Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 75



Editor: Endy.

An Sênh đương nhiên biết loại tình huống này không thích hợp, nhưng phản ứng đầu tiên là nghĩ đến việc hệ thống lại gây chuyện quấy nhiễu, như thế nào cũng không nghĩ đến trên người Phí Hiên, anh thoạt nhìn quá bình thường.

Phí Hiên nói chuyện, cô xem như nghe rõ, gật gật đầu, thiếu chút nữa đem đầu đập về phía trước.

Phí Hiên vội vàng tiếp đầu cô, chậm rãi đặt lại ghế, vén tóc, thanh âm không nói ra được ôn nhu, nhưng lại mạc danh khiến người khác sởn tóc gáy.

“Nếu mệt thì em ngủ đi. Ngủ một giấc thì sẽ đến nơi.”

Đứng ngoài cửa xe, nhân viên cảm giác trên người nổi một tầng da gà. Phí Hiên nhìn về hướng hắn, ánh mắt mang theo cảnh cáo, sau đó mới mở cửa xuống xe.

Đợi đến lúc anh thanh toán xong quay về, An Sênh đã đánh mất ý thức, khoé miệng anh lộ ra ý cười, kề sát vào cô, thắt dây an toàn, hạ ghế ngồi, để cô nằm thoải mái nhất.

Sau đó lái xe vào làn đường.

Lần này không nóng nảy, Phí Hiên còn mở nhạc, toàn bộ hành trình vui đến nỗi mấy ngón tay cũng nhảy múa trên vô lăng. Ra khỏi đường cao tốc, tìm một chỗ dừng xe, ném hai chai nước đi.

Trở lại trong xe, trực tiếp bấm điện thoại gọi Phí Sư, không kiêng dè nghe trước mặt An Sênh.

“Hai ngày này cậu đến xem công ty, tôi mang chị dâu cậu đi ôn tuyền, có cuộc họp quan trọng thì gọi video, hợp đồng cần ký tên cứ lùi lại vài ngày.”



Thanh âm Phí Hiên sung sướng, “Đại khái tôi muốn dăm ba ngày nữa mới trở về. Hả? Ba tìm tôi?”

Anh “A” một tiếng, nở nụ cười mỉm, “Ông ấy muốn ầm ĩ, vậy cứ để bạn trai cô gái kia đánh đi.”

“Cúp máy đây.”

Phí Hiên cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía An Sênh, tươi cười lại lần nữa mở rộng.

Một lát nữa thôi, hai người sẽ không bị ai quấy rầy nữa, ở bên nhau nhiều ngày. Loại cảm giác An Sênh mỗi ngày chỉ có thể nhìn anh làm Phí Hiên hưng phấn đến nỗi đầu ngón tay cũng run lên.

Phí Hiên muốn gì đó, luôn luôn không chỉ là muốn, mà là tất yếu hoàn toàn thuộc về một mình anh.

Điểm ấy không thể không nói, không ai hiểu con bằng cha. Lúc Phí La Minh nhìn thấy căn phòng đồ chơi của Phí Hiên liền biết được, nếu anh không có được, thà rằng phá huỷ.

Tính cách cực đoan như vậy trong cuộc sống dễ gặp nhiều cản trở, nhưng trên thương trường lại được xem như nhân tố “kiếm có khó tìm”. Mỗi một công ty xuống dốc đều kèm theo một đống người thất bại, mà phía sau mỗi thất bại là thảm cảnh.

Không lòng dạ đàn bà là nhân tố hàng đầu của các vị đế vương từ xưa đến nay. Phí Hiên trời sinh có được loại phẩm chất này, Phí La Minh căn bản không cần uốn nắn anh.

Về phần trong cuộc sống, Phí Hiên có được Phí Thị, anh cũng không có khả năng sẽ gặp cản trở.

Ông nói với Phí Hiên, Phí Lam Lam thực thích hợp với con.

Đây không phải là nói dối, bởi vì Phí Lam Lam từ nhỏ đến lớn, sống cùng thế giới với Phí Hiên. Nếu cô không thích hợp với Phí Hiên, căn bản không thể sống tới hôm nay.

Phí La Minh kết luận, sớm muộn sẽ có một ngày, Phí Hiên sẽ phát hiện, yêu cầu cực đoan đối với người cùng anh đi suốt đời như muốn phá huỷ hay cầm tù, chỉ có Phí Lam Lam mới có thể chấp nhận.

Cho nên lúc Phí Hiên có ý với An Sênh, Phí La Minh gặp cô xong, căn bản cũng không có lo lắng cô là lựa chọn cuối cùng của Phí Hiên.

Bởi vì một khi An Sênh thật sự hiểu rõ con người Phí Hiên, biết tính chiếm hữu của anh đối với một người, chính là muốn chặt đứt đôi cánh tự do của cô, đau đớn đó sẽ khiến cô cuồng loạn, rời bỏ anh.

Mà lời này, lần trước tại bệnh viện, lúc Phí La Minh ném tiền cho An Sênh cũng đã nói cho cô biết. Tốt nhất nên thừa dịp Phí Hiên còn chưa cso tình cảm sâu nặng với cô, hãy tránh xa xa ra.

Nhưng Phí La Minh lại quên một điểm, Phí Hiên trời sinh không phải loại tính cách này, là hoàn cảnh trong gia đình đã dưỡng thành loại tính cách cực đoan đó.



Anh cực đoan, trong ngoài không giống nhau, anh không biểu hiện ra ngoài, chính điều này đã giúp anh bách chiến bách thắng trên thương trường, nhưng đồng thời nó cũng là một vết sẹo, một khi đã lột xuống sẽ phát hiện, ẩn dưới mặt “không tiếc phá huỷ thứ gì” của anh, chính là sự kinh hãi, là nỗi bất an đến tận xương tuỷ.

An Sênh hồn nhiên không biết, là cô tự tay nhận thuốc độc. Cô mở hai tay ôm lấy, chính là ác ma sẽ bẻ gãy cánh của cô.

Ngay cả vừa rồi lúc uống chai nước kia, phản ứng đầu tiên chính hệ thống quấy phá, Phí Hiên là tri kỷ hoàn mỹ như vậy, cô sẽ không nghi ngờ.

Mà lúc này khi cô quả thật rơi vào giấc mộng. Trong mơ đều là hình ảnh Phí Hiên lạnh lùng như băng, anh cười tựa như thường ngày, đẹp đến nỗi khiến người khác như ngâm trong mật ngọt.

Chỉ là anh chắp hai tay sau lưng, trong tay nắm xiềng xích, mà một đầu kia vẫn kéo dài đến tay An Sênh.

Trời trong mây trắng, Phí Hiên từ phía sau ôm lấy cô, mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi, thanh âm ôn nhu của anh gần trong gang tấc, vốn nên là một cảnh đẹp, nhưng trong mơ, An Sênh chỉ có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo của xiềng xích từ từ lan đến tận xương.

Giấc mơ này cứ tiếp diễn, giống một chết tuần hoàn, căn bản không thể thoát ra.

Cũng không biết như vậy bao lâu, hình ảnh lặp lại đó làm An Sênh muốn chết lặng, cô mới cảm giác được trên mặt hơi ngứa.

Ý thức tỉnh táo, cả người nằm trong ổ chăn mềm mại. Mở mắt ra, chính là khuôn mặt tuấn tú của Phí Hiên. Anh đang lười biếng chống khuỷu tay, nằm nghiêng cách cô không xa, mà mặt cô ngứa, chính là do ngón tay anh nghịch ngợm.

“Em đã tỉnh.” Phí Hiên lại gần, cái mũi cao của anh cọ cọ trên mặt cô, không đợi An Sênh mở miệng, anh liền nói, “Ngày hôm qua em đã ngủ thiếp đi lúc ở trạm đổ xăng, chờ đến nơi, anh phát hiện em còn chưa tỉnh, thật sự sợ hãi.”

Phí Hiên nâng mặt An Sênh, “Em cảm thấy thế nào? May mắn nơi này có người quen biết, anh nhờ bạn tìm bác sĩ đến khám cho em…”

Phí Hiên lộ vẻ mặt đau lòng, “Bọn họ nói em không có vấn đề gì, ngủ mê man chỉ vì mệt nhọc quá mức.”

An Sênh hiện tại thật sự cảm giác cô mệt nhọc quá sức, bởi vì toàn thân cô đều mềm nhũn, xụi lơ trên giường.

Nhấc chân thôi cũng khiến cả người khó chịu, đầu óc chuyển một hồi, nhìn về phía anh, giọng hơi khàn, bất quá trước tiên cô vẫn bắt được trọng điểm.

“Ngày hôm qua…em ngủ cả một ngày sao? Đây là đâu?” nói xong, cô chống tay muốn ngồi dậy.

Phí Hiên nâng gáy An Sênh, kéo cô ngồi dậy.

Chính mình ngồi phía sau, để cô tựa vào lòng anh, mới đáp, “Ở núi ôn tuyền, ngày hôm qua anh định dẫn em tới đây chơi.”



Phí Hiên giọng điệu bất đắc dĩ, “Ai biết em ngủ cả một ngày.”

Cái tên này An Sênh căn bản chưa từng nghe qua, cho nên cũng không biết đây là đâu, gõ gõ đầu có chút mơ hồ, nói, “Điện thoại di động của em đâu?”

Phí Hiên ngồi im không nhúc nhích, nhẹ nhàng vò đầu cô, “Di động đang sạc pin, đêm qua bạn cùng phòng em nhắn tin tới…”

Anh hôn hôn gò má An Sênh, “Thực xin lỗi, không phải cố ý xem, anh chỉ sợ cô ấy lo lắng nên đã trả lời giúp em…”

An Sênh có hơi nhăn mày, đương nhiên nguyên nhân cô nhíu mày không phải bởi vì Phí Hiên xem di động của cô, mà là sức lực anh có chút mạnh.

Phí Hiên vừa thấy cô nhíu mày càng khẩn trương hơn, dùng lực càng lớn.

“Anh muốn bóp chết em sao?” An Sênh vừa nói vừa dùng đầu đập vào bả vai anh một cái.

Phí Hiên lập tức xả hơi, mím môi, nhỏ giọng nói, “Đây không phải là do anh sợ em tức giận vì anh tự xem di động của em hay sao…khẩn trương thôi.”

An Sênh nghe vậy liền nở nụ cười, điện thoại của cô ngay cả mật mã cũng không có, chỉ có mấy người trong danh bạ.

Cô đối với Phí Hiên không có giấu diếm cái gì, cũng hiểu được anh giúp cô trả lời tin của bạn phòng, không có cái gì là không đúng.

- Hết chương 36.3-

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv