Editor: Endy.
Ngược lại, sắc mặt Phí Hiên thoạt nhìn rất bình thường, ngồi vào vị trí ghế lái, nhìn bộ dáng An Sênh, còn đưa tay sờ sờ cằm cô.
Xe khởi động, Phí Hiên đang muốn lái xe, ánh mắt An Sênh vô tình lướt qua hạ vị của anh, rồi sau đó cảm giác không biết nên đặt ánh mắt ở đâu.
Nhìn Phí Hiên phải lái xe, cô cắn cắn môi, thanh âm thật thấp mở miệng, “Anh không đợi một chút sao…”
Phí Hiên “hả?” một tiếng, lúc phản ứng kịp, nhìn thoáng qua chính mình, đúng là chưa “hạ lều” triệt để.
Anh nói câu đó là thật, đúng là mỗi thời mỗi khắc đều muốn An Sênh, dù chỉ một cử chỉ thân mật đơn giản cũng liền có phản ứng kịch liệt.
Không ở cùng nhau còn có thể nhẫn nhịn, sau khi chung đụng, An Sênh tốt đẹp như vậy, anh chính là tâm tình kích động, không thể giả mù đứng đó. Quả thật cùng cô thân cận liền có chút chịu không nổi.
Mặc dù vừa rồi hôn An Sênh là vì sợ cô nhìn thấy nội dung tin nhắn kia, trong nháy mắt đó, anh cũng không biết phải giải thích như thế nào. Anh không đi WC, chỉ có thể dựa vào quá khứ mơ hồ để nói, nhưng lúc hôn cô, từ trước đến giờ anh không có biện pháp khống chế.
Dọc theo đường đi, mọi chuyện vốn rất bình thường, nhưng là An Sênh ôm lấy hông, dán chặt lên người anh, cọ tới cọ lui, căn bản không cho anh thời gian yên tĩnh.
Nhưng Phí Hiên cũng không có ôm ý xấu, anh có thể đem lý trí cùng xúc động tách ra, dù cho vừa rồi anh trầm mê nụ hôn kia, nhưng một bên anh trầm mê, một bên ứng phó với câu hỏi của An Sênh.
Trên mặt nào đó, cũng coi như là gã “lang nhân”.
Anh vốn không tính quản, đợi lúc tách cô, một lúc sau mọi chuyện đều ổn.
Không nghĩ đến An Sênh thế nhưng lại nhắc đến chuyện này.
Loại thời điểm này, không chiếm chút tiện nghi chính là Vương Bát Đản.
(Vương Bát Đản: chỉ người nhút nhát, rùa rụt cổ)
Phí Hiên nghiêng người lại gần, cả người An Sênh lại muốn thiêu cháy, cô nói xong cũng vô cùng hối hận, nhìn Phí Hiên nheo mắt nhào tới, hương nước hoa càng ngày càng đậm, cô liền ngây ngốc thất thần, quên cả chuyện trốn tránh.
“Sênh Sênh~” Phí Hiên ôm An Sênh, “Anh quả thật rất khó chịu, không phải em nên giúp anh sao?”
Nói xong, nắm tay cô muốn ấn xuống phía dưới.
An Sênh thiếu chút nữa bị anh doạ điên rồi, xem như nhân lúc anh còn chưa mất lý trí, giùng giằng thoát khỏi tay anh, “Nơi này là chỗ nào, anh còn dám!”
“Sợ cái gì?” Phí Hiên nói, “Phía trước là bức tường, cửa kính xe đều chỉ nhìn được từ trong ra ngoài…”
Phí Hiên nói, muốn bắt An Sênh lại. Cô dở khóc dở cười trốn tránh, thẹn đến nỗi cả đầu ngón tay cũng đỏ hồng, “Anh đừng như vậy! Phí Hiên, anh điên rồi hả!”
Phí Hiên đột nhiên nở nụ cười, sau đó hôn một cái lên mặt cô, sau đó liền ngồi đàng hoàng trở về.
“Chọc em thôi, đừng sợ.” Phí Hiên xoay tay lái, An Sênh cũng ngồi thẳng, không khống chế nhìn về phía anh.
Phí Hiên nén cười, cắn ngón trỏ, phi thường tốt bụng an ủi cô, “Không có việc gì, không cần quan tâm, em đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn anh, một lúc sau liền tốt thôi.”
An Sênh lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng tắp, ánh mắt nhìn về phía trước.
Xe chạy ra đường, hai người không ai nói gì. Phí Hiên thỉnh thoảng nhìn sang cô, An Sênh ngay cả đầu cũng không chuyển, nhìn chằm chằm trừng mắt về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng hô hấp của cô đều là hương nước hoa, trong thoáng chốc nghĩ đến sáng sớm hôm nay, hình như không ngửi được. Đây là anh xịt nước hoa lúc nào? Cô như thế nào lại không thấy được…thật dễ ngửi.
Phí Hiên nhịn cười, đem ngón tay để bên miệng từ từ cắn. Anh cảm giác hiện tại An Sênh như chú mèo nhỏ đang xù lông, không thể lại gần sờ soạng, nếu không sẽ bị cắn.
Nếu cô vẫn duy trì loại trạng thái này, sẽ không cần anh tới trạm xăng lấy đồ uống.
Nhưng lúc đang đi trên đường, An Sênh mở cửa sổ xe, gió thổi vào, tâm trạng cô chậm rãi trở lại bình thường, nghi ngờ hỏi Phí Hiên, “Chúng ta đi đâu?”
Anh không nói thẳng đi đâu, mà nói, “Bí mật. Đến nơi em sẽ biết.”
“Nhưng đường này…là chạy ra ngoài Thân Thị?”An Sênh lại không ngốc, cách mỗi đoạn đường đều có cọc mốc đường, viết cự ly cùng trạm kế tiếp.
“Đến cùng là đi nơi nào a?” cô lại hỏi Phí Hiên.
Phí Hiên cười quay đầu, nói với An Sênh, “Là một nơi rất đẹp, đã sớm muốn dẫn em đi, nhưng em vẫn luôn không có thời gian. Vừa lúc hôm nay rảnh rỗi, em yên tâm đi, anh sẽ không bán đứng em.”
“Nơi đó bao xa? Buổi tối em còn phải trở về phòng, hiện tại cũng đã xế chiều, có thể trở về kịp không?”
Phí Hiên không lên tiếng trả lời, đạp chân ga. Rất nhanh đã thấy trạm xăng, lúc này mới thả chậm tốc độ, từ từ đi vào, đứng ở trước máy bơm xăng trước mặt.
Lúc này mới quay đầu, đưa tay sờ sờ đầu An Sênh, “Yên tâm đi.” Phí Hiên nói, “Khát không, anh đi mua chút đồ uống.”
An Sênh lắc đầu, còn muốn nói gì đó, Phí Hiên lại vỗ vỗ đầu cô, “Anh có chút khát, em chờ một chút.”
Lúc này, nhân viên chạy đến, Phí Hiên mở cửa xuống xe, nói, “Đổ đầy.”
An Sênh đành phải ở trong xe, nhìn Phí Hiên đi về phía trước. Bên cạnh có một chiếc xe dừng lại, một cô gái bước xuống, An Sênh trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, cô ấy cũng nhìn về phía này.
An Sênh cùng cô gái ấy cách cửa kính xe nhìn nhau, cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt, bất quá cô ấy rất nhanh quay đầu đi, An Sênh đành phải nhìn về trước, chờ Phí Hiên đi ra.
Động tác của anh rất nhanh, lúc đi ra, trong tay mang theo hai chai nước uống, còn có một bịch kẹo cao su.
Mở cửa xe tiến vào, vặn mở nắp chai đưa cho An Sênh.
An Sênh tuy rằng không khát, nhưng Phí Hiên đã vặn nắp liền thuận tay nhận lấy.
Đang muốn uống, cô phát hiện trên thân chai đều là tiếng anh, hơn nữa loại nước này chưa từng thấy qua. Chần chừ một chút, cô hỏi anh, “Đây là loại nước gì vậy?”
PHí Hiên thuận tay đóng cửa xe lại, cực kỳ tự nhiên vặn mở chai đang cầm trên tay, đang muốn uống, nghe câu hỏi của cô, động tác dừng lại, nói “Một loại nước ngoại.”
Sau khi nói xong liền nhìn An Sênh. Cô cũng không nghi ngờ lời anh nói, thế giới này cùng thế giới trước không giống nhau, quả thật cũng có rất nhiều loại đồ ngoại cô chưa từng thấy qua, ngay cả những mặt hàng xa xỉ cũng không giống.
Phí Hiên mua đồ ngoại cũng không có gì lạ, cô cũng không hỏi lại, ngửa đầu uống một ngụm, sau đó lầm bầm, “Có vẻ ngon…” nói xong lại uống một ngụm lớn.
Thần sắc Phí Hiên không đổi, niết cái chai trong tay, không uống. An Sênh uống được một phần ba chai, nhìn Phí Hiên đang bóc kẹo cao su, mà chai nước anh mở nắp vẫn còn nguyên, liền nghi ngờ nói, “Anh không phải nói khát sao? Như thế nào không uống?”
Phí Hiên cúi đầu, lấy viên kẹo cao su, nhét vào miệng An Sênh, ngăn chặn lời nói của cô.
Ánh mắt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn nhân viên đã đóng nắp bình xăng xe, cầm lấy đồ uống, làm bộ muốn uống.
Nhưng lúc anh vừa đưa tới bên miệng, dư quang thấy nhân viên đi tới, Phí Hiên giơ cái chai lên, cửa kính xe liền bị gõ hai tiếng.
Anh tự nhiên buông chai nước xuống, thuận tay đóng nắp, mở cửa kính xe.
“100 đồng.” Nhân viên nói.
Phí Hiên chầm chậm lấy ví tiền từ trong túi, quay lưng về phía An Sênh, đem tờ tiền hồng kẹp dưới thẻ ngân hàng, nhìn nhân viên trạm xăng, hỏi một câu, “Nơi này có thể quẹt thẻ không?”
Nhân viên định nói không phải anh có tiền mặt đó sao còn muốn quẹt thẻ, nhưng nhìn đến tờ tiền phía dưới, chống lại ánh mắt băng lãnh của Phí Hiên, há miệng thở dốc nói, “Có thể.”
Phí Hiên gật đầu, quay về phía An Sênh đang lắc lư đầu nói, “Anh đi thanh toán, rất nhanh thôi.”
An Sênh cảm giác mí mắt mình đã đánh nhau, trên người nhẹ bẫng, còn có chút buồn ngủ, cả người như rơi vào hư không, tứ chi đều không theo ý cô.
Nghe được giọng nói Phí Hiên, thanh âm truyền đến tai cô nhưng lại cách rất xa, nghe mơ hồ.
An Sênh đương nhiên biết loại tình huống này không thích hợp, nhưng phản ứng đầu tiên là nghĩ hệ thống lại gây chuyện quấy nhiễu, như thế nào cũng không nghĩ đến trên người Phí Hiên, anh thoạt nhìn quá bình thường.
- Hết chương 36.2-