Năm Ấy Anh Từng Đến

Chương 20: Tụ họp



Quan Nam nhớ đến cuộc điện thoại cuối cùng gã nhận được, hỏi cảnh sát hình sự thành phố Dung lúc đó bảo người phụ nữ gọi điện: “Người phụ nữ gọi điện là người vợ đã chạy mất của Lý Hải Lượng sao?”
“Vợ gì mà vợ, quan hệ của hai người họ nói trắng ra là hai bên của vụ án lừa đảo, còn là một bên thích lừa một bên thích bị lừa nữa.” Anh trai bị đồng đội gọi là Bò Bự lắc đầu, hơi xem thường lại đồng cảm thở dài: “Người phụ nữ đó tên là Đàm Ni, đã kết hôn, con học cấp Một luôn rồi, lúc trước làm việc ở phòng tắm công cộng, chúng tôi đi bắt mại dâm còn bắt được mấy lần.”
Gã dập điếu thuốc trên tay rồi nói tiếp: “Khoảng ba bốn năm trước, Lý Hải Lượng đến thành phố Dung làm việc, hai người quen nhau, Lý Hải Lượng thương Đàm Ni thật lòng muốn cưới cô ta, Đàm Ni lại chỉ nhằm vào tiền dỡ nhà. Kết cục Lý Hải Lượng vì nhiều nguyên nhân mà không dỡ nhà được, Đàm Ni liền chạy mất, trước khi đi còn mang theo tiền Lý Hải Lượng chuẩn bị để kết hôn, Lý Hải Lượng đến thành phố Dung tìm rất nhiều lần cũng không tìm ra.”
Thì ra là vậy, Triệu Lôi than thở: “Đúng là nghiệt duyên, chả trách Lý Hải Lượng lại suy sụp tới vậy, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.”
“Chứ gì nữa, mà Lý Hải Lượng đúng là cũng đúng là nặng tình, đại loại là tìm không ra Đàm Ni lại không cam lòng bỏ cuộc, mấy năm nay anh ta vẫn liên tục chuyển tiền vào tài khoản của Đàm Ni, nhiều thì một hai nghìn, ít thì hai ba trăm, tuy là không bao nhiêu nhưng với tình hình kinh tế của Lý Hải Lượng thì cũng đã gắng sức lắm rồi, thậm chí đến một trăm nghìn lần này được mua chuộc để giết người cũng gửi đi trước khi ra tay. Mà cô ả Đàm Ni cũng tuyệt tình thật đấy, tuy là luôn trốn tránh không xuất hiện, tiền lại lấy không thiếu một đồng, chúng tôi vốn định để cô ta tới hiện trường, cô ta sống chết không đồng ý, khăng khăng bảo là còn không phải bạn bè bình thường được với Lý Hải Lượng nữa, cuối cùng chúng tôi lấy ra chứng cứ Lý Hải Lượng chuyển khoản cho cô ta mới miễn cưỡng đồng ý gọi cuộc điện thoại kia.”Bò Bự hơi tức khi: “Biết vậy đã khỏi gọi cho rồi, cô ta nói mấy lời đó, lúc đó tôi thật sự sợ Lý Hải Lượng mất khống chế rạch đứt cổ họng con tin mất.”
Quan Nam không ừ hử gì, Bò Bự đột nhiên nhìn anh với ánh mắt lạ kỳ lại kỳ vọng mà hỏi: “Đúng rồi, đội trưởng Quan, sao anh biết được Lý Hải Lượng sẽ chuyển tiền cho Đàm Ni?”
Quan Nam nhàn nhạt liếc nhìn gã, không giấu giếm: “Tôi đoán đó.”
Bò Bự trợn tròn: “Hả??”
Quan Nam cười: “Chứ không thì sao?”
Tất nhiên là anh cũng không đoán mò, lúc nhận được điện thoại của Tôn Khải, anh tức khắc nghĩ đến việc Lý Hải Lượng bị mua chuộc, cũng nhắm được đại khái nhiều khả năng sắp sửa diễn ra, vậy nên bảo Triệu Lôi Tôn Khải và cảnh sát địa phương liên lạc để chuẩn bị với nhau, vốn cứ nghĩ khả năng không cao, không ngờ lại đúng. Nói nghe có vẻ ích kỷ nhưng anh không quan tâm động cơ đằng sau của Lý Hải Lượng lắm, Lý Hải Lượng bị ai sai khiến mới là quan trọng.
Nếu chứng cứ Tôn Khải có được qua bức thư là thật, cái chết của Tôn Minh là do Gia Lê gây ra thì Gia Lê rất có khả năng là hung thủ đằng sau vụ án tiền giả hoặc là người tiếp xúc trực tiếp với hung thủ đứng sau. Nếu như vậy, người mua chuộc Lý Hải Lượng giết người và xúi giục y tá tiêm thuốc an thần vào dịch truyền rất có thể cũng là cô ta?
Điều Quan Nam không hiểu chính là nếu Gia Lê đã mua chuộc Lý Hải Lượng, sao lại còn phải tìm hai người nữa ra tay?
Để bảo đảm không có sai sót sao?
Quan Nam thấy không có khả năng lắm, với phân tích của anh về đầu sỏ đứng sau thì đó là người cực kỳ cẩn thận, sẽ không thể nào không biết rằng cùng một chuyện thì người biết càng nhiều, dấu vết để lại sẽ càng nhiều, khả năng bị vạch trần sẽ càng nhiều.
Vậy có khi nào là Gia Lê không liên quan đến vụ án tiền giả, người đứng sau là một người khác? Còn có hai ống ma tuý nồng độ cao kia nữa, người bình thường tuyệt đối không thể nào có được, nói cách khác thì Lý Hải Lượng không cách nào tự mình lựa chọn cách này.
Vậy thì là kẻ chủ mưu bảo gã dùng sao? Tại sao cơ chứ? Với tình hình không đủ chứng cứ, Quan Nam không dám xác định dễ dàng.
Bò Bự không biết về những suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu Quan Nam, giơ thẳng ngón cái: “Anh không làm cảnh sát hình sự uổng ghê, phong thái của anh đúng là y hệt đội trưởng Hạ của chúng tôi.”
Triệu Lôi sớm đã làm thân với Bò Bự, vỗ rớt ngón tay cái của gã: “Cậu tưởng là đoán đại à, chúng tôi lần theo dấu vết đấy!”
“Vâng vâng, các anh đỉnh.” Bò Bự cười, giọng hơi đặc lại: “Bây giờ chỉ mong Lý Hải Lượng sớm bình thường trở lại, dùng manh mối anh ta đưa ra để bắt kẻ đằng sau...”
Cả bọn đang nói chuyện, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Dung là Hạ Đạt Vĩ bước ra từ bên trong, giơ cao tay bạt vào đầu Bò Bự: “Phá án thành tiên rồi hay gì? Lúc nào rồi còn ở đây tán dóc lung tung, không thấy khách quý hả? Bảo Cáo với Khỉ chọn chỗ đi ăn đi!”
“Tuân mệnh, em đi bảo Dê với Gấu lấy rượu ngon cất trong kho ra ngay đây.”
Bò, Dê, Cáo, Gấu,... Đám người Quan Nam không biết sao khi không lại phát hiện không biết mình vào đội cảnh sát hay là vào vườn thú?
...
Chỗ ăn tối là một quán cao cấp “tiếng tăm vang dội” ở địa phương, không khí bên trong rất ngán ngẩm, đồ ăn lại ngon cực kỳ. Mọi người đều tính tình sảng khoái vui vẻ, lại vừa mới nhẹ nhõm được, chỉ cần mấy ly rượu là từ quan hệ đồng liêu đơn thuần thăng cấp thành anh em chí cốt, không ngừng nâng ly, tán gẫu sự đời.
Tất cả mọi người trong đội cảnh sát thành phố Dung đều không gọi nhau bằng tên thật mà dùng biệt danh, trừ đội trưởng Hạ Đạt Vĩ ra thì có đủ loại động vật. Nguồn gốc những biệt danh này đều không giống nhau, có người là vì nói lái tên họ, có người là đặt theo ngoại hình, cũng có người là từ những câu chuyện sinh hoạt hằng ngày, chỉ có Hạ Đạt Vĩ, để tránh một số người lâu lâu lại rảnh rỗi sinh sự với cấp trên, được tôn thành “Ông cố Hạ”. Còn nữa là vì lớn tuổi nhất, lại là cấp trên nên được gọi là “anh Hạc”
Cách thức giao tiếp này khiến Quan Nam thấy thân thiết lạ thường, rất lâu trước kia anh cũng từng có một khoảng thời gian như vậy, vui vẻ xán lạn, không lo nghĩ, chỉ là bắt đầu từ ngày anh được Trương Như Hải lựa chọn, những con người và sự việc ấy đã đều bị giam giữ trong ký ức.
Không nói được tới chuyện mãi mãi, càng nói gì được tới chuyện có một ngày kia, đến nhớ nhung cũng đã trở thành một thứ xa xỉ không thể có.
Cũng giống như lúc phụ nữ tụ họp không thể thiếu chuyện bàn về đàn ông, cả đám đàn ông tụm lại với nhau cũng không tránh nổi nói vài câu về gu phụ nữ của mình.
Hạ Đạt Vĩ liên tiếp nhận ba cuộc điện thoại từ nhà gọi tới, giọng điệu đều dịu dàng, thái độ hiền hoà, lộ rõ hình tượng người đàn ông ấm áp, rõ là không còn dáng vẻ cứng rắn quyết đoán ban sáng nữa. Anh gác máy, vươn dài cánh tay, giơ cao tay rồi nhẹ nhàng khẽ lên đầu một cấp dưới ở đối diện, giả vờ giận dữ: “Cười cái gì mà cười, mặt mày về nhà có khi còn quỳ váng giặt đồ nữa đó!”
Cậu chàng tên “Khỉ” thét lên lố lăng, che lấy đầu mình cười: “Anh Hạc bắt chước chị dâu chiêu này ấy hả? Địa vị gia đình như em mà quỳ váng giặt cái gì?” Y hừ nhẹ: “Vợ em toàn bắt em quỳ điều khiển tivi, còn không cho đổi kênh.”
Cả bọn cố ý bật cười khinh rẻ, Hạ Đạt Vĩ vứt cho y một điếu thuốc rồi cũng tự châm một điếu: “Lỡ đổi rồi làm sao?”
“Còn sao nữa, quá lắm tối không cho lên giường ấy.” Khỉ mặt mày tỉnh bơ, châm mòi cho cả bàn: “Cả đội mình đều vậy cả, từ trên xuống dưới đều bị vợ quản lí khắc khe, mà thêm tính chất công việc mình nữa, cứ có vụ án là đen trắng đảo điên, về nhà không mềm mỏng tí sao có vợ được?”
Cáo có hình tường tinh tế hiện đại nhất bọn, y nhả một hơi khói, trêu chọc: “Khỉ, mày về nhà mà mềm, vợ mày không chạy mới là tình yêu đích thực ấy.”
Khỉ trợn mắt: “Cái qq, tao chỉ có tính tình mềm mỏng thôi, chỗ nên cứng vẫn cứng lắm nha.”
Cáo: “Gan cứng nhất.”
Khỉ: “...”
Cáo thấy y khô lời thì càng thích chọc hơn: “Nói thật thì Khỉ nè, này có cứng hay không tao không biết thật á.” Lấp lửng lấp lửng, mọi người đều ôm bụng cười một phen.
“Má... coi tao quạu nè!” Khỉ vứt đầu thuốc, “đánh nhau” vòng quanh với Cáo.
Triệu Lôi nhân tiện rót đầy ly của hai người, làm bồ làm tịch nâng ly: “Mấy anh em, cái này là tôi phải kính mấy anh rồi, đội anh mạnh hơn đội tôi nhiều quá, vợ quản lí khắc khe thì ít nhất cũng có vợ, đội tôi từ trên xuống dưới một bầy FA.”
Cáo cản lại cái ly: “Anh Lôi giỡn hoài, sao đội anh thảm vậy được.”
“Đâu phải chỉ thảm không đâu, thảm không chịu nổi luôn ấy.” Triệu Lôi nhét ly rượu vào tay Cáo: “Tôi uống lấy lễ trước, ké miếng vận đào hoa cho sớm ra hoa kết trái.”
“Tới luôn!”
Cáo cụng ly với Triệu Lôi, vứt đại ly lên bàn, Khỉ vội xích tới rót cho hai người, cả bọn lại ăn uống linh đình.
Cả buổi tối Quan Nam đều để hồn ở đâu đâu, anh không đam mê văn hoá rượu tiệc lắm, ngồi một lát cho lịch sự rồi lấy cớ ra ngoài hóng gió.
Sau khi xong chuyện, anh lập tức gọi điện cho Hứa Dữu nhưng cô không nghe máy. Cũng không biết tâm lý lúc đó sao, anh gọi liên tiếp ba cuộc, chuyện trước giờ anh ít khi làm.
Trong lúc chuông reo, anh không ngừng luyện tập cách mở lời thế nào cho tự nhiên.
Xin lỗi trước hay giải thích trước đây?
Xin lỗi trước vậy, anh nghĩ dù bất cứ lý do gì, anh cũng không nên “bỏ” cô lại.”
Thế nhưng cô vẫn không nghe máy.
Giận thật rồi à? Nói thật thì Quan Nam không cảm thấy Hứa Dữu là người sẽ giận dỗi vì mấy chuyện vặt vãnh này.
Không nén được cảm giác chân thật kỳ lạ đó, lần đầu tiên Quan Nam dày mặt nhắn tin cho con gái, ba chữ vừa trang trọng vừa đơn giản: “Cô bận à?”
Sau đó thì lại đợi. Tuy anh rất không ưa cái hành vi ngu ngốc này của mình nhưng thật sự cả đêm anh đều bị giam trong nỗi trằn trọc không biết làm thế nào này, không ngừng lật xem điện thoại, lần nào cũng thất vọng, lần nào cũng không nhịn được mà xem.
Quan Nam hút xong hai điếu thuốc. Tôn Khải với Cáo đã uống tới nằm bẹp ra, mấy người khác cũng đi đứng liệu xiệu. Một bữa cơm lấy danh nghĩa gắn kết tình cảm anh em chỉ có thể kết thúc chưa đâu vào đâu.
Đưa hai người về tới nhà nghỉ, tắm táp sơ xong cũng đã gần ba giờ sáng, may là Hà Tiếu, bạn gái Triệu Lôi đã tới, Quan Nam mới tránh khỏi cảnh phiền phức phải chăm hai tên bợm nhậu. Anh nằm trên tấm nệm Simmons không êm ái gì mấy của nhà nghỉ, đang lim dim mắt, màn hình điện thoại để trên đầu giường đột nhiên loé lên.
Quan Nam lập tức với tay lấy, không kìm được định chửi thề, cái tụi nhà đất chết tiệt, giờ này còn gọi bán nhà nữa? Anh vừa định vứt điện thoại về lại, màn hình lại sáng lên.
Hứa Dữu: “Anh tìm tôi hả?”
Cứ như tình tiết phim đã đoán rất lâu mới có được cái kết, Quan Nam thấp thỏm, bước xuống đất ngay lập tức, anh thấy có rất nhiều điều muốn nói nhưng cứ nhìn chăm chăm vào màn hình, nhất thời lại không biết nói thế nào cho phải.
Vào lúc anh đang xoá dòng chữ vừa đánh ra lần thứ hai, Hứa Dữu đã gọi tới.
Cô hỏi anh: “Xin lỗi trước hay giải thích trước đây? Hửm?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv