Tôi vứt cặp xuống gầm ghế rồi ngồi vào bàn học, lôi sách vở ra để làm đống bài tập ác quỷ giao mà chỉ biết thở dài ngán ngẩm, mấy thầy cô dạy học như gây mê mà bài về nhà lúc nào cũng một đống, ngày năm tiết nói thật chỉ duy nhất tiết Văn tôi không ngủ, mấy tiết còn lại trụ không nổi!
Trái ngược với tôi, nguyên lớp tôi gục đầu xuống bàn vào tiết văn, đã thế văn còn là tiết cuối nữa thì nghĩ lại tôi cũng không hiểu tôi trụ bằng năng lực gì. Chắc do sở thích, chẳng ai lại đi ngủ trong khi học môn mình thích cả (hoặc có mà tôi không biết). Tôi thích văn đại khái bởi đôi khi có những thứ tôi không thể tìm được ở cuộc sống thực, nhưng đằng sau mỗi trang thơ, trang văn thì có...Còn với những môn khác thì tôi xếp vào danh sách: "học để thi sau này còn kiếm việc".
Nhưng đề văn về nhà hôm nay có vẻ hơi khoai: "Kể về một thứ em rất thích".
Đề bài này khiến tôi bất giác hướng mắt lên tờ note dán trên tủ bàn học mà ngày nào ngồi vào bàn, tôi cũng vô tình liếc thấy cả chục lần. Tôi không nhớ mình đã dán nó lên từ bao giờ lắm, nội dung trên tờ giấy nói chung ghi những thứ tôi thích, nhưng chỉ có vỏn vẹn ba dòng. Dòng đầu là "top những thứ tui rấc thích", kiểu sến súa thế này chắc tôi viết hồi tiểu học, tờ giấy cũng cũ với phai màu sắc ban đầu của nó nhiều rồi. Dòng thứ hai và thứ ba thì là:
- Top 1: Văn\, Top 2: Đi ngủ.
Xem ra hồi đấy tôi chẳng khác gì bây giờ.
Nhưng nếu ghi vào bài là mình thích ngủ thì hơi kì, tôi tặc lưỡi ngồi vắt óc thêm một hồi lâu nữa, hay ghi là thích "Văn"? Không được...Nó sẽ hợp lí hơn với đề "môn học em rất thích". Cá chắc cô giáo cho cái đề chuối xoài cam ổi kiểu này là muốn tìm hiểu chúng tôi thôi, chứ với lượng kiến thức Văn học mà học sinh lớp mười cần nhồi vào đầu thì mấy đề bài của học sinh tiểu học như này là không cần thiết.
- A!
Đang nghĩ ngợi linh tinh thì đầu tôi chợt nảy số. Giờ thì biết rồi, tôi đã có thêm một thứ nữa bản thân thích là bánh mì còn gì? Trước khi triển vào bài, tôi ngựa ngựa với tay lên tủ bàn học ghi thêm hai từ "bánh mì" vào tờ note "top những thứ tui rấc thích", sau đó mới bắt đầu lập dàn ý, cặm cụi viết vào giấy để mai nộp cô.
Nhưng lát sau khi cảm thấy chưa đúng lắm, tôi lại nhướn người lần nữa viết thêm: "bánh mì mà Nhật Minh làm"
___
- Nhật Linh!!!! Dậy mau đi mày\, mày trễ học một tiếng rồi đấy.
Hớ!?
Ngủ còn chưa đã mà giọng hai đứa nào đấy đã oang oảng dưới nhà, tôi dụi dụi mắt, lơ mơ ngó ra cửa sổ nhìn xem có phải trễ học thật không, nhưng trường vẫn vắng tanh chưa ai đến, nên tôi bực mình coi như vừa nãy mình mơ rồi tặc lưỡi lăn ra ngủ tiếp.
- Nhanh lên không bọn tao không đợi đâu\, Nhật Linh!
- Xuống mau đi con sâu ngủ kia!
Đậu má...Cái gì thế không biết?!
Hai giọng lạ kia vẫn không chịu buông tha cho giấc ngủ tội nghiệp của tôi, tôi tức tối mặt, ngồi bật dậy mở cửa sổ rồi ngó đầu ra ngoài xem. Chỉ mong đừng thấy mấy đứa lạ lạ xong nhận quen tôi, chẳng may tôi không nhớ cái là như con Thảo Anh với thằng Phong Sida hôm qua thì mệt lắm.
- Cũng biết dậy rồi cơ à?!
Tuy nhiên, lần này chắc chắn không phải người lạ, đứng dưới kia là thằng Huy với con Mai. Hai đứa này thì tôi nhớ, nhớ như in, nếu nói đến năm cấp hai của tôi mà không nhắc đến Huy với Mai là cả một sự thiếu xót!
Tôi nhớ con Mai vì nó là đứa cho tôi chép toán cả bốn năm trung học cơ sở, lần nào kiểm tra toán tôi cũng nhìn về phía nó, dù ngồi cuối hay ngồi đầu nó cũng có cách gửi phao lên gửi phao xuống cho tôi nên tôi quý con Mai ghê lắm.
Còn thằng Huy, tôi thậm chí nhớ cả họ đệm nó là Hoàng Huỳnh Hữu Huy, không thể không nhớ nó được vì mười chín lần tôi bị phát hiện ngủ gật trong lớp thì đến mười bảy lần là nó mách. Nó là kiểu thanh niên nghiêm túc (nửa vời), hồi đấy lại được cô tín nghiệm làm lớp trưởng nên thích ra oai ghê lắm, ví dụ thấy một đứa chửi bậy, nó sẽ nhắc theo kiểu: "Đm cấm mày chửi bậy đấy", nên dù nó nhắc nhở, khuyên răn thì đúng đấy, nhưng vẫn chẳng ai coi trọng lời của nó cả. Có lần tôi bị cô chuyển đến ngồi cạnh Huy, tôi thậm chí không thể ngủ nổi một giây, đã thế giờ kiểm tra toán, con Mai gửi phao xuống, nó tóm ngay rồi mang thẳng lên bàn giáo viên luôn.
- Mày muộn con mẹ nó một tiếng rồi\, cô giáo tưởng mày bệnh còn cử bọn tao đến tìm cơ! - Mai đứng dưới nhà hét lớn lên trên.
Trước hết biết tin mình đi học trễ cả tiếng, tôi vội vội vàng vàng vệ sinh cá nhân, mặc đồng phục rồi di chuyển xuống tầng một. Bước ra khỏi thang máy phát thì đập vào mắt tôi đã là cái mặt nhăn nhăn nhó nhó như khỉ của Huy đang càm ràm liên mồm doạ châm lửa đốt nhà, còn cái Huyền Mai ngược lại, nó chỉ khẽ cười vẫy tay chào.
- Mày thật là...chẳng thay đổi gì hết\, lười ơi là lười.
- Vâng vâng xin lỗi...- Đến giờ tôi vẫn hơi rén thằng Huy\, cái mặt nó lúc nào cũng lầm lầm lì lì như vậy từ tiểu học đến giờ.
- Nào Huy\, mới gặp nhau mà đã chửi bạn như chó vậy? Kệ mẹ nó\, cứ đi thong thả nói chuyện đi Linh?
Huhu...Mai thân yêu của tôi vẫn dễ thương và dịu dàng như ngày nào...
- Tao nói mày bao lần rồi\, mày không có não hay gì mà vẫn giữ cái thói quen sinh hoạt đấy.
- Vâng vâng em xin lỗi.
- Mày biết đến con Thảo Anh với Phong cũng rén không muốn sang gọi mày dậy không?
- Vâng vâng lỗi của em ạ...
Nói chuyện với thằng Huy thì chỉ nên vâng vâng dạ dạ thôi, phật ý nó thì ngày giỗ của tôi không xa đâu. Nhưng tôi cũng thích cái tính này của thằng Huy, nó là thằng góp ý và nói thẳng (mà tôi không thích nghe nó nói lắm) chứ không phải nhóm nào đó từng cô lập, nói xấu sau lưng tôi hồi cấp hai, hơn nữa thằng Huy cũng là đứa luôn dẹp cái đám lắm mồm, đã nói xấu còn nói to cho cả thế giới biết ấy đi, nên tôi vô cùng cảm kích nó.
- A! Tao mua một cái bánh mì được không?
Hôm qua tâm trạng tôi không tốt nên cái gì lọt vào tầm mắt cũng thành bãi rác hết, nhưng hôm nay tôi đã để ý thấy quầy bánh mì của nhà Nhật Minh bên góc phải trường rồi, người phụ nữ trung niên đứng sau quầy đó có lẽ là mẹ nó.
Quầy bánh mì là dạng một chiếc xe nhỏ, có buộc dây ở cạnh bên phải, dây được nối với yên xe đạp, chắc vì thế mẹ nó có thể vận chuyển cái xe bán hàng đó đến đây. Mà nể thật, nhà thằng Minh toàn sumo hay gì, cái xe đấy chắc phải nửa năm tôi mới làm nó nhúc nhích một ít.
- Đúng là muộn thì vẫn nên ăn sáng. Ơ...mà tao tưởng bố mẹ mày không cho ăn mấy cái này - Mai gợi cho tôi nhớ về điều tôi đã quên chắc phải mấy năm.
- À...Thì...
- Thì mày đừng mách bố mẹ nó là được....- Thằng Huy bỗng phá bỏ mấy cái luật lệ riêng của nó nói đỡ cho tôi làm tôi xúc động muốn chết.
Đúng là bố mẹ tôi không cho ăn mấy đồ lề đường, hay nói theo bố mẹ thì là "thứ đồ ăn tầm thường, độc hại". Nhưng tôi thấy nó ngon gấp trăm lần mấy món bố mẹ cho là "mỹ vị ẩm thực" bày ra trên bàn ăn của tôi mỗi ngày.
- Xem ra con nhà giàu cũng không sướng nhỉ? - Mai thở dài.
- Nhà giàu?
- Mày quên mất nhà mình giàu luôn à? Mẹ giám đốc\, bố chủ tịch\, tiền tiêu 1000 năm có khi không hết. Mày tha hồ chọn tập đoàn mà thừa kế còn gì?
- Tao xin\, tao chỉ muốn làm nhân viên văn phòng sống yên ổn thôi...
- Không định chồng con gì hả? Mày không có gu cụ thể à?
- Có con thì mệt lắm\, nhưng tao muốn có chồng chăm làm\, tiện chăm tao luôn\, nói chung là một người trái ngược hoàn toàn với tao ấy.
- Trái ngược với mày...ừm...- Con Mai gật gật\, ngẫm nghĩ - Chẳng hiểu sao tao nghĩ ngay đến thằng Nhật Minh lớp mình.
- Thôi đi Mai\, kể cả con Linh có thích thằng Minh thì mày nghĩ thằng Minh thích lại nó à? - Thằng Huy mặt giả vờ lo lắng\, dùng cái giọng khuyên răn Mai để nói mỉa tôi.
Ừm, nhưng mà thằng Huy cũng chẳng sai, miễn cãi.
- H..Hợp lí thật...- Mai bắt đầu thấy nghiêm trọng\, quay phắt sang tôi - Đừng thích Minh mày nhé\, tao không muốn thấy mày buồn vì thất tình đâu.
- Yên tâm\, tao chỉ thích bánh mì của Minh thôi...Ơ sao chúng mày biết thằng Minh?
- Thì tao ngồi cạnh nó mà? - Mai thản nhiên.
- Còn tao ngồi cạnh con Mai.
- Vãi...Bàn trên tao ấy hả?
- Hôm qua cũng định chào mày rồi mà thằng Phong Sida với con Thảo Anh bất ổn quá nên thôi.
___