Editor: Chiêu
-----------------------
Đường Nại nhắm mắt lại, cắn một ngụm lên.
Tần Mộ Phàm ăn đau, nhanh chóng rút tay ra, nhìn ngón tay tràn ra máu, một cái tát đến.
"Tiện nhân!"
Đường Nại té trên mặt đất, gương mặt truyền đến từng trận đau đớn, lỗ tai cũng bắt đầu ù ù, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng, nghẹn đến mức môi biến đen, giống như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
[ Fuck! ]
Tên khốn này vậy mà lại động thủ đánh người!
Bên trong phòng điều khiển, Tần Trăn thấy một màn như vậy, đáy mắt âm u gần như ngưng tụ lại, khiến đám bảo tiêu phía sau hắn nhịn không được rùng mình một cái.
Tần Mộ Phàm nguôi giận, đang chuẩn bị đem Đường Nại từ trên mặt đất kéo lên, một thân ảnh khiến anh hận thấu xương bỗng nhiên đập vào mắt.
Tần, Trăn!
Anh nghiến răng nghiến lợi dưới đáy lòng gằn ra hai chữ này, bay nhanh muốn bắt lấy Đường Nại.
Tần Trăn thuận thế đem cậu ôm vào trong lòng ngực, nhân tiện đạp một cước đuổi anh ra ngoài.
[ Đá thật giỏi, đá chết anh ta! ]
Tơ Hồng nhìn Tần Mộ Phàm lăn lộn ngao ngao trên mặt đất, điên cuồng mà hoan hô.
Nhưng mà một cước này vẫn còn chưa đủ, phải đem tôn tử của tên khốn này dẫm gãy mới hả giận!
Còn có cái tay vừa rồi của anh ta đánh Nại Nại, cũng nên phế bỏ!
Tần Trăn tâm hữu linh tê cho bảo tiêu vừa mới đuổi đến một ánh mắt, bảo tiêu rất nhanh đã tiến lên, bẽ gãy cổ tay Tần Mộ Phàm kêu răng rắc răng rắc.
Hắn quay đầu dỗ thiếu niên trong lòng ngực.
"Nại Nại, hô hấp, hít sâu, đừng sợ, đã không còn việc gì."
Đường Nại mở hai con ngươi đẫm lệ, lờ mờ nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, ủy khuất trong lòng nháy mắt như miệng cống được phóng thích.
"Đau..."
Dưới ánh sáng tối tăm, như cũ có thể phân biệt được nửa khuôn mặt của cậu sưng rất bự.
Tần Trăn mím môi, liếc nhìn Tần Mộ Phàm nước mắt nước mũi giàn giụa, đáy lòng hận không thể đem anh băm thành trăm mảnh.
Nại Nại của hắn trước kia chỉ cần rách chút da là đã đau đến mức đôi mắt đều đỏ một vòng, vậy mà Tần Mộ Phàm lại dám động thủ đánh tàn nhẫn như vậy!
"Mau đi mua thuốc mỡ! Còn có nước đá... Chỉ cần có thể tiêu sưng đều đem hết đến cho tôi!"
Nói xong, giọng điệu hắn lại trở nên ôn hòa: "Ngoan, nhịn một chút, lập tức sẽ không còn đau nữa."
Đường Nại hít hít mũi, ủy khuất gật đầu.
Tần Trăn trực tiếp ở chỗ này tìm phòng, mang Đường Nại đi vào, gọi phục vụ quán bar mang đến túi chườm nước đá, giúp Đường Nại chườm lạnh.
Thiếu niên nước mắt lưng tròng, đôi tay ôm cánh tay Tần Trăn, giống như cực kỳ đau, thường xuyên run rẩy một chút, thậm chí còn đem tác dụng của thuốc mà Tần Mộ Phàm đưa cho cậu đều ép xuống dưới.
Tần Trăn hận không thể đem phần đau đớn này chuyển dời cho chính mình.
"Trăn Trăn, cậu bồi tớ nói chuyện đi, có lẽ trò chuyện thì sẽ không còn đau như vậy nữa."
"Được," Giọng nói nam nhân nghẹn ngào một chút, "Em muốn nói cái gì?"
Tơ Hồng nhịn không được chậc một tiếng.
Trời ạ, bộ dáng Tần Trăn bây giờ giống như Đường Nại bị bệnh không trị được hoặc là hôn mê bất tỉnh.
Nhưng mà... Nó không hiểu cũng cảm thấy không tệ lắm.
Ừ, đại gia Tơ Hồng nhìn thời gian hắn đến vừa kịp lúc, tạm thời đem hắn liệt vào danh sách chọn con rể.
Về phần hắn có thể trở thành người chính thức hay không, thì phải xem Nại Nại có thích hắn hay không.
"Tớ lúc trước rời đi không từ mà biệt, còn không liên lạc cho cậu, cậu có phải giận tớ không?" Đường Nại rụt cổ, nhỏ giọng hỏi.
"Vốn tức giận, hận không thể đem em bắt lại hung hăng trừng phạt một trận..."
Cậu và Tần Mộ Phàm đính hôn, lại muốn đi không từ mà biệt, chẳng sợ hắn bị thương hôn mê cũng không ở lại, ở nước ngoài giống như đã chơi hoàn toàn quên mất hắn...
Nhưng vừa nhìn thấy cậu bị người khác bắt nạt, chút oán hận này lập tức biến mất không còn một mảnh.
"Cậu muốn trừng phạt tớ như thế nào? Đánh tớ hả? Tớ sợ đau, chỉ cần không đánh tớ, trừng phạt như thế nào tớ đều chịu..."