Long Quân Dao không phí thời gian để đứng xem những thước phim rẻ tiền nữa, cô âm thầm nhẹ bước rời khỏi căn phòng tối đang không ngừng vang lên những âm thanh tràn ngập ái muội cùng với những tiếng rên la ẩn chứa sự chống cự.
Nhưng chắc là nhờ có lớp cửa và tường cách âm nên những thanh âm ấy cũng được giảm nhỏ đi không ít.
Long Quân Dao ra khỏi căn phòng ấy không bao lâu thì người phó tổng cũng rời đi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Buổi tiệc lần này kéo dài đến tận nửa đêm.
Đến khi tiệc sắp tàn thì lúc này bên trong đại sảnh Khương gia bỗng trở nên ồn ào.
Nghe nói rằng Long Cẩm Vân nói chuyện hôn ước gì đó giữa Long Thi Tịnh và Khương Trạch Dương với Khương lão gia, nhưng nào ngờ lại bị ông ấy thẳng thừng từ chối.
Long Cẩm Vân trong phút chốc trở nên đầy thất vọng và giận dữ muốn rời khỏi đây, thế nhưng lại không tìm thấy đứa con gái đâu, chính vì vậy mà đại sảnh mới hỗn loạn như vậy.
Lạc Kỳ không tìm thấy con gái nên gương mặt cũng trở nên trắng bệch đầy lo sợ, nước mắt cũng bắt đầu lã chả rơi xuống.
“Anh à, có khi nào Tịnh nhi bị bắt cóc không? Chúng ta chỉ mỗi đứa con gái này thôi. Nếu con bé có bề gì thì em sống không nổi đâu.” Lạc Kỳ ôm tay chồng vừa run rẩy vừa khóc, nói.
“Long phu nhân, mong bà đừng nói bừa. Đây là ở Khương gia chứ không phải Long gia. Từng người ra vào đều được kiểm tra chặt chẽ, thế nên có người lạ mặt trà trộn vào là không thể.” Khương lão gia từ đâu đi đến, gương mặt ông đã đen lại nói.
Long Cẩm Vân trừng mắt nhìn ông ta một cái rồi mau chóng dời mắt đi để dỗ dành vợ của mình.
Long Quân Dao đứng bên ngoài xem náo nhiệt vốn dĩ không muốn xen vào nhưng cho đến khi Lạc Kỳ nói rằng bà ta chỉ có mỗi đứa con gái là nữ chính thì bỗng ở ngực cô lại nhói lên.
Đây là cảm xúc của nguyên chủ, đáng lẽ như thường lệ ở các thế giới khác, mỗi khi cô xuyên đến thì hầu như đều làm chủ được từ thân xác đến lý trí lẫn cảm xúc của nguyên chủ. Nhưng không hiểu sao chỉ có ở thế giới này thì lại không như thế.
Đã rất nhiều lần cô không kiểm soát được cảm xúc của nguyên chủ, và cô cũng không nhớ rõ nữa đây đã lần thứ bao nhiêu.
Nhất là mỗi khi cô nhìn thấy gia đình họ Long kia, và lúc cảm xúc mãnh liệt nhất là khi đối mặt với Lạc Kỳ.
Long Quân Dao tay cầm chặt ly rượu vang, biểu tình trên mặt của cô lạnh lẽo như băng, cô cất bước đi đến gần chỗ của vợ chồng Long Cẩm Vân.
Đi được vài bước thì bỗng cánh tay bị Tô Mộc và Trương Tiểu Bạch giữ lại.
“Dao ca, hôm nay chị lạ lắm. Chị có chỗ nào không khỏe à?” Tô Mộc ôm một cánh tay của Long Quân Dao rồi mở to đôi mắt nhìn cô mà hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay em thấy chị cứ lạ lạ sao ấy.” Trương Tiểu Bạch cũng gật đầu đồng tình với lời của Tô Mộc.
Quay sang nhìn hai người, Long Quân Dao trở lại như thường ngày mà nhìn cả hai mỉm cười nhẹ một cái, sau đó cô từ từ gỡ tay của hai người họ ra.
“Không sao, chỉ là đi giải quyết chút chuyện. Hai người đừng lo lắng.”
Nói xong, Long Quân Dao không quay đầu nhìn hai người nữa mà một mực hướng về phía của Long Cẩm Vân và Lạc Kỳ.
Đi đến gần chỗ của hai người họ, cô nở nụ cười hiếm hoi cười xã giao với họ.
“Long lão gia, Long phu nhân, có chuyện gì sao? Tại sao lại ồn ào và Long phu nhân lại kích động như vậy?” Long Quân Dao vừa xoa xoa ly rượu vừa cười hỏi đối phương.
“Cô là...?” Lạc Kỳ cầm khăn tay lau lau mắt rồi ngước lên nhìn Long Quân Dao.
Vừa nhìn thấy rõ gương mặt của cô ở cự li gần thì Lạc Kỳ giống như đóng băng, cả miệng cũng không tự chủ được mà há ra.
“Long phu nhân, có chuyện gì sao?” Long Quân Dao lại cười mà hỏi.
Lạc Kỳ nhìn nụ cười của cô mà đứng đờ người ra, quá giống, thật sự là quá giống rồi.
Vợ của Long Cẩm Vân như bị điểm trúng huyệt nào đó mà đứng trơ ra không đáp lời của Long Quân Dao. Bà ta khi đó chỉ biết trợn mắt đầy kinh ngạc cùng kinh hãi mà nhìn cô.
Thấy Lạc Kỳ không có ý định đáp lời thì Long Quân Dao cũng chẳng để bụng mà lại tiếp tục mỉm cười, cô vừa định sẽ nói gì đó nhưng rồi lại bị giọng nói của Long Cẩm Vân xen vào chặn lại.
Ông ta có lẽ là do bị ức chế quá lâu ngày nên đã không còn giữ được bộ mặt lịch thiệp nhã nhặn ngày trước nữa, giờ đây ông ta chẳng khác nào một người đàn ông hay cọc cằn khó ở.
“Cảm ơn đã quan tâm, nhưng hình như chuyện này không liên quan gì đến cô thì phải. Chúng ta đâu có quen biết thân thiết gì, thế nên mong cô đừng xen vào chuyện gia đình của chúng tôi.” Long Cẩm Vân mặt đã nhăn nhó lại và trông vô cùng khó coi, giọng điệu cũng trở nên cọc cằn mà đáp.
Trông thấy người trước mắt khi không bị mình chọc cho nổi giận thì tâm tình của Long Quân Dao cũng tốt lạ thường. Cô lại hơi cong khóe môi đáp lại:
“Thật ngại quá! Tâm tính của tôi đó giờ rất tốt và hay quan tâm đến người khác, vậy nên khi thấy ông Long đây có chuyện thì tôi chỉ đơn giản muốn hỏi thăm xem có giúp gì được hay không mà thôi.”
“Tốt? Hay quan tâm người khác? Đúng vậy, cô rất tốt! Cô tốt đến mức trong mấy năm vừa qua không ngừng chèn ép và nhắm vào Long Thị.” Long Cẩm Vân cười nhạt một cái rồi trả lời.
“Cái đó là do tính chất công việc thôi mà. Ông Long lăn lộn trên thương trường cũng gần hơn nửa đời người chắc cũng không lạ lẫm gì. Thương trường như chiến trường, ông không chết thì tôi chết. Tôi là do bị bắt buộc mà thôi.” Long Quân Dao vừa nói vừa cười nham nhở như muốn khiêu khích Long Cẩm Vân.
Lời vừa nói xong thì cô lại tiếp tục:
“Tuy trong công việc tôi và ông là đối thủ nhưng ở đời thường thì tôi với ông cũng có thể nói là có chút thân thiết đấy.”
“Thân thiết? Thân? Đến tên của cô tôi còn không biết thì thân cái nổi gì. Làm ơn đừng có ở đây mà nhận bừa nữa.” Long Cẩm Vân khi này đã mất kiên nhẫn nên giọng điệu càng khó nghe hơn.
Lạc Kỳ trông thấy biểu tình nhăn nhó cau có của chồng nên liền đưa tay xoa xoa lưng chồng để giúp ông ta hạ hỏa mà không phát tiết ở chỗ đông người.
Phải đứng nhìn cảnh vợ chồng hòa hợp của Long Cẩm Vân và Lạc Kỳ thì Long Quân Dao càng thích thú, đây chính là lúc thích hợp nhất để phá nát cái khung cảnh này đây.
“Thật sơ sót quá! Thì ra đó giờ tôi chưa giới thiệu tên cho ông Long biết. Tôi là người đứng đầu của hãng thời trang LS, tên Quân Dao, Lưu là họ hiện tại, nhưng ngày trước tôi họ Long.”
Một lời này của cô vừa nói ra thì cả cái sảnh lớn liền rơi vào trầm mặc, và kế tiếp vài giây sau liền nhao nhao lên.
Long Cẩm Vân cùng Lạc Kỳ cũng đần mặt ra.
Tên Quân Dao, họ Long? Trùng hợp? Lẽ nào đây là một sự trùng hợp? Không! Không thể nào trùng hợp như thế được.
Lạc Kỳ vừa nghe hết những lời mà Long Quân Dao nói thì mặt ngày càng tái xanh lại, vẻ mặt không dám tin nhìn chăm chăm vào cô, lúc này bà ta mới nhận ra một điều mà từ buổi tiệc lần trước bà ta đã thắc mắc và cảm thấy kỳ lạ mà mỗi khi nhìn thấy Long Quân Dao.
Bà ta chậm rãi ngước lên nhìn thẳng về phía cô và lúc này Lạc Kỳ lại nhìn thấy cô cười một lần nữa.
“Coi như đây là lần đầu tiên làm quen chính thức của tôi với ông Long đây, vậy để tôi tặng ông một món quà.” Long Quân Dao lắc lắc ly rượu trong tay nở nụ cười mờ nhạt nói.
“Quà?” Lạc Kỳ không tự chủ được mà thốt lên hỏi.
“Phải! Một món quà! Tôi biết đứa con gái duy nhất của hai ông bà đây đang ở chỗ nào.”