“Xin lỗi trước hay giải thích trước đây? Hửm?”
Trong đêm thanh vắng, giọng của Hứa Dữu lười nhác như vừa tỉnh mộng, cũng mang theo vẻ lạnh lẽo mơ màng đặc trưng của buổi đêm, Quan Nam lắng nghe tiếng cô, miêu tả dáng vẻ của cô bây giờ, từng nét mặt nụ cười đều là hình ảnh lần đầu gặp mặt.
Mặt anh giãn ra thoải mái, tai ép sát điện thoại, khẽ cúi đầu cười, giọng nói lại chân thành hết mực: “Xin lỗi, hôm qua ở bệnh viện, đúng ra tôi phải nói một tiếng với cô rồi mới đi.”
“Tìm tôi gấp vậy là vì chuyện này sao?” Hứa Dữu cười khẽ: “Cảnh sát Quan, vị trí của tôi trong lòng anh hình như có chút lằng nhằng.”
“Không phải...”
“Vậy thì là gì?”
“...” Quan Nam cảm thấy thất bại, dù là lúc trước đối diện với tội phạm buôn ma tuý giết người như ngoé ở Tam Giác Vàng cũng chưa từng trăn trở như vậy, anh im lặng giây lát rồi nói: “Tôi sợ cô sẽ giận.”
“Tôi không có giận.” Hứa Dữu nói: “Tôi bỏ quên điện thoại trong xe, vừa ngủ dậy mới nhớ xuống lấy.”
“Tối vậy rồi mà cô còn đi lấy sao?” Quan Nam muốn nói đây là chứng dựa dẫm vào điện thoại?
“Tôi đoán anh xong việc sẽ tìm tôi.”
Quan Nam im lặng một lát rồi cười khanh khách, chẳng trách sao anh hay bị cô dắt mũi, trong chuyện tình cảm, anh thật sự không hiên ngang như cô.
Quan Nam hỏi: “Cô định ở lại thành phố Dung bao lâu?”
“Không có dự định, lúc nào cũng có thể về, anh thì sao? Mọi chuyện xong cả rồi à?”
“Ừm.”
“Khi nào anh về?”
Quan Nam định nói sáng mai ngủ dậy sẽ về, nhớ lại hôm qua Triệu Lôi năn nỉ ỉ oi đòi một ngày cuối tuần đúng quy định mới sửa lời: “Chưa biết nữa, đồng nghiệp tôi có chút chuyện cần làm, đợi cậu ấy xong thì chắc sẽ đi, chắc là buổi tối.”
Anh hơi khựng lại, lấy hết can đảm hỏi: “Trưa mai cô có thời gian không? Tôi muốn mời cô đi ăn đền tội.”
Hứa Dữu không nói gì chỉ khẽ cười, Quan Nam hỏi: “Sao thế?”
“Quả nhiên là có cớ, cảnh sát Quan, logic làm việc của anh nhất định phải tuân thủ định luật nhân quả sao?”
“...” Quan Nam nói: “Không có.” Anh không kìm được lại nói thêm: “Cô đừng gọi tôi là cảnh sát Quan nữa được không?”
“Vậy thì anh Quan?”
“...”
“Ăn gì thế?”
“Cô muốn ăn gì?”
Hứa Dữu ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh không có gợi ý gì thì tôi biết có một quán cũng khá.”
“Được, cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi đặt bàn xong sẽ báo cho cô.”
“Được.”
“Vậy mai gặp nhé.”
“Mai gặp.”
Quan Nam cúp máy, cảm thấy mệt mỏi rã rời, chưa được mấy giây đã ngủ mê man. Trong lúc mơ màng, anh lại mơ thấy đám cháy đó, khắp nơi đều là màu vàng bỏng mắt, anh bị lửa vây quanh, dùng hết sức cũng không tìm được lối ra. Bên đầu kia ngọn lửa, tiếng kêu cứu liên tiếp hết đợt này đến đợt khác, anh vô cùng lo lắng, phóng người lên trước, cứ như phá vỡ một lớp kết giới che mắt, anh rơi từ trên cao xuống, trong chốc lát trời đất quay cuồng, có tiếng súng vang lên trên đỉnh đầu...
Quan Nam đột nhiên tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, cơ thể mệt nhoài muốn đổ khuỵ, anh cứ nghĩ mình đã ngủ rất lâu, nhìn đồng hồ vừa đúng năm giờ. Anh ngồi dậy, đưa tay sờ sau lưng mình, vết thương do đạn bắn đã lành lại từ lâu, vết sẹo vẫn còn đó.
Chỗ này thì ra là bị như vậy sao?
Quan Nam hơi mệt mỏi nhắm mắt, quên mất chuyện vẫn luôn quấn lấy, với ai cũng sẽ day dứt tận trong xương cốt.
Tỉnh dậy lần nữa đã hơn mười giờ, Quan Nam gọi điện cho nhà hàng Hứa Dữu gửi cho để đặt chô, tắm rửa rồi ra ngoài.
Địa chỉ quán ăn ở một công viên tuyên truyền văn hoá quốc học ở trung tâm thành phố, công viên được xây cạnh sông, bên trong có đình đài lầu các, khu dân cư, cao thấp xen nhau tựa bên núi, đậm chất rừng vườn cổ đại của Trung Quốc, nhìn ra xa là lầu các trên không như rơi trên mây, cực kỳ đẹp đẽ.
Vì là cuối tuần, trong nhiều khoảng sân đều có biểu diễn văn hoá dân tộc, hết sức nhộn nhịp. Quan Nam đi qua một nhóm du khách mặt Hán phục, nghe tiếng ngâm thơ không biết đâu truyền tới, cảm giác như xuyên không.
Một cặp đôi trẻ nhờ Quan Nam chụp ảnh giúp, người con trai mặc trường bào hoa văn tím sẫm, cô gái mặc váy lụa sa vàng nhạt, tay cầm một chiếc dù giấy, cười e thẹn tựa vào vai chàng trai, tuy cử chỉ không quá thân mật nhưng ánh mắt hai người nhìn nhau rất tình cảm, thật sự khiến người khác ngưỡng mộ.
Quan Nam nhìn bóng lưng cô gái, vô thức nghĩ đến Hứa Dữu, nếu cô sửa soạn như thế nhất định sẽ đẹp tuyệt.
Quán ăn nằm trên một đảo nhỏ phía Đông công viên, khắp bốn bề đều là nước, liễu rũ rậm rạp, không nhộn nhịp như bên ngoài, ở trong tĩnh lặng thế ngoại đào viên, nhà cửa được xây dựng đậm chất Tô-Hàng hơn các nơi khác ở công viên, là nơi cực tuyệt để tìm yên tĩnh trong nhộn nhịp.
Quan Nam đang định đi vào, một cặp đôi trẻ bước từ trong ra, họ đang tranh cãi với nhau, hai người đều giận dữ, là Triệu Lôi và Hà Tiếu, bạn gái của y.
Triệu Lôi cũng nhìn thấy anh, vẻ mặt ngượng nghịu: “Đội trưởng Quan.”
“Hai người tới ăn cơm à?”
“Ừm...”
Hà Tiếu khinh rẻ cười hừm, Triệu Lôi cố gắng gượng giải thích: “Vốn là vậy, kết cục lại có chút chuyện.”
“Chút chuyện?” Nghe thấy hắn noi, Hà Tiếu muốn nhảy dựng lên: “Triệu Lôi, anh tự nói xem anh đã làm gì? Nếu không phải anh chắc nịch bảo đã đặt được chỗ, hôm qua tôi có phải chạy từ Gia Lăng tới đây không? Kết cuộc anh uống say còn không nói, hôm nay lại... Đúng là mất mặt mà!” Hà Tiếu quay ngoắt mặt đi, trông có vẻ thật sự giận lắm.
Quan Nam hỏi Triệu Lôi: “Rốt cuộc là làm sao?”
“Em, chuyện đó...” Triệu Lôi liếc nhìn Hà Tiếu, có vẻ cũng khó mở lời.
“Đội trưởng Quan, anh Lôi.” Không biết Tôn Khải chui ở đâu ra, đưa tay vỗ vai hai người: “Sao hai người hẹn tới cùng chỗ vậy?”
Quan Nam quay đầu, Cáo cũng ở đây, Cáo tên là Hồ Lê, khá thân rồi thì mọi người cũng gọi biệt danh.
Triệu Lôi: “Sao hai người hẹn cùng một chỗ vậy?”
Tôn Khải: “Hôm qua uống dữ quá, bỏ quên chìa khoá xe bên chỗ anh Cáo, vừa qua lấy này.”
“Tôi sống ở gần đây, tiện thể đưa bé Khải đi chơi vòng vòng, cảm nhận tỉ mỉ văn hoá thành phố Dung chúng tôi.” Cáo cúi đầu nhìn đồng hồ: “Cũng dạo được kha khá rồi, đi thôi, để tôi làm hướng dẫn viên bản địa cho trót, đưa mọi người đi ăn nào.”
Triệu Lôi mở to mắt, chỉ vào bức hoành hiên ngang trên cửa đá: “Ăn ở đây á?”
Cáo vội vã chấp tay: “Anh Lôi đề cao tôi quá, tôi nào có năng lực này, chỗ này có chế độ hội viên, nghe nói chỉ tiền hội phí một năm đã mấy trăm ngàn, hơn nữa dù là hội viên mà không đặt trước nửa tháng cũng đừng mong có chỗ ngồi.”
Tôn Khải há hốc: “Gì mà ghê vậy?”
Cáo: “Còn đắt chết được ấy, vô một lần ít nhất cũng hai tháng lương, không phải tôi keo đâu! Hôm nay ai có máu mặt tìm được chỗ, tôi cam tâm tình nguyện đổ máu, coi như vào mở mang tầm mắt.”
Triệu Lôi lập tức rầu rĩ: “Anh trai, đừng nói chuyện chỗ nữa.” Y dè dặt nhìn sang Hà Tiếu, nén giọng: “Tôi cũng không biết cái chỗ quỷ này có gì hay, tụi trên mạng chém dữ quá. Một đồng nghiệp của bạn gái tôi lúc trước có tới đây một lần, cô ấy lướt bảng tin thấy được hôm sau cứ nằng nặc đòi đi, anh coi đó, sao mà tôi lo nổi ba cái tiền đó, để làm vừa lòng cô ấy, tôi liều chết lên mạng tìm thuê thẻ hội viên, một lần ba ngàn, lúc nào cũng có chỗ, ai ngờ vừa vào kiểm tra lại là... đồ giả!”
Cáo: “Má ơi anh trai, anh tốt với vợ ghê.” Y nhìn sang Hà Tiếu, lắc đầu tặc lưỡi: “Bởi vậy, nữ thần tiêu chuẩn toàn cao phú soái, đám tép riu mình đừng mơ nữa.”
Quan Nam khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Ban nãy tôi đặt được chỗ rồi.” Anh móc điện thoại ra kiểm tra tên quán: “Tư Khuê, đúng là chỗ này.”
Mọi người: “...”
Triệu Lôi: “Sếp, anh mua trên web nào vậy? Bao nhiêu tiền?”
Quan Nam: “Gọi điện đặt đấy.”
“Không thể nào!” Triệu Lôi cầm lấy điện thoại: “Chắc chắn là nhầm rồi.” Y lần theo lịch sử cuộc gọi gọi trở ại, sau hai tiếng chuông, lập tức giọng lễ tân niềm nở cất lên: “Xin chào, anh Quan, Tư Khuê xin nghe, cho hỏi anh có cần giúp đỡ gì không?”
Triệu Lôi đờ đặn, không dám tin: “Đúng là Tư Khuê không? Địa chỉ của bên cô có phải số 1309 đường Thiên Tinh Bắc, Cử Tử, khu Hoài Nam không?”
“Vâng, anh Quan, cho hỏi anh đến chưa ạ?”
“...” Triệu Lôi: “Chúng tôi ở ngoài cửa.”
Y trả điện thoại cho Quan Nam, vẻ mặt khó mà tin được: “Thật kìa.”
Quan Nam cầm lấy điện thoại, còn chưa hỏi rõ, vài chàng trai cô gái trẻ tuổi mặc Hán phục đã từ trong bước ra đón, người ở đầu mặc một bộ cẩm bào màu xanh nhạt, nho nhã hiên ngang. Người đó ung dung đi đến trước mặt Quan Nam, hành Hán lễ tiêu chuẩn, lịch sự hỏi: “Cho hỏi có phải anh Quan không?”
Quan Nam hơi cúi người: “Xin chào, tôi là Quan Nam.”
“Anh Quan, chào anh, chỗ ngồi bên trong đã được sắp xếp.” Người đàn ông nghiêng người chìa tay: “Xin mời theo tôi.”
“Cảm ơn.” Quan Nam nói: “Lúc sáng tôi đặt chỗ hai người, giờ thêm vài người được không?”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn số người có mặt, quay đầu dặn dò nhân viên phía sau vài câu, vẫn làm động tác ban nãy: “Mời các vị đi lối này.”
Quan Nam đi mấy bước, quay đầu nhìn đám người ngây đơ thúc giục: “Đi thôi, còn đợi tôi khiêng mấy người hả?”
“Tới liền!” Tôn Khải đáp lời, đẩy Cáo vào trong, Triệu Lôi và Hà Tiếu nhìn nhau rồi cũng vào theo.
Cả bọn đi qua hai cánh cổng vòm mới vào được bên trong.
Vào tới trong mới thấy khiếp đảm hơn nữa. Đài đình lầu các, hành lang non nước, vây quanh là núi nước non bộ với nhịp cầu, không bày trí quá mức phức tạp nhưng lại tinh tế từng chi tiết.
Bên ngoài rõ là trời trong xanh, bên trong lại là cảnh đêm mênh mông rợp sao trần nhà là ngân hà lấp lánh, dưới chân là suối nước nóng xanh ngọc bích, khói giăng từng tầng, lơ lửng như cung điện thần tiên.
Mọi người đã quên mất mở lời, kinh ngạc tiếp tục bước tới trước.
Người đang ông đưa cả bọn Quan Nam qua một lối đi rộng rãi,sáng sủa rộng mở, cong cong thông ra các khu vườn lớn nhỏ khác nhau. Người đàn ông chọn một gian phía Đông Nam, đưa mọi người vào, mở cửa chái nhà, là một thang lên xuống được giấu bên trong. Người đàn ông ấn nủt đóng cửa, thang máy đi lên, mở ra ở bên khác, bên ngoài vẫn trời trong gió mát.
Quan Nam nhận ra họ đã đi từ chân núi lên đỉnh núi, hơn nữa còn là vị trí trung tâm của cả đảo, nhìn qua khe hở hành lang có thể thấy cả khu vườn. Anh nhớ lại cả dọc đường ban nãy, cuối cùng cũng hiểu được tại sao cả đoạn đường ngàoi nhân viên phục vụ ra chẳng có khách khứa gì, thiết kế ẩn giấu này chắc hẳn có ý đồ riêng.
Mùi thơm của gỗ tùng thoang thoảng trong không khí cùng tiếng đàn xa xa.
Triệu Lôi cắn răng nói: “Má ơi, đúng là bị cái nghèo hạn chế tầm nhìn mà, không ngờ còn có nơi như thế này.” Y nói rồi đưa tay sờ trang trí trên hành lang: “Đây là gỗ Tử Đàn đấy, nếu ba ngàn của tôi mua mà là hàng thật thì cũng đáng quá.” Y còn định nói tiếp, bị Hà Tiếu lườm đành lập tức im mồm.
Tôn Khải kéo Cáo: “Anh Cáo, em cũng mới biết hồi nãy anh nói với em không lố chút nào.”
Cáo khẽ động yết hầu: “... Tôi toàn coi trên mạng ấy, tôi cũng lần đầu tới.”
Quan Nam toàn chú ý tới tiếng đàn, nghe rất tình cảm quen thuộc, cứ như cách đây không lâu có từng nghe, lại như đã lâu rồi không nghe.
Anh hỏi người đàn ông: “Đây là cổ cầm sao?”
Người đàn ông quay người: “Đúng vậy.”
“Bài gì thế?”
“Quảng Lăng Tán.”
Quan Nam đã nhớ ra, lần trước ở hoà nhạc, Lý Quân Thâm cũng đàn bài này để cảm ơn.
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông dẫn mọi người vào một gian phòng có phủ rèm trước cửa, trên tấm biển trước của có viết hai chữ Triện nhỏ “Nhược Cốc”, tiếng đàn phát ra từ đây.
Người đàn ông gõ vào mái hiên, lập tức có cô gái mặc phục sức thị nữ thời Hán tới vén rèm, mời mọi người vào trong. Bàn ăn và phòng trà được ngăn cách bởi một tấm rèm, tiếng đàn ngừng lại vào lúc mọi người bước vào.
Rèm được vén lên, Hứa Dữu từ trong bước ra, cô mặt một chiếc áo len đỏ, váy dài mày trắng, phản chiếu lại nhau, da dẻ trắng muốt. Ánh mặt trời rọi xuống trên người cô, dịu dàng mà mơ hồ, mọi thứ xung quanh chỉ là làm nền, chỉ có người đứng ở giữa mới là tuyệt trần, đẹp không thể tả.
Không chỉ mọi người há hốc ngẩng ngơ, đến Quan Nam cũng thẩn thờ như chưa từng quen biết.
Hứa Dữu ấm áp cười, không nề hà nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói trong suốt mê hoặc: “Anh Quan, hình như anh lại tới muộn rồi.”