- Tao hơi bất ngờ đấy\, mày gặp Minh lúc nào thế? Bọn tao cũng mới quen thằng chả này hồi hè thôi.
Thảo Anh ngạc nhiên nhìn tôi hỏi khiến tôi câm nín. Hình như tôi lại vừa dính vào điềm gở gì đó rồi.
- Tao gặp...trên đường.
- Hả?! Bọn tao học chung với mày bao năm trời mày không nhớ\, mà mới gặp thằng Minh trên đường mày nhớ luôn?
- Thằng Minh xấu hơn tao mà mày nhớ mặt nó\, còn tao thì không ư??
Thảo Anh gục mặt xuống bàn tỏ vẻ đau đớn chua chát các thứ, còn Phong Sida thì nhìn tôi với cái biểu cảm "Thật đấy à..?"
Rất mệt mỏi...
Tôi đã suy nghĩ lại...Vị trí này chẳng đẹp tí nào, thà ngồi lên bàn đầu với mấy đứa bình thường còn hơn. Ông trời ơi...Con chỉ muốn sống một đời bình yên thôi.
- Nếu phản ứng của hai đứa kia như thế\, tức được mày nhớ mặt là vinh dự rồi\, tao là Nguyễn Trần Nhật Minh\, mày là Nhật Linh đúng không?
- Ờm\, là Trần Nguyễn Nhật Linh.
- Tên giống nhau phết\, dù hơi ngược chút. Từ giờ giúp đỡ nhau nhé\, thành anh em một nhà rồi! - Nhật Minh nhìn tôi cười\, xong nó đưa tay ra.
Chắc ý nó là bắt tay để gắn kết tình thương mến thương của "anh em một nhà" gì đó. Cơ mà tay đang nhét túi quần ấm quá nên tôi lười chẳng muốn bỏ ra tí nào. Cũng may lúc ấy, thằng Phong Sida nhanh nhảu chồm người lên bắt tay Minh hộ tôi luôn.
- Giúp đỡ nhau nhé hehe.
- Phong Sida\, mày rửa tay chưa đó? - Minh vội rụt tay lại.
- Hả? Lòng tốt của tao đấy\, nếu không có tao thì mày sẽ có ngày đầu đi học quê vãi cả làng ra\, mày thật sự nghĩ con lười này sẽ đưa tay ra và nắm lấy tay mày như những đứa khác hả?
Thì...thằng Phong Sida nói không sai nên miễn cãi đi.
- Ơ...Mày không định bắt tay tao thật à? - Nhật Minh hoang mang quay sang nhìn tôi.
- Đâu\, thằng Phong Sida tưởng vậy thôi\, chứ tao có định mà - Còn tôi ngu gì nhận.
- M..Mày bênh một thằng mới gặp hơn người bạn bao năm à? Chỉ vì nó đẹp trai hơn tao ư?!
- Đừng suy sụp\, tao mừng vì cuối cùng mày cũng chấp nhận sự thật ấy - Thảo Anh vỗ vỗ vào lưng thằng Phong an ủi trông đến là buồn cười.
Nói chung, sau khi gạt hai đứa không bình thường kia sang một bên, thì Nhật Minh bắt đầu hỏi tôi nhiều thứ khác, nó cởi mở ở level 999, ở một cái tầm cao mà tôi chưa dám tưởng tượng đến bao giờ, tôi chỉ việc ngồi nghe và trả lời các câu hỏi của nó thôi mà đã thấy mệt hơn chạy mười vòng sân (chắc thế, tại tôi chưa chạy mười vòng sân bao giờ nên không biết). Thường thì những người có cái mặt và tài ăn nói giống Nhật Minh, áp dụng lý thuyết của mấy tiểu thuyết ngôn tình tôi từng đọc: chắc chắn nó thuộc dạng tổng tài sinh ra từ vạch đích, gái theo ầm ầm, tiền tiêu tỷ đời không hết.
- À! - Phong Sida bỗng sực nhớ ra gì đó\, nó phổng mũi giới thiệu - Thằng Minh có một quầy bánh mì cực nổi tiếng\, siêu siêu ngon ngay trước cổng trường mình\, nào ghé ăn thử đi! Uy tín khỏi bàn\, chủ quầy còn dễ thương\, không phải khoe chứ nhà thằng Minh như nhà tao và mẹ thằng Minh cũng như mẹ tao\, tao ăn bánh mì ở đấy từ hồi idol Minh Nguyễn còn bé như hạt bụi\, mà giờ đã sắp tiếp quản quầy\, lấy vợ sinh con rồi...
- Thôi im hộ bố mày cái...
- Ủa...Nhà mày cũng gần trường hả Minh? - Tôi ngạc nhiên hỏi nó.
- Không mày\, đấy là xe bánh mì mẹ tao dựng bán thôi\, còn nhà tao xa trường lắm\, đi xe đạp nửa tiếng mới đến. À với cả khi nào rảnh mày đến quầy tao sẽ free vài cái kỉ niệm bạn bè.
- Ò...Cảm ơn.
- Được rồi các em\, giới thiệu làm quen đủ rồi\, chúng ta bắt đầu vào giờ nhé.
Cô giáo gõ nhẹ hai phát thước lên bàn khiến cả lớp im bặt. Vậy là cuối cùng mấy đứa bạn cùng lớp đã vào giờ, còn tôi thì...vào ngủ...
---
"Tùng...Tùng...Tùng..."
- Hớ...
Lờ mờ mở mắt khi tiếng trống trường vang lên dù chẳng nhìn thấy gì do đã đeo bịt mắt, nhưng âm thanh náo nhiệt của những cuộc trò chuyện trộn lẫn vào nhau tạo thành thứ đặc trưng mỗi cuối giờ vẫn đủ cho tôi biết thời khắc tôi đợi đã đến.
Mãi mới tan học mà giờ tôi lại mệt quá, hình như đầu tôi còn dính cmn cả vào bàn luôn, nhấc lên chắc gãy mất. Thì cũng không muốn lắm đâu nhưng đành ngủ thêm chút nữa đợi cái bàn buông lỏng đầu tôi ra đã vậy.
- Ê Linh Lười\, mày định chôn xác ở trường luôn à?
Là giọng Thảo Anh. Cơ mà đó là ý tưởng hay, tôi ghi nhận ý kiến của nó, nếu ngủ luôn đến sáng ở trường, tôi khỏi phải lết xác từ trường về nhà rồi từ nhà đến trường nữa.
- Kệ nó đi\, mày còn lạ gì nó nữa à? Có ngày nào nó không như này đâu\, về nhanh không tao bị mẹ chửi chết - Phong Sida phàn nàn.
Dù đang đeo bịt mắt khiến tôi không thể thấy gì, nhưng nghe tiếng bước chân chúng nó đang nhỏ dần là biết có thể ngủ yên được rồi.
- Hè năm nay nóng quá đi...
Tôi chỉ kịp than vãn một câu rồi bị kéo lại vào trong giấc ngủ.
___
Trước mắt vẫn là màu tối om khi tôi lần nữa tỉnh giấc.
Ôi...Chẳng muốn ngồi dậy tí nào, nhưng đói quá thì tôi không thể ngủ nổi nữa, sáng nay đã bỏ được gì vào bụng đâu, tình thế bắt buộc nên tôi phải tỉnh để đi về thôi.
Con người có cái bụng làm gì để cứ đói là phải ăn thế không biết...
Gỡ bỏ bịt mắt rồi nhét lại vào trong cặp, ngó quanh thấy cả lớp vắng tanh xem ra còn mỗi tôi nằm ngủ. Nhìn đồng hồ treo đầu lớp, tôi mới nhận ra mình ngủ hơn nửa tiếng rồi, lần đầu tiên ngủ trên lớp mà tôi dậy sớm thế này luôn.
Đang định kéo cặp ra chuẩn bị đi về thì tôi phát hiện ra một túi đựng bánh mì nằm lẻ loi bên phần bàn của Thảo Anh, nó để quên chắc?
- Ơ...
Giờ mới để ý kĩ...Nhật Minh vẫn còn ở lại lớp cơ à, hình như nó cũng ngủ quên giống tôi, hiếm lắm mới tìm được người cùng sở thích ngủ lại cuối giờ như mình.
Tôi dùng hết sức nhổm người dậy ngó lên bàn trên xem, đúng là nó ngủ thật, ngủ say đến nỗi không biết cái nắng gay nắng gắt của mùa hạ ngoài cửa sổ đã nhảy vào chơi đùa trên gương mặt nó nữa kìa. Đang định với tay kéo rèm thì tôi mới phát hiện ra lớp chưa lắp rèm cửa, đành lấy tạm vỏ gối trong cặp ra phẩy phẩy vài cái rồi cuốn lên cửa sổ che nắng, mà xui thật sự, cứ treo lên là nó rơi xuống. Bực quá, không còn đủ năng lượng để nhặt vỏ gối nên tôi đứng ở chỗ cửa sổ che cho nó luôn.
Giờ thì thách nắng vào được...
Ê mà...Nắng rọi vào lưng âm ấm, định đi về mà tự dưng muốn ở lại test thử xem đứng ở vị trí này ngủ có ngon không quá...
- Mày đang làm cái gì thế?
Tôi mở mắt thì thấy Nhật Minh vẫn đang nằm ra bàn, quay sang nhìn tôi cười rõ tươi. Ầy...Hình như người cần che nắng giờ là tôi chứ chẳng phải nó.
- À...Tao định ngủ ấy mà.
- Giỏi thật\, mày có thể ngủ đứng cơ à\, dạy tao được không?
- Mà sao mày chưa về\, tan học 40 phút rồi đấy - Chẳng thấy vụ ngủ đứng có gì đáng học\, tôi chuyển chủ đề vội.
- Vì tao cầm chìa khoá. Mày còn ở đây sao tao khoá cửa để về được.
- Há...? Gọi tao dậy là được mà.
- Giấc ngủ là rất quan trọng với mỗi người\, hôm nay mày ngủ nhiều như thế hẳn trước đó mày đã thức khuya hay rất vất vả để làm việc\, nên tao muốn để mày nghỉ ngơi thêm\, hôm qua tao cũng bán bánh mì với mẹ và đi giao hàng hơi muộn nên giờ mới ngủ bù này.
Nghe nó nói mà tự nhiên tôi mọc dây thần kinh áy náy ngang, có khi hôm qua nó đang đi ngược đi xuôi giao bánh mì với mẹ thì tôi đi ngủ chứ vất cái nỗi gì đâu. Nhà thì mẹ thuê người dọn hộ, lương tháng của cả bố và mẹ tôi đều ổn định nên tôi chưa phải ra đời kiếm ăn ở cái tuổi này như thế.
- À...Xin lỗi\, để mày phải ở lại lớp muộn...
- Hả? Có gì đâu mà xin lỗi\, với cả mày ăn thử bánh mì chưa? Quà tao tặng kỉ niệm chính tay tao làm nhân ngày đầu gặp nhau đấy - Nó chỉ vào cái túi bánh mì đặt trên bàn Thảo Anh.
- Thật sự luôn...? Mày màu mè vãi...
Nói là nói vậy, chứ đúng lúc đang đói có cái ăn cũng hay, tôi cảm ơn rồi unbox vỏ, tấn công cái bánh mì luôn. Còn về Nhật Minh, trong khi tôi ngoạm một miếng to rồi mệt mỏi nhai thì nó cứ nhìn tôi chằm chằm như nhìn động vật quý hiếm ăn với vẻ hồi hộp.
Nên lấy vỏ gối trùm vào mặt Minh không đây, nhìn vậy sao người ta nuốt nổi.
- Vị thế nào?
Thì ra hồi hộp là vì vậy đó hả?
- Chỉ là đồ ăn thôi\, vị của nó cũng bình th...Ngon vãi!
U mai gót u mai gót u mai gót! Cảm giác như mọi tế bào ẩm thực của tôi đang nhảy múa vì trúng sổ số vậy!
- Tại sao trên đời có thứ ngon thế này mà tao chưa từng ăn bao giờ!?
- C..Chưa ăn bao giờ? T..Tội nghiệp mày ghê...Nếu đói cứ bảo tao ngày nào tao cũng tặng cho một cái.
Nhật Minh nhìn tôi với vẻ xót thương, chính tôi cũng thấy xót thương cho mình khi sống bao năm trên đời mà đến bây giờ mới biết đến mĩ vị nhân gian này. "Bánh mì", ừm ừm, thì ra thứ ngon tuyệt này là "bánh mì" mà tôi đã thấy và muốn ăn thử bao lần trước đây.
- Không tin nổi ngày nào mày cũng được ăn bánh mì\, chắc chắn mày là người hạnh phúc nhất Việt Nam.
- Nhìn vậy chứ thật ra tao không thích ăn nó lắm\, không phải do ăn nhiều nên ngán mà tao thấy vị của nó không hợp...Nhưng...mày không gọi bố mẹ báo về muộn à\, bố mẹ lo thì sao\, về có khi còn bị ăn chửi.
- Vô tư\, bố mẹ tao đi làm đến khuya mới về\, mà tao cũng không có điện thoại nên khỏi gọi. Lát tao sẽ cố gắng hết sức để đi bộ về.
- Cố hết sức để đi bộ..? Chắc nhà mày xa lắm hả? - Lần thứ hai từ lúc gặp mặt Nhật Minh nhìn tôi với ánh mắt xót thương.
- Ừm\, cái nhà đối diện trường mình ấy.
- Thế thì gần mà...Ơ! Cái biệt thự to đùng đấy á? Tao còn tưởng nó là khách sạn năm sao.
Thế à...Tôi cũng không để ý nhà của mình có hình dạng như nào lắm. Nhưng nó không hấp dẫn bằng thứ trên tay tôi lúc này.
- Mày thích nó không\, hay giao kèo đi\, đổi cái nhà đó với quầy bánh mì của mày.
Bây giờ thì ngoài ngủ ra tôi đã mê thêm bánh mì nữa rồi.