Ngồi ở trong khoang xe quản gia Đạt thúc điều khiển, cảm nhận được mặt đường xóc nảy cùng hạt mưa rơi ngoài cửa sổ xe, Mạc Từ ngẩn ngơ một trận.
Mục đích của Đạt thúc chính là sân bay lớn nhất của thành phố C, trong cốp xe chứa tất cả hành lý của cậu.
Trong tay của cậu còn nắm lộ ra vé máy bay mong mỏng đi thông qua F.
Cậu sắp rời khỏi thành phố C, đến nước F lạ lẫm trong ấn tượng du học, gánh vác và thực hiện trách nhiệm của cậu thân là người của Mạc gia.
Cha ông Mạc gia cũng đã từng lựa con đường này vào lúc đó xuất ngoại dốc sức làm việc, học tập các loại kỹ thuật nấu ăn, để kết hợp đặc điểm món ăn của khắp các nơi trên thế giới, nghiên cứu ra món ăn, đem tinh túy món ăn Mạc gia phát huy đến mức tận cùng, để rồi phát triển dài lâu.
Trường học mới, hoàn cảnh mới. Phong tục nhân tình xa lạ, ngôn ngữ xa lạ. Thứ bậc trên giải đấu mỹ thực lần trước xác thực chỉ là bước đầu tiên trong quá trình cậu tiến lên phía trước, cậu phải ở nước F học thành tài mới quay về, không phụ kỳ vọng của người nhà, thắng được vẻ vang hoàn toàn mới, đem thành tích ghi lại trên gia phả của Mạc gia.
Con đường không giống nhau, nhân sinh không giống nhau.
Tương lai chưa rõ…Mạc Từ trong nội tâm canh cánh chính là đau buồn lặng lẽ cùng không nỡ của người nhà.
Chuyện phát sinh ở đời trước có thể lặp lại hay không, cậu không dám cam đoan, nhưng anh trai đã nhiều lần ám chỉ và đốc thúc trong một thời gian dài…Anh trai, hẳn là đã để ý đến. Bắc cóc phát sinh sớm, Triệu Hồng Tu gặp trước thời gian, biến số quá nhiều khiến cho cậu không thể tin tưởng vận mệnh, hiện thực so với một hồi mộng trong đầu còn xa hơn hiện thực trong quá khứ.
Cha mấy ngày trước mang theo khuôn mặt tươi cười xuất hiện ngay trước mắt, Mạc Từ nhớ rõ trước đó hợp thời mà dặn dò để rồi lại rước lấy một hồi thóa mạ của cha.
“Cha, người phải chú ý thân thể, đợi con trở lại phải đi khám.”
“Thằng ranh con, những lời này phải là ta nói với cậu mới đúng, trở về khám? Không biết lớn nhỏ!” Bộ dáng nổi giận có vẻ vô cùng uy phong.
“Ngược lại cậu đó, ở nước F gặp phải vấn đề gì nhất định phải gọi điện về nhà, thẻ tiền dùng đủ đi.” Quay lại cầm tay của mình, hai bàn tay nắm nhau chặt chẽ, cha đã không còn nghiêm khắc như ở nhà, khóe mắt sinh ra nếp nhăn mảnh làm cho Mạc Từ cảm thán một hồi.
Mạc Từ biết rõ cha là người nói năng chua ngoa tâm địa đậu hủ, nhìn thấy tinh khí mười phần của cha, cũng không thoát được cảm động, vành mắt hồng quan sát cha đứng ở phía trước Mạc trạch đưa tiễn, ánh mắt như là bị phủ hơi ẩm, mơ hồ không ít. Cha sẽ khỏe mạnh mà sống, trong nhà cũng sẽ hết thảy bình an.
Người khác đi ngàn dặm có mẹ lo lắng…Mạc Từ chỉ có cha, không biết cha ở nước C có thể hay không nhớ mong đứa con bất hiếu này?
Nụ cười cổ vũ của anh trai, quần áo Đạt tẩu một tay chuẩn bị, còn có ngọc Quan Âm Đoạn Phong đưa cho.
Ngọc Quan Âm mang theo nhiệt độ cơ thể được cậu đặt ở trên tay, màu xanh hiền hậu nằm ở trong lòng bàn tay của cậu, càng như là một chiếc lá màu xanh biếc.
Phân ly, không thể tránh được.
Khuôn mặt Đoạn Phong nấp dưới ánh đèn thấy không rõ biểu tình, chỉ có khối ngọc Quan Âm này, ở dưới ánh đèn hiện ra sáng bóng, làm cậu từng chút nhỏ giọt nhớ lại bắt đầu từ lúc quen nhau cho đến khi đưa tiễn.
Mạc Từ hy vọng Đoạn Phong có thể có một cái nhân sinh không đồng dạng, không cần gánh nợ nần trên lưng cùng mấy tên côn đồ dây dưa không rõ. Người như Đoạn Phong ổn trọng như thế, không nên là cá bơi trong vũng nước nông. Mạc Từ hướng anh trai đề cử Đoạn Phong đến Mạc thị công tác, không biết Đoạn Phong có tiếp nhận phương thức an bài bắt đầu làm từ nhân viên cấp thấp nhất?
Mạc Từ đem ngọc Quan Âm đặt ở trong túi áo, từ lớp kính nhìn ra bên ngoài, sân bay gần ngay trước mắt.
Nhớ lại quá lâu, con mắt xót rát sưng lên. Mạc Từ cầm khăn tay xoa xoa con mắt, mở cửa xe, bung ô lên, từ cốp xe lấy ra hành lý của bản thân, đợi Đạt thúc sau khi đỗ xe xong, cùng nhau đi vào sân bay.
Trong phi trường thật rộng đồng hồ chỉ hướng sáu giờ, còn có một giờ là máy bay cất cánh. Đạt thúc cầm vé máy bay cùng giấy căn cước của Mạc Từ, ở trước quầy chỉ định tiến hành đăng kí thủ tục.
Mạc Từ đứng ở một bên, nhìn thấy sắp xếp một cái hàng dài thì sinh ra một cổ buồn bực, dòng người không ngừng tuôn hướng về sân bay, cũng có người đi ra ngoài. Dòng người xô đẩy như sóng đen, thúc đẩy tiến bước.
Mạc Từ đưa tay bỏ vào trong túi. Đầu thu đã có trận trận cảm giác lạnh, rất nhiều người đã đổi trang phục dài tay. Áo sơmi tăng thêm một cái áo khoác màu đen, Mạc Từ mặc quần jean màu đen, nhìn qua như là một đứa học sinh phổ thông trẻ tuổi ngây ngô.
Trong mắt đào hoa lưu chuyển hào quang, làn da trắng nõn như gốm sứ ở dưới đèn tỏa ánh sáng. Trên khuôn mặt tinh xảo không biểu cảm làm cho không ít cô gái trẻ cầm vé máy bay nhìn thêm vài lần.
Tướng mạo cùng mẹ thập phần tương tự chỉ có môi Mạc Từ mới giống cha, không lộ vẻ mỏng manh, mà độ dày thích hợp đó sẽ không làm cho người ta cảm thấy lạnh bạc. Tướng mạo tuấn dật đứng ở trong đám người, như là một vật sáng trời sinh.
Không biết nguyên do là vì đứng lâu hay mới xuất viện, Mạc Từ đi đứng có chút bủn rủn. Cùng Đạt thúc nói một tiếng, Mạc Từ ở một nơi không xa ngồi xuống, xoa xoa chân mình.
Một cái bàn tay lớn mang theo hơi ẩm bất tri bất giác đặt trên vai mình, Mạc Từ sợ tới mức nhảy dựng, từ trên ghế đứng lên, quay đầu lại nhìn.
Triệu Hồng Tu nhiều ngày không thấy thu lại cánh tay, từ sau lưng của cậu đi đến phía trước, trong mắt tự tiếu phi tiếu mang theo quang mang quen thuộc, ánh mắt vẫn luôn di chuyển xuống dưới chân mình.
“Anh…”
“Em muốn hỏi tôi vì sao lại ở chỗ này à?” Triệu Hồng Tu vượt lên trước một bước, cắt đứt lời của Mạc Từ, ở nơi cách Mạc Từ năm bước đứng lại.
“Đúng vậy.” Mạc Từ ngẩng đầu chống lại ánh mắt mập mờ của Triệu Hồng Tu trả lời.
“Tôi cho em rất nhiều thời gian suy nghĩ, em rốt cuộc có hay không thật kỹ nghĩ tới?” Âm thanh đột nhiên phóng mềm như là ảo giác, giống như gió nhẹ nhẹ nhàng lướt qua hồ nước. Làm cho người anh đang nói chuyện từ trong lòng cảm nhận được ôn nhu của anh.
“Căn bản không cần suy nghĩ, tôi với anh, chính là hai cực đoan, không có khả năng tương giao. Còn nữa, tôi không thích đàn ông.” Mạc Từ nhổ ra một trận lời nói, đôi mắt màu trà không có trốn tránh không có bị cừu hận quá khứ che phủ, Mạc Từ là ở dưới tình huống cực kỳ tỉnh táo nói ra lời này.
“Cực đoan?” Triệu Hồng Tu như là nghe được cái lời gì giống như mắc cười, môi giương lên khiến cho nụ cười của anh so với thường ngày còn xán lạn hơn.
Mạc Từ chú ý tới khác thường của anh ta, lúc này mới nhìn thẳng vào Triệu Hồng Tu trước mặt.
Âu phục đen thẫm mang theo mảng lớn vết nước, trên ống quần tung tóe bùn đất. Tóc bị mưa xối dính lên trên trán, đôi mắt sâu không thấy đáy theo dõi cậu, bộ dáng có chút thở dốc…Phá lệ chật vật.
Triệu Hồng Tu luôn luôn là người tác phong nhanh nhẹn cực kỳ để ý hình tượng, tại sao lại để bản thân ở một nơi công cộng áo mũ lại không chỉnh tề?
Nhìn ra nghi hoặc trong lòng Mạc Từ, Triệu Hồng Tu nhìn Mạc Từ khẽ nhếch khóe miệng, hầu kết rung động, “Nói cho cùng, cực đoan. Em là đang trốn tránh tôi, Mạc Từ.”
Con mắt thâm thúy như là nhìn thấu tất cả, thẳng tắp bắn về phía Mạc Từ.
Xế chiều hôm nay chậm trễ nhận được tin tức, cái con mồi anh vừa ý lại cự tuyệt anh thừa lúc đêm tối lên máy bay hướng nước F. Cuộc họp công tay bị anh tạm thời hoãn lại, vội vàng lên xe hơi từ thành phố C đuổi tới sân bay, cho rằng Mạc Từ dốc toàn lực sẽ ở trong cái sân bay lớn nhất này rời đi, đoàn người không ngừng tuôn ra bức anh đến sắp nổi điên.
Chiều nay đột nhiên mưa to đổ xuống, hạt mưa nằng nặng đánh vào trên thân xe, chỗ xe giao nhau một một khi đèn đỏ đứng lại, tiếng nhạc khi thì sục sôi khi thì bi thương.
Triệu Hồng Tu ở trong xe như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Trong lúc vội vàng không mang ô, mưa to như trút nước, hạt mưa ở trên đường liên tục văng tung tóe, hợp thành một dòng suối nho nhỏ.
Bãi đỗ xe cách sân bay còn có một đoạn khoảng cách, trong xe không có ô che, Triệu Hồng Tu liền ở trong mưa to đi bộ gần năm trăm mét.
Hạt mưa lạnh buốt nhỏ giọt vào trong cổ, nhuộm ướt tóc. Bùn đất chẳng biết lúc nào tung tóe trên ống quần, bộ âu phục chế tác tinh xảo cũng không biết khi nào thấm ẩm ướt.
Triệu Hồng Tu chỉ cảm thấy lãnh ý như khoan vào tim từ trong lòng lan đến huyết quản, đầu quay cuồng rất nhanh cũng không cho phép anh ở thời khắc này lui bước.
Cậu ta chỉ là một con mồi không nghe lời thôi. Triệu Hồng Tu ở trong lòng tự giễu nói, bộ dáng so với cậu ta tốt hơn còn có rất nhiều.
Thế nhưng…Anh chưa từng gặp qua loại tình huống này, cộng với hai lần bị người ta cự tuyệt.
Anh rõ bề ngoài của bản thân cùng gia thế kết hợp với nhau mang đến cho anh mị lực, ở trên tình trường anh phong lưu săn sóc đã làm cho rất nhiều người ngã đến tận cửa.
Gợi tình dịu dàng ngày thường ở trước mặt Mạc Từ lại mất đi hiệu lực, mặc dù anh cho rằng hai người cũng không tồn tại cừu hận, Mạc Từ cũng đã tiêu tan ý nghĩ hiềm khích lúc trước, nhưng lời nói cự tuyệt lần này quá mức triệt để, làm anh trong lúc nhất thời đắm chìm trong thất vọng bị cự tuyệt.
Trốn tránh…Triệu Hồng Tu ở trong mắt Mạc Từ thấy được trốn tránh, đó cũng không phải Triệu Hồng Tu khi đối mặt với thất bại của bản thân mà tìm viện cớ.
Trên mặt Mạc Từ không có một tia phản cảm, cũng không có lửa giận lúc trước. Trên mặt bĩnh tĩnh, biểu tình mang theo kinh ngạc, không chút nào né tránh nhìn thẳng anh, lúc này mới gọi là trốn tránh.
Biểu tình đeo mặt nạ quá mức giả tạo, thế cho nên làm cho Triệu Hồng Tu liếc nhìn ra.
Ngụy trang cũng không phải là đem toàn thân bao vây ở bên trong, không bị người khác dò xét ra được.
Loại này càng tỉnh táo lại càng không phải cảm xúc bình thường, đối chiếu với Mạc Từ xúc động ngày xưa, Triệu Hồng Tu ở dưới tình huống nóng giận cực độ, ngược lại quan sát rõ ràng hơn.
Quả nhiên, khi đem những lời này thốt ra, Triệu Hồng Tu thấy được biểu tình trở nên cứng ngắc của Mạc Từ.
Trên thực tế, anh phỏng đoán trung tâm nội tâm Mạc Từ.
Không biết dùng loại trạng thái nào đi đối mặt, thầm nghĩ quăng đi sạch sẽ quá khứ, đem tất cả cái gì đó xóa đi, phảng phất chưa hề phát sinh.
Mạc Từ đúng là né tránh, né tránh Triệu Hồng Tu gây sự, nội tâm né tránh nhìn thấy cái loại người này, liền nhớ lại quá khứ cảm giác nặng nề lại nói không được nguyên nhân.
Nước F cũng là để cậu đi giải sầu, giải quyết nội tâm vẫn còn nơi trầm cảm để diệt trừ tận gốc.
Bản thân trị chứng trầm cảm thì cần phải dời đi mục tiêu, học được cách dùng năng lực của mình giải quyết vấn đề, tìm kiếm cơ hội thành công, mượn điều đó phân tán lực chú ý, hợp lý điều tiết khống chế, phóng thích chuyện tình của bản thân để cảm thấy hứng thú, từ trong hứng thú đột nhiên thành công, vì thế mà giảm bớt nóng nảy trong lòng, mệt mỏi, bi quan chán đời, cam chịu cùng cảm giác chịu tội.
Thuốc trị được phần ngọn không trị được phần góc, đó là nguyên nhân người nhà Mạc Từ nhanh chóng chuẩn bị xuất ngoại như vậy. Tránh đi đám người quen ở thành phố C, đi đến môi trường mới để điều hòa tâm tình, đồng thời tìm được con đường của bản thân.
Mạc Từ đương nhiên tiếp nhận an bài như thế, trên thực tế, là trốn tránh quá khứ.
Nhắm mắt lại, Mạc Từ nắm ngọc Quan Âm trong lòng bàn tay, cảm giác ấm áp truyền vào lòng bàn tay. Mở to mắt lại trừng quá mức, đối với Triệu Hồng Tu trước mặt căm tức mà nói:
“Tôi trốn tránh? Tôi chỉ là tạm thời rời khỏi nơi này, cùng anh không quan hệ, anh lại dựa vào đâu mà nói tôi trốn tránh anh hả?”
“Thật không?” Triệu Hồng Tu tiến lên một bước, trong kinh ngạc của Mạc Từ hung hăng nắm cổ tay Mạc Từ, đem người túm đến trước mặt của mình, giam giữ vào trong ngực.
Hai khuôn mặt gần sát rất rõ ràng nhìn thấy từng cái chân lông trên mặt đối phương, bối rối, cự tuyệt…Mạc Từ nhìn thấy mí mắt rủ xuống của Triệu Hồng Tu dính lên hạt mưa, làm lông mi ẩm ướt càng trở nên dài mảnh, nhưng lại vừa lúc che khuất cảm xúc mơ hồ lưu động trong mắt.
Triệu Hồng Tu không tiếng động giằng co, cứ như vậy nắm cổ tay Mạc Từ, đưa cậu nhốt trong ngực của mình, không nhúc nhích được.
Giãy dụa trong lúc này đã không còn tác dụng, Mạc Từ có thể cảm giác được nóng bỏng cùng lạnh băng trên người của đối phương, mưa thấm vào trong áo sơmi âu phục, làn da mang theo nhiệt độ kích thích khoảng trống trong ngực Mạc Từ. Ở tràng diện nhiều loại người hỗn độn ôm cùng một chỗ…
Mạc Từ giãy dụa, dùng loại động tác này không ngừng nhắc tỉnh Triệu Hồng Tu chú ý hình tượng.
“Buông ra, ở đây nhiều người như thế, anh muốn làm gì!”
“Buông ra, có nghe thấy không!”
Vừa đẩy vừa rống, Triệu Hồng Tu rốt cục buông ra, làm cho Mạc Từ giãy dụa công kích rơi vào khoảng không, lảo đảo vài bước mới ổn định được thân hình.
Con mắt càng hiện ra thâm u nhìn xem Mạc Từ trên mặt mang theo lạnh bạc, tựa hồ đang đè nén tình cảm gì đó. Lần nữa vươn tay, bị Mạc Từ một phen hất ra dùng ánh mắt căm thù đối diện anh, cực kỳ giống một con mèo xù lông.
“Tiểu thiếu gia, thủ tục đăng ký làm xong rồi, cậu qua thông đạo kiểm tra an toàn đi, thời gian không nhiều lắm.” Đột nhiên xuất hiện âm thanh làm cho Mạc Từ sửng sốt, nhanh chóng kịp phản ứng nhận lấy, từ trên ghế cầm lấy hành lý của mình, hướng thông đạo kiểm tra an toàn đi đến.
Bước đi đặc biệt dài không giống như là đi đường, càng giống như chạy bộ, đợi cho Triệu Hồng Tu phục hồi tinh thần lại, Mạc Từ đã thông qua thông đạo kiểm tra an toàn, đi vào phòng chờ máy bay.
Mạc Từ đi qua thì mang theo một trận gió Triệu Hồng Tu vẫn cảm giác được, bóng lưng càng ngày càng nhỏ nhìn rất chướng mắt. Nắm chặt nắm tay, Triệu Hồng Tu chán nản xoay người sang chỗ khác, đem thất bại và mất mác còn lại vứt tại chỗ, ngay sau đó đi nhanh hướng bên ngoài phi trường đi ra.
Hai cái phương hướng bất đồng, hai cái con đường bất đồng. Triệu Hồng Tu không muốn nghe tiếng nổ vang thật lớn của máy bay cất cánh, đón mưa bước nhanh, tiến vào trong xe ở bãi đỗ xe.
Khoảng cách ba vạn thước Anh, đột nhiên ngửa mặt nổi lên cảm giác, trên tầng mây ba vạn thước Anh trôi tại đỉnh đầu mình, như là đã vứt bỏ tất cả.
Mạc Từ tựa ở trên ghế ngửa mặt, nhìn tầng mây không ngừng biến hóa ngoài cửa sổ, trong lòng tầng gông xiềng kia chậm rãi được cởi bỏ.
Thành phố C không phải điểm khởi đầu của cậu, cũng không phải điểm cuối cùng của cậu.
Nắm chặt đường vận mệnh của mình, làm cho đường vân tay tiếp tục lan ra.
Cậu vẫn có thể trở về.
Ở tương lai không lâu, mang theo vinh quang trở về ——
Quyển 2: Trưởng thành