Quan Nam rất ít khi về nhà lúc nửa đêm, lúc trước tăng ca cứ hễ qua mười giờ là anh sẽ ngủ luôn trong phòng làm việc, về thì bốn bức tường một chiếc giường, ở văn phòng thì bốn bức tường một chiếc sofa, chi tiết không giống nhưng ý nghĩa hoàn toàn như nhau.
Nhưng mà bây giờ không giống vậy nữa, trong lòng có vướng bận, mệt với trễ cỡ nào cũng muốn về.
Anh lao xe cực nhanh, đường nửa đêm hiện rõ một thành phố phồn hoa, rộng rãi bằng phẳng, anh chạy thẳng về nhà, không gặp phải đèn giao thông cũng không sợ vượt quá tốc độ.
Về nhà minh hay đi tìm cô đây? Giữa lối giao nhau, trong đầu Quan Nam xuất hiện câu hỏi mang tính chọn lựa này một cách giả trân, anh dùng thời gian một giây để suy nghĩ, sau đó đạp mạnh chân ga phóng về phía Phòng Triển lãm Bác Lâm.
Nơi không có cô sao có thể coi là nhà? Anh có dịu dàng nghĩ, đan xen chút khinh thường, chỉ cần một ngày anh còn làm nghề nay thì tăng ca với về trễ là không thể tránh khỏi, cũng không thể vì sợ đánh thức cô mà ngang nhiên cả đêm không về được.
Phải về, về ngủ sofa thì cũng phải về...
Anh lái xe xuống hầm, mở cửa đi vào, vừa tới phòng khách, Mai Anh đã ra đón, vẫn thái độ tôn kính như cũ.
“Anh Quan, anh đã về.”
“Vâng.” Quan Nam nhìn thấy đầu tóc quần áo của chị ta vẫn gọn gàng như sáng hôm qua, không có chút nhàu nhĩ bèn hơi kinh ngạc: “Đã muộn vậy rồi chị còn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Cô Hứa cũng vẫn đang đợi anh.” Mai Anh mỉm cười hỏi: “Giờ tôi có cần chuẩn bị nước tắm giúp anh không?”
“Cô ấy chưa ngủ nữa sao?” Quan Nam hết sức ngạc nhiên, không kịp thở dài đã vắt giò lên cổ mà chạy lên lầu, vừa chạy vừa nói: “Chị Mai đi ngủ trước đi, tôi lên xem cô ấy.”
Mai Anh nhìn bóng lưng hớt hải của anh, vô tình bật cười thành tiếng.
Quả nhiên là chưa ngủ, nhìn thấy ánh sáng lấp loé rọi qua khe cửa, Quan Nam đã có thể chắc chắn được. Hứa Dữu sợ ánh sáng, lúc trước ở chỗ anh lúc nào cũng phải kéo rèn, rúc vào lòng anh mới ngủ được.
Lúc Quan Nam gõ cửa, anh không kìm được mà ra quyết định rằng sau này nhất định phải nghiêm túc quy định thời gian đợi anh với cô, cứ hễ quá giờ sinh học của cô là tuyệt đối không được đợi.
Bên trong không có ai trả lời, cô ngủ rồi sao? Quan Nam đẩy cửa bước vào, trong phòng thoang thoảng mùi cam quýt, lẫn cùng ánh đèn vàng ấm áp, rất dịu êm mê người.
Hứa Dữu tựa bên chiếc sofa hình tròn cạnh bên giường ngủ thiếp đi, sofa rất mềm mại, cả người cô lún vào trong nhưng trông lại không thấy thong thả thoải mái, ngược lại cứ như giấc ngủ ngắn giữa lúc làm việc, từ đầu tới chân đều rất ngay ngắn, tóc cũng không rối một chút.
Đến gần hơn, Quan Nam có thể thấy rõ lông tơ trên làn da mịn màng cùng nét mệt mỏi được gói ghém cẩn thận của cô.
Khoé môi cô khẽ hằn lên nụ cười, một tay để thoải mái bên cạnh người, một tay gác trên gác tay sofa, trong tay còn đang nắm chặt một quyển sách, dường như không nỡ để nó rơi xuống đất.
Quan Nam âm thầm mỉm cười, không kìm được nghĩ ngợi xem nụ cười của cô là vì mơ thấy mộng đẹp hay là vì nội dung trong sách thú vị?
Anh hơi dùng sức lấy quyển sách ra khỏi tay cô, anh vốn nghĩ rằng cô sẽ tỉnh nhưng cô chỉ hơi nhíu mày, có chút bất mãn nhúc nhích một chút rồi lại không có phản ứng gì.
Xem ra là mệt thật rồi, Quan Nam đang định gấp sách lại bế cô lên giường ngủ, vô ý run tay, bookmark trong sách rơi xuống. Anh khom lưng nhặt lên, bất ngờ bị hàng chữ bên trên chọc vào mắt.
“Thế gian như hạt bụi nhỏ, ta bận tâm chi chuyện ghét yêu. Tuân, sao em lại không làm được?”
Con chữ thanh lịch phóng khoáng, là chữ của cô, vậy Tuân là ai?
Quan Nam bỗng nhớ đến tấm vé vào cửa mình nhìn thấy tối qua, Hầu Ninh cũng đặt câu hỏi về người này. Rất nhiều lúc hoặc những khi vô tình cô sẽ viết tên của người này, thậm chí còn vì vậy mà khóc.
Tuân, chắc là người rất quan trọng với cô? Là... người yêu trước kia sao?
Tuy anh hết sức xem thường cái tính nhỏ nhen của mình nhưng vẫn không thể nào ngăn được mình suy nghĩ lung tung và hơi chút ghen tỵ ngưỡng mộ. Quan Nam thở dài, anh nghĩ có lẽ mình nên bớt cái tính xấu này lại.
Quan Nam đặt bookmark vào lại trong sách, gấp sách lại để lên tủ đầu giường, anh khom lưng cẩn thẩn bế cô lên, hôn lên vành tai cô, dịu dàng nói: “Hứa Dữu, mình lên giường ngủ nào.”
“Ừm, Tuân.” Cô mơ mơ màng màng thốt ra cái tên đó.
Quan Nam khựng lại, cả người cứng lại như điện vừa chạy qua, anh nhìn khuôn mặt của cô, nhìn cô dần thức dậy. Cô ở trong lòng anh mà nhìn anh, khuôn mặt ngọt ngào xen lẫn kinh ngạc, còn có chút né tránh, bỗng chốc tất cả đều biến mất khi nhìn vào mắt anh.
Cô vòng hai tay quanh cổ anh, tự nhiên vùi vào lòng anh như thường ngày, quấn quýt dịu dàng: “Anh về rồi.”
“Ừm.” Quan Nam đặt cô lên giường, hơi động đậy khoé môi, nhất thời không nói gì.
Một sự ngượng nghịu có thể thấy rõ dần lan ra giữa hai người.
“Hay là đi tắm trước đi.” Hứa Dữu không né tránh ánh mắt anh, ánh mắt sáng tỏ nhìn anh nói: “Đồ đi tắm ở trong kệ khăn bên trái phòng thay đồ ấy.”
Quan Nam khẽ xoa mặt cô, lưu luyến không rời: “Được, anh đi nhanh thôi.”
Phòng thay đồ rất lớn, bên trong được chia thành nhiều vị trí, để đồ bốn mùa khác nhau, quần áo thường ngày, đồ dạ tiệc và các phụ kiện kèm theo, gian ngoài thì để kệ giày ở hai bên, đủ mọi loại giày để trong tủ kính như triển lãm.
Ở giữa phòng là một cái kệ đứng cao một mét ba, chiếm khoảng ba mét vuông, bên trong để đầy các loại trang sức, có kiểu đơn giản thường ngày, cũng có vài mẫu cầu kỳ để dự tiệc, còn có một số được cất trong két sắt có lẽ là rất quý.
Có một lần Hứa Dữu đòi Quan Nam giúp chọn quần áo, từng đưa anh vào đây một lần, thế nên anh đã nhanh chóng nhận ra kệ đứng đã khác trước. Nhìn rõ nhất là bên trong đã có thêm rất nhiều quần áo giày vớ của anh, ngoài đồ thường ngày còn có một số rất nhiều đồ không thể mặc.
Ví dụ như một loạt đồ tây màu tối chủ đạo nhiều khiếp đảm, thật ra cô cũng không bỏ qua mấy thứ màu sặc sỡ, thêm vào đó còn là một loạt cà vạt, yếm, giày da, đai lưng, khăn tay cùng màu, lại còn có đồng hồ, măng sét, mấy thứ còn lại trước đây anh còn không biết dùng thế nào.
Nói trắng ra thì cô đối xử với anh quá tốt, tốt đến mức đôi khi quá hạnh phúc anh lại thấy áy náy với cả may mắn.
Quan Nam cầm đồ ngủ đã được cô chuẩn bị sẵn vào nhà tắm tắm táp, anh giảm nhiệt độ nước xuống thấp nhất, nước lạnh xối từ trên xuống, mạnh mẽ xối sạch cổ lưng vai gáy của anh, từng tia nước ngấm vào tim, vùi trong máu.
Những nghi ngờ từng chút bị gột sạch, lý trí dần lộ rõ, đến lúc anh mặc xong quần áo bước ra ngoài, anh đã quyết định không hỏi.
...Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, wattpad, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Hai người ôm nhau nằm trên giường, áp sát gần gũi, hơi thở dần quyện làm một.
“Tối qua... đồ ăn đêm tối qua ngon lắm.” Anh ôm chặt cô trong lòng, hơi nghiêng người nhìn khuôn mặt cô: “Họ nhờ anh cảm ơn em.”
“Lúc họ mang giỏ tới đã nói cảm ơn rồi.” Cô mỉm cười, đón lấy câu anh muốn nói: “Em hiểu mà, anh không cần để ý.”
“Nhưng mà anh vẫn muốn xin lỗi em.” Anh nhìn như muốn hút cô vào ánh mắt, tích luỹ can đảm trong thời gian im lặng ngắn ngủi: “Hứa Dữu, anh... nhưng chuyện mà Hầu Ninh nói với em, anh có thể giải thích, trước đây anh đã đi đến những nơi đó, cũng đã tiếp xúc với những người đó nhưng đều là cần thiết cho công việc. Anh luôn biết giới hạn của mình ở đâu, cũng biết được hành vi của mình, mong em tin anh, anh chưa từng làm những chuyện ô tạp như cậu ta nghĩ.”
Hứa Dữu nhìn anh, trong bóng đêm, tất cả biểu cảm đều trở nên mơ hồ, chỉ có tình cảm trong ánh mắt là vẫn vậy.
Cô không chỉ nói mấy câu cho có kiểu “Em biết mà” hay “Em hiểu rồi” như ngày thường mà lại hỏi rất nghiêm túc: “Vậy anh có thể nói cho em biết anh đang điều tra gì không?”
Quan Nam do dự một chốc rồi mới lên tiếng: “Anh từng có một người thầy, thầy ấy đào tạo anh trực tiếp lúc anh còn học Trường Cảnh sát, là người giúp đỡ anh, như cha ruột của anh. Vào khoảng này năm ngoái, ông ấy đột nhiên lại chết không rõ nguyên do, anh bắt buộc phải tìm ra chân tướng.”
“Thầy anh cũng là cảnh sát sao? Nếu ông ấy chết không rõ ràng thì sao lại không điều tra thẳng thừng?”
“Lúc đó báo cáo nguyên nhân tử vong của cảnh sát là tự sát, ông ấy cũng thật sự đã tự rơi xuống lầu nhưng anh biết nguyên do không đơn giản như vẻ bên ngoài. Anh phải dựa vào chứng cứ xác thực mà tìm ra bí mật khiến ông ấy bị hại.”
“Ai lại hại ông ấy?”
“Nhiều lắm, sự tồn tại của ông ấy ảnh hưởng tới lợi ích của rất nhiều người.”
“Vậy sự tồn tại của anh thì sao? Có phải càng khiến người ta cảm thấy nguy hiểm hơn cả ông ấy không?”
“...”
“Ông ấy không chỉ là một cảnh sát bình thường, anh cũng vậy, có phải không?”
“... Đúng.” Quan Nam hạ quyết tâm nói rõ với cô: “Anh từng là nội gián, ông ấy là người liên lạc với anh, anh từng ở Tam Gíac Vàng sáu năm, làm rất nhiều việc, cũng đắc tội với rất nhiều người. Thế nhưng vì một tai nạn mà anh quên mất vài chuyện, trí nhớ của anh như một cuốn băng ghi hình bị chà mờ, có thể xem mở đầu và cái kết, phần giữa với tình tiết gây go lại bị cắt đi mất.”
“Tai nạn gì thế?”
“Anh cũng không nhớ rõ, anh nhớ mang máng là anh phải đi cứu người, không nhớ rõ là cứu ai, hình như là một cô gái, cô ấy cầu cứu anh trong một căn phòng trên toà nhà cao tầng vây quanh bởi lửa lớn. Anh không nhớ anh có cứu được cô ấy không, ký ức cuối cùng khi ấy là có người nổ súng về phía anh, anh ngã xuống từ bên trên, được người ta kéo đi, lúc tỉnh lại đã nhìn thấy thầy anh. Em còn nhớ lần đầu tiên em tới nhà anh không? Lúc đó em hỏi anh trước kia có bạn gái không, anh nói là có. Thật ra hình như là có thật, vì trong khoảng thời gian đầu sau khi anh mất trí nhớ, anh cứ mơ thấy một cô gái, anh không nhìn rõ mặt cô ấy, lần nào cũng chỉ là bóng lưng hoặc gốc nghiêng nhưng giọng nói của cô ấy sẽ luôn kết hợp cùng cảnh tượng khi ấy, hình như cô ấy còn biết tên anh, anh có hỏi thầy anh có phải anh đã quen một cô gái rất quan trọng hay không? Thầy không nói với anh ngay nhưng vẻ mặt của ông ấy lúc đó rõ là đã thầm thừa nhận. Bọn anh hẹn với nhau làm thêm vài năm nữa thì rửa tay gác kiếm, lúc đó ông ấy sẽ nói với anh hết tất cả những gì mình biết, không nhờ anh lại không chờ được tới ngày đó.”
“Sao thầy anh lại không chịu nói với anh?”
“Nguyên nhân thì chắc nhiều lắm, có thể là cô ấy đã chết, có lẽ ông ấy không muốn anh nhớ về quá khứ.” Quan Nam nói: “Anh nhớ có lần ông ấy uống ngà ngà rồi khi không khuyên anh đừng nghĩ chuyện trước kia nữa, có nhiều việc với nhiều người nên quên đi thì sẽ nhận được khoan dung nhiều hơn.” Anh xoa gò má cô, có hơi mất tự nhiên: “Có chuyện này anh nói em đừng giận, lần anh vô ý xông vào Phòng Triển lãm, anh có hỏi em chúng ta có từng gặp nhau chưa, không phải cố tình bắt chuyện đâu, đó là cảm giác em mang tới cho anh, giọng em khiến anh bỗng thấy rất thân thuộc, hơi giống giọng của cô ấy trong mơ.”
“Anh chưa từng nghi ngờ em là cô ấy sao?”
“Không có.” Quan Nam cười khẽ: “Tam Giác Vàng có phải khu vui chơi đâu, người bình thường đâu có tới đó.”
“Anh có từng mong em là cô ấy không?”
Quan Nam thấy câu hỏi này có hơi kỳ lạ nhưng vẫn rất nhanh chóng trả lời cô: “Không, anh mong em là em, không có bất cứ dính dáng gì tới vùng đất đó.”
“Vậy giờ thì sao? Thân phận của anh bây giờ là gì?”
Ánh sáng trong mắt Hứa Dữu dần trở nên ảm đảm sau khi hỏi hết những câu hỏi này, dần biến thành nước mắt.
Một giọt rồi hai giọt, bất giác liền thành hàng.
Cô đột nhiên trở nên yếu đuối, mang theo chút ưu buồn.
“Quan Nam...” Cô khẩn thiết cầu xin anh: “Anh xin nghỉ việc đi có được không? Đừng làm công việc này nữa, mình đổi cách sống khác đi, mình có thể sống rất tốt.”
Quan Nam giật thót bởi nước mắt của cô, anh ấn mở đèn đầu giường, ôm cô ngồi dậy. Anh nhìn cô nước mắt giàn giụa, vuốt tóc mai bên má ướt đẫm nước mắt của cô, thấy khó chịu như bị kim đâm vào vậy.
Trong lúc nguy khốn, anh chỉ có thể lựa chọn lừa gạt cô lần nữa: “Không đâu, em nghĩ xa quá rồi. Trước khi chết thầy đã dự đoán trước được nguy hiểm, khôi phục thân phận cho anh rồi. Anh chỉ áy náy khi ấy quá ích kỷ, chỉ biết chìm đắm trong vui sướng của riêng mình mà không giúp được ông ấy. Anh chỉ không mong ông ấy chết không rõ ràng mới phải làm rõ sự thật.”
Vì nói dối nên anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, đành cẩn thận dò hỏi: “Em... em có thể hiểu được không?”
“Không thể!” Hứa Dữu nói chắc như đinh đóng cột: “Em không thích anh cứ nhớ về chuyện cũ, không cần anh nhớ ơn, càng không mong anh dính dáng tới quá khứ hỗn độn, em không cần anh có mấy thứ nhân phẩm với tín ngưỡng cao thượng đó, em chỉ cần anh sống thật tốt, ở cạnh em mỗi ngày.”
“...” Quan Nam có chút không biết nói gì: “Em... sao em lại...” Anh định nói mấy thứ “đạo lí lớn lao” nhưng lời tới miệng lại thôi, hồi lầu mới nhả ra một câu không hợp tình cảnh mấy: “Sao lại trẻ con thế.”
Ai ngờ Hứa Dữu lại thản nhiên chấp nhận: “Đúng vậy đấy, em trẻ con vậy đấy, anh càng hiểu em sẽ càng thấy em trẻ con hơn cả vậy, những thứ lí trí, thông thái, thấu hiểu lòng người anh thấy trước kia đều là để lừa anh đấy, vậy nên anh đừng có mong nói lí với em.” Cô nói xong lại lăn lại vào chăn, lần đầu tiên quay lưng lại với anh, còn không quên nhắc nhở: “Em đi ngủ đây, anh Quan tự cân nhắc lấy, trước khi nghĩ kỹ thì chúng ta chiến tranh lạnh.”
“... ... ... ...” Cái này đúng là... chiến tranh lạnh là cũng phách lối vậy được sao?
Quan Nam thở dài, tắt đèn nằm xuống, anh thì nào dám chiến tranh lạnh với cô nhưng cũng không dám mặt dày làm phiền, anh khẽ tựa gần cô, ngón tay khẽ móc lấy một góc váy ngủ của cô, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cô, chưa đầy một phút đã ngủ thiếp đi.
Điều anh không biết là sau khi anh đã ngủ say, Hứa Dữu quay người lại nhìn anh, nhìn rất lâu rất lâu cũng không nỡ đi ngủ.