có thể đánh em được? Về phần trừng phạt... Đến lúc đó sẽ nói cho em biết..."
Đúng lúc này, bảo tiêu đi mua thuốc mỡ đem vào.
Tần Trăn hết sức chuyên chú giúp cậu xức thuốc.
"Đau --"
"Còn rất đau?"
Đường Nại ủy khuất gật đầu.
Sau khi chườm lạnh, cậu không còn thấy đau như vậy nữa, chỉ là gần như tê cóng vì lạnh.
Lúc Tần Trăn giúp cậu xức thuốc, ngón tay đụng đến má cậu, lại có cảm giác đau đớn, cùng với mấy chiếc đinh sắt đâm vào mặt nghiêm dự.
Nam nhân mím môi, đáy mắt là nửa đau lòng còn một nửa là lệ khí không tan.
Mặt thiếu niên không sưng phù bự như lúc nãy, nhưng lại có thể nhìn thấy dấu tay đỏ tươi, có thể thấy được Tần Mộ Phàm đã xuống tay tàn nhẫn đến mức nào.
"Nhịn một chút, lập tức sẽ ổn." Bây giờ Tần Trăn cũng không rõ có phương pháp nào giúp nhanh chóng giảm đau, chỉ có thể dùng lời nói yếu ớt vô lực an ủi.
"Gạt người! Tớ không muốn xức thuốc nữa đâu ô..."
Đường Nại nức nở hai tiếng, nước mắt lập tức rơi xuống như tuyến trân châu.
"Đừng khóc, nếu không tôi đem Tần Mộ Phàm dạy dỗ cho một trận nhớ đời để em trút giận?"
Bây giờ đánh Tần Mộ Phàm cũng vô dụng, Nại Nại vẫn sẽ đau.
Tơ Hồng gấp đến độ bứt tóc vò đầu, nếu không nó đi hỏi tổng bộ một chút, xem bên kia có gặp được thể chất cùng loại với Nại Nại hay không, hoặc là đưa ra phương pháp giải quyết tương ứng?
Đang lúc rối rắm, nó bỗng nhiên nhìn thấy một màn khiếp sợ.
Đầu óc Tần Trăn giống như nóng lên, ném thuốc mỡ qua bên, bưng lấy mặt tiểu ngoan nhà mình mổ một cái.
"Hôn hôn sẽ không còn đau."
Những lời này giống như có chút quen thuộc? Cảm xúc nào đó nơi đáy lòng Tơ Hồng càng thêm mãnh liệt.
Tiếng khóc Đường Nại ngưng lại, chớp mắt, nước mắt run run treo trên lông mi.
"Anh... Anh Vân Đình cũng nói với tớ những lời này, hình như có chút hiệu quả, nhưng mà tớ nghe nói nếu tùy tiện hôn người khác chính là làm chuyện xấu."
"Anh Vân Đình?"
Nháy mắt trên mặt Tần Trăn có chút xanh, phát hiện bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều giai đoạn trưởng thành của Nại Nại, nhịn không được ghen tuông.
Nại Nại chuyển đến nhất trung Giang Khê là khi cao tam, lúc trước cao tam đều ở nước ngoài.
Cậu đáng yêu nhuyễn manh như vậy, người thích cậu nhất định không ít.
Vậy tên Vân Đình kia... Nhìn dáng vẻ có vẻ như hắn ta đã cướp mất nụ hôn đầu của cậu.
"Nại Nại rất thích anh Vân Đình kia sao?"
Đường Nại chu chu miệng, thở phì phì nói: "Không thích, anh ấy bắt nạt tớ!"
"Vậy Nại Nại thích tôi không?" Khoé mắt Tần Trăn cắn câu, sắc mặt đột nhiên xảy ra thay đổi, lộ ra khí chất nhu nhược yếu đuối đáng thương, giống như một khi Đường Nại nói không thích, giây tiếp theo hắn sẽ rơi nước mắt.
Thiếu niên nắm chặt cổ tay áo, chậm rãi gật đầu.
Nháy mắt trên mặt nam nhân đã nở rộ một nụ cười xán lạn: "Người cậu thích hôn cậu thì không sao, nhưng nếu người cậu không thích làm như vậy... Đó chính là đang làm chuyện xấu!"
Đậu má, cái logic này có chút hay a, hoàn toàn không có biện pháp phản bác!
Tơ Hồng lén lút nghĩ, không có mở miệng ra nhắc nhở Nại Nại.
Nó chưa quên lời thề lúc nghìn cân treo sợi tóc vừa rồi chính mình đã lập.
Chỉ là nhìn thấy oắt con đơn thuần nhà mình bị người lừa gạt, vẫn vô cùng chua xót.
"Chúng ta thử một lần đi, tớ thích Trăn Trăn, Trăn Trăn hôn tớ cũng không tính là làm chuyện xấu." Con ngươi Đường Nại sáng ngời, cậu cảm thấy đã không còn đau như trước.
Tần Trăn mặt không đổi sắc ừ một tiếng, giống như chỉ đơn giản giúp cho Đường Nại giảm đau, một tia khinh miệt hiện lên trong con ngươi khép hờ.
Tên Vân Đình kia cướp mất nụ hôn đầu của Nại Nại thì như thế nào, sau này người có đặc tính hôn cậu chỉ có một mình hắn.