Quan Nam mím môi: “Ban nãy tôi vừa mới nghĩ một chuyện, ma tuý của Hầu Ninh ở đâu ra?”
“Chi tiêu giá trị cao của Hầu Ninh hoàn toàn là nhờ lợi ích cậu ta lấy được từ ma tuy, lượng hàng của cậu ta không nhiều, hơn nữa có thể đã có một trang mạng tiêu thụ tương đối thành thạo. Vậy thì mấu chốt vấn đề là thành phố Gia Lăng có mức độ chống ma tuý nằm trong top cao của cả nước nhưng vì món lợi kếch sù mà nhiều năm trời vẫn cứ phải ngăn cấm triệt để. Hàng cấm vốn đã bị mấy thế lực ngầm khống chế nhiều năm, Hầu Ninh chỉ là một nhân viên quèn không thân thế không quyền lực cũng không mối quan hệ, cậu ta làm thế nào mà trong thời gian ba bốn năm ngắn ngủi lại có thể đưa ma tuý tới thành phố Gia Lăng mà thần không hay quỷ không biết, hơn nữa còn chiếm được một chỗ trong bầy sói?”
Nói cách khác, dù cậu ta có may mắn thoát khỏi sự điều tra của cảnh sát thì những thế lực ngầm có thân thế, thủ đoạn tàn ác kia sao có thể để mặc cậu ta?
“Ý cậu là Hầu Ninh có người đứng sau?” Trần Du Dung nghiêm mặt: “Hơn nữa thế lực của tay này còn rất lớn, hắn không những giúp Hầu Ninh trốn khỏi tầm mắt của cảnh sát mà còn giúp cậu ta loại bỏ những mối đe doạ kia?”
“Chắc là vậy, nhưng mà...”
“Nhưng mà theo logic thì không đúng.” Trần Du Dung nói giúp anh: “Nếu thế lực này thật sự tồn tại, sao hắn lại không lựa chọn hợp tác với những thế lực hiện có ở thành phố Gia Lăng mà lại phí công đi nâng đỡ Hầu Ninh, việc này cứ như bánh bao hấp sẵn không chịu cầm ăn mà cứ phải nhồi bột làm mới ấy, hoàn toàn là một lựa chọn úng não, khoan nói tới việc phải đợi bao lâu, còn không bảo đảm được có thành công ngay hay không. Sao hắn lại phải thực hiện giao dịch không lợi nhuận thế này?”
Đúng là không hợp lí, Quan Nam nghĩ nhưng dù gì cũng đâu có ai quy định mọi chuyện diễn ra nhất định phải hợp lí?
Từ vụ án tiền giả tới nay cũng đã gần nửa năm, cứ có chút manh mối lại đứt, đứt rồi lại có manh mối mới, mỗi lần đều cảm thấy đang đến gần với chân tướng nhưng dường như mỗi lần đều bất ngờ bị đẩy ra.
Cảm giác đó cứ như thuyền nhỏ trôi trên mặt nước sắp đến bờ, rõ ràng là đã đến được vùng nước cạn, không gió không gợn sóng, đầu thuyền như đã sắp chạm được đến cát trên bờ rồi, đột nhiên một con sóng lớn ở đâu dâng lên, bất ngờ đẩy thuyền xa bờ, trở về chỗ cũ.
Tuy phiền phức lại bất lực nhưng chỉ có thể tiếp tục chèo thuyền chứ không còn cách nào khác.
Quan Nam đột nhiên nảy ra một suy nghĩ hợp lí kỳ quái, Lý Quảng Xuyên nói phía sau Lưu Thuật Huân còn có người, vì người này mà Lưu Thuật Huân và Lưu Thịnh đã có quan hệ ngang hàng, hay có thể nói là quan hệ hợp tác.
...Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, wattpad, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Nếu suy đoán của Lý Quảng Xuyên là đúng, Lưu Thuật Huân liên lạc với Thích Ca rất có thể là để tìm lối thoát thật sự. Nếu vậy có khi nào Lưu Thuật Huân cũng giúp Thích Ca mở đường để làm trao đổi không?
Lưu Thuật Huân dính dáng đến ma tuý, Thích Ca dính dáng đến tiền giả, vì thế cách ông ta đền đáp chính là giúp Thích Ca nâng đỡ thế lực mới, ngang hàng với thế lực vốn có?
Thế lực này chính là Hầu Ninh sao?
Vì sự xuất hiện của thế lực mới này mà Lưu Thuật Huân và Thích Ca đã cùng hưởng lợi ích và chia bớt rủi ro.
Hầu Ninh thì dùng tự do và mạng sống của mình để trả giá, đổi lại tiền tài từ Lưu Thuật Huân, vừa xa hoa đồi truỵ mà cũng đồng thời làm giúp Lưu Thuật Huân một số chuyện không thể để ai biết.
Ví dụ như giết người!
Cũng như Lý An An nói, cách thức giết người bằng ma tuý của Hầu Ninh thành thục, cậu ta biết cách pha trộn độ nguyên chất của ma tuý, thậm chí xác định được chính xác liều lượng dẫn đến cái chết, lại còn có thể giấu đi liều lượng của mình, giết người vô hình.
Cậu ta dùng cách đó giết chết đám người Đổng Bân một cách nhẹ nhàng, Lý An An biết là vậy hay còn biết gì nữa không?
Ví dụ như Tôn Minh, ví dụ như mẹ con Vương Tố Lan, còn có Lê Sâm, Lý Tuệ Mẫn đang không rõ tung tích nữa, liệu có phải đều là tác phẩm của Hầu Ninh không? Cậu ta có thời gian, có năng lực, thậm chí còn có cả tố chất tâm lý...
Nhưng rốt cuộc Hầu Ninh đã chết như thế nào? Lưu Thuật Huân qua cầu rút ván sao? Dù sao thì anh cũng không đồng ý chuyện Hầu Ninh lại sử dụng ma tuý quá liều.
Những năm kinh nghiệm đó khiến cho Quan Nam hiểu về tội phạm ma tuý hơn quá nhiều người khác, sự khác nhau của liều lượng là ranh giới sống chết của chúng, sẽ không có tay buôn ma tuý rành nghề nào lại phạm phải sai lầm như thế.
Hai người đang tự mình chìm vào suy nghĩ, Tống Diệc đi đến hỏi: “Đội trưởng Trần, vụ án của Hầu Ninh kết án như vậy sao?” Cậu nhăn mày, mặt mũi méo mó: “Thật sự có thể loại bỏ nghi ngờ bị mưu sát sao?”
Trần Du Dung nhìn cậu, trời đã khuya, khu làm việc ngoài kia đã tắt đèn cả rồi, toàn đội chắc chỉ có cậu nhóc này còn bừng tỉnh không thấy chút mệt mỏi, ngược lại còn có chút khí thế hừng hực không tìm được đáp án hợp lí thì không chịu thôi.
Trần Du Dung nhất thời không biết phải nói thế nào, nếu dựa vào chứng cứ hiện tại, vụ án này quả thật có thể loại bỏ nghi vấn bị mưu sát nhưng lại quả thật có gì đó không đúng.
Gã dụi điếu thuốc vào gạt tàn, cố lấy lại tinh thần hỏi: “Cậu thấy có gì không đúng?”
“Em không nói rõ được cụ thể, em chỉ đang nghĩ sao Hầu Ninh lại đi chích ma tuý lúc tắm? Lúc đó anh ta không chỉ vừa uống thuốc ngủ xong mà còn uống cả rượu nữa, đáng ra phải vật vờ lắm mới phải, sao lại đi tắm?”
Tống Diệc hơi hồi hộp, không nói một mạch như xe kéo như thường lệ, cậu nhìn Trần Du Dung, rất nghiêm túc giải thích: “Chúng ta đặt giả thiết anh ta vừa uống thuốc xong, hiệu quả thuốc chưa phát huy đã đi tắm, nếu là như vậy thì tâm lí chắc là rất thoải mái, việc anh ta rót rượu uống hay mở nhạc cũng chứng minh được điều đó. Em thấy đây chính là vấn đề, anh ta rõ ràng đã đang trong trạng thái hưởng thụ cực thoải mái, vậy lý do gì khiến anh ta sử dụng ma tuý cùng lúc đó? Tăng kích thích sao? Hay là lên cơn nghiện? Em thấy cái nào cũng không đúng lắm, người ta thường sẽ không nghĩ đến chuyện tăng thêm kích thích trong lúc đang thoải mái cực độ, huống hồ gì...”
“Huống hồ gì?”
Tống Diệc hơi tội lỗi nhìn Quan Nam, gượng gạo đáp: “Huống hồ gì lúc đó anh ta đang nghe Quảng Lăng Tán, chắc là đang nghĩ đến... nghĩ đến chị Hứa, Lý An An lại không ở đó, vậy nên em cho rằng anh ta sẽ không nghĩ đến việc đi tìm các thú kích thích khác.”
“...” Trần Du Dung cảm thấy mình không có cách nào phản bác lại luận điểm này, ho khan một tiếng nhắc nhở: “Nói về khả năng còn lại đi.”
“Nếu là lên cơn nghiện thì chắc chắn sẽ không nhàn nhã mà đi vào bồn tắm ngâm mình, càng không thể nào đang ngâm được nửa thì lên cơn rồi lại đi lấy ma tuý tới bồn tắm mà tiêm.”
Quan Nam khẽ gật đầu, ban nãy anh cũng đã vừa phủ nhận theo góc độ chuyên nghiệp, cũng khá tương đồng với Tống Diệc.
Ánh mắt Trần Du Dung nhìn Tống Diệc có thêm vài phần dịu dàng tán thưởng: “Cậu nói có lý, đúng là hơi thiếu khả năng.” Thanh niên chưa từng yêu đương gì đúng là tỉnh táo thẳng thắn hơn nhiều.
Nhận được sự công nhận, Tống Diệc cũng nhẹ nhõm, cậu thẳng lưng dậy, hai mắt sáng rỡ: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Còn là gì được nữa, tra tiếp thôi chứ sao.” Trần Du Dung nói: “Nhưng mà không phải bây giờ, giờ ngủ cái đã, tám giờ sáng mai tập trung ở phòng họp.”
“Nhưng mà... phá án phải tập trung vào bốn mươi tám tiếng thời gian vàng chứ?”
“Vậy còn phải xem đó là án gì, xem xem có điều kiện phải đeo đuổi tới cùng không, hiện giờ những nơi chúng ta có thể tia tới được đều đã đứt manh mối, không nên cứ cố giữ chiến thuật mệt mỏi vậy, dưỡng tinh thần trước đã.”
Gã gác tay lên vai Tống Diệc: “Bàn về vụ án là lúc mỗi người nói ra ý kiến của mình, không cần phải căng thẳng thế, anh lớn hơn chú có mấy tuổi, không có cáo già như chú nghĩ, thoải mái chút.”
“Vâng, em biết rồi.”
Tống Diệc đi rồi, Trần Du Dung hỏi Quan Nam: “Cậu thì sao? Ôm tôi ngủ trên sofa hay phải về một chuyến?”
“Tôi về lát đã.”
“Biết ngay cái thứ trọng sắc khinh bạn như cậu đếch có thèm nể tình anh em đâu mà.” Trần Du Dung nói rồi phóng lên sofa, nhắm mắt tiễn khách: “Muốn cút thì cút nhanh đi, mai mốt tôi có em yêu để ôm rồi thì cũng không thèm ngủ trên cái sofa nát này đâu.”
“Mong là tôi có phước phần nhìn thấy được ngày đó” Quan Nam đứng dậy ra ngoài: “Sáng trước khi họp sẽ về.”
“...” Thật sự mong rằng tên này được gặp thêm nhiều tay tình địch nhàn rỗi.