“Tôi tại sao lại ở đây?” Người đàn ông giữ cửa cho tiểu thư y tá trên mặt treo nụ cười, nhìn chằm chằm vào mặt Mạc Từ, hỏi ngược lại.
“Tôi là người đưa em đến chỗ này, em không biết sao?” Đi từ từ tiến đến giường bệnh Mạc Từ, Triệu Hồng Tu nhả từng chữ từng chữ, giống như là không có thấy Đoạn Phong, nhẹ nhàng kéo cửa phòng bệnh.
“Ngày đó…” Mạc Từ sắc mặt tái nhợt, nhớ tới hồi ức không thoải mái vài ngày trước, trong mắt chán ghét chợt lóe lên, quay đầu tránh đi ánh mắt nóng rực của Triệu Hồng Tu, khiến cho Đoạn Phong không rõ lí do đặt đũa xuống, đem miếng thịt gà chưa nuốt vào nhai nuốt sạch sẽ, xem Triệu Hồng Tu như không khí.
“Vết thương bị bắt cóc còn chưa tốt à?” Triệu Hồng Tu thuận miệng ném ra một câu làm cho hai người trong phòng bệnh cùng lúc sửng sốt.
Động tác thu dọn hộp cơm của Đoạn Phong dừng lại, hai tay cứng giữa không trung, thấy ánh mắt trốn tránh của Mạc Từ, càng ngày càng nhiều cảm xúc tâm tình tích tụ ở ngực, trong con ngươi màu đen hiện lên một tia quang mang phức tạp. Nhưng anh cái gì cũng không hỏi, trong lòng sau khi thu liễm tâm tình lại trở lại chốn yên ổn, tiếp tục động tác trên tay, chỉ là đầu cúi thấp hơn vài phần.
“Cái vết thương gì?” Mạc Từ nghe thấy tiếng nói làm cho người ta chán ghét của Triệu Hồng Tu thoáng cái đã làm cho bí mật của cậu lộ ra, vội vàng thu thập tàn cuộc, không để cho Đoạn Phong nghĩ quá nhiều, giả vờ như không biết.
“Vết thương? Đương nhiên là thương đá cùng thương đánh, hôn mê ba ngày không tính, trọn thời gian một ngày một đêm cân nhắc, em hiện tại nên cho tôi một câu trả lời thuyết phục đi.”
Triệu Hồng Tu như là không có nhìn thấy tức giận đan xen trong mắt Mạc Từ, quay đầu tự mình mở miệng, từ phía sau rút ra một bó hóa bách hợp bao rất đẹp, để ở chỗ trống trên tủ đầu giường của Mạc Từ. Trong mắt mang theo vị đạo xâm chiếm mãnh liệt, làm cho Mạc Từ thập phần không thoải mái.
“Cân nhắc cái gì? Anh mang hoa đem đi đi.” Mạc Từ nhìn nhìn Đoạn Phong bên phải, bộ dáng cúi đầu không thấy rõ biểu tình.
Loại tình huống này…Thật sự là xấu hổ. Mạc Từ cắn chặt môi dưới, âm thanh lạnh lẽo hạ lệnh trục khách.
“Hoa? Em không thích?” Triệu Hồng Tu xoay xoay bó hoa bách hợp, từ bên trong rút ra một cây hoa, hướng tới gần giường bệnh, đưa tới trước mặt Mạc Từ.
“Em ngửi đi.”
“Lấy ra!” Mạc Từ duỗi tay không có bị thương, cố gắng đẩy ra hoa bách hợp Triệu Hồng Tu nghiêng tới trước mặt cậu, hướng phía sau giường bệnh lui lại, “Tôi không thích hoa, anh lấy ra, còn nữa, tôi sẽ không cân nhắc, anh trở về đi.”
Tuy rằng cừu hận không còn tồn tại, nhạt đi rất nhiều, nhưng cậu vẫn không thể tiêu tan, thái độ đối với Triệu Hồng Tu thủy chung không thể giống với người khác được. Trong nội tâm mâu thuẫn vẫn y nguyên tồn tại, Mạc Từ căn bản sẽ không đem vui đùa của Triệu Hồng Tu giống như lời thật mà để trong lòng, chỉ là gián tiếp xem như di chứng anh ta động kinh.
Cân nhắc cái gì, cậu chưa bao giờ cảm thấy Triệu Hồng Tu có cái gì tốt, tính hướng của cậu rất bình thường, nữ giới tay chân mềm mại cùng cơ thể nam giới ***g ngực cứng rắn, cậu càng ưa thích nữ giới nhỏ xinh hơn. Cho dù thật sự phải chọn, cậu cũng sẽ không lựa chọn người có một cái đời trước là kẻ thù này.
Mạc Từ trong mắt tích lũy lửa giận, đuổi Triệu Hồng Tu đi bằng tinh thần. Bởi vì Đoạn Phong cũng có mặt, cậu không thể nói lời quá lộ liễu, Mạc Từ chỉ có thể ra hạ sách này, không đuổi người quá trớn.
“Em lặp lại lần nữa?” Triệu Hồng Tu nghe thấy Mạc Từ cự tuyệt mấy lần, tâm tình hào hứng khi đến như là bị người phá hỏng cho một xô nước lạnh, từ đầu đến gót chân.
Triệu Hồng Tu anh còn chưa từng bị người khác cự tuyệt qua!
Sắc mặt càng ngày càng đen ám, Triệu Hồng Tu giận quá hóa cười, đầu lông mày nhướng lên ở giữa chứa một cổ vị đạo sắc bén, bỏ qua bông hoa bách hợp đã từng chọn lựa ở cửa hàng, Triệu Hồng Tu đột nhiên vươn tay ra, nắm hàm dưới Mạc Từ, cũng đem mặt mình để sát vào Mạc Từ, âm thanh trầm thấp như là một cơn gió lạnh trong ngày hè, đẩy đi nhiệt lưu trong không khí.
“Lặp lại lần nữa?”
“Buông cậu ấy ra!” Phía sau hai người xuất hiện âm thanh rõ ràng, tay Triệu Hồng Tu bị Đoạn Phong dùng lực kéo ra, ngăn chặn ở trước mặt Mạc Từ, tư thái của Đoạn Phong vì bảo vệ người ta mà ưỡn ngực, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào Triệu Hồng Tu đang uy hiếp Mạc Từ.
Lần trước đưa Mạc Từ đến bệnh viện thoa thuốc cũng đã đối mặt gặp qua, Mạc Từ tuy rằng không nói, nhưng anh có thể mơ hồ cảm giác được Mạc Từ có địch ý đối với người đàn ông này.
Người đàn ông này nhìn lên tuấn dật bất phàm, nụ cười thời thời khắc khắc đọng ở bên môi nhưng làm cho anh cảm giác không thích được. Nụ cười dối trá, quan tâm dối trá…
Đối với gì đó Mạc Từ giấu diếm cần phải từ trong miệng người ngoài mới nghe được, anh rất sinh khí, nhưng nhìn thấy Mạc Từ bị bức bách, bộ dáng hết sức khó chịu, Đoạn Phong cảm giác mình vẫn là trước buông nghi vấn tức giận, đứng ra, trợ giúp bạn bè thoát khỏi dây dưa của người này.
Mày kiếm rậm thít chặt lại với nhau, Đoạn Phong mặt không biểu tình nhìn Triệu Hồng Tu chậm rãi buông tay bị anh hất ra giữa không trung, không chút nào bị ánh mắt sắc bén của Triệu Hồng Tu ảnh hưởng, lấy tay nắn nắn bàn tay rủ xuống của Mạc Từ, đối với người khác giơ lên khóe miệng nói: “Mạc Từ còn đang ở bệnh viện dưỡng bệnh, anh không thể quấy nhiễu cậu ấy nghỉ ngơi.”
Một câu nói phá lệ có phân lượng, làm cho Triệu Hồng Tu không thể không nheo mắt lại, tư thái nhìn bằng nửa con mắt đem Đoạn Phong từ đầu đến chân đánh giá một lần.
“Anh là bạn của Mạc Từ?”
“Đúng vậy, Triệu tiên sinh là quan hệ thế nào với Mạc Từ?” Đoạn Phong hỏi ngược lại, mặc cho Triệu Hồng Tu ánh mắt sắc bén nhìn thấu anh, quay lại nắm tay Mạc Từ một cái, Đoạn Phong rất tự nhiên đưa cánh tay rủ xuống hai bên thân thể.
“Ân nhân cứu mạng.” Triệu Hồng Tu trả lời không chút do dự, nụ cười lộ ra nhiều hơn một tia ý tứ hàm xúc nói không rõ. Lướt qua thân hình Đoạn Phong, Triệu Hồng Tu đem ánh mắt rơi xuống trên người Mạc Từ sau lưng Đoạn Phong.
“Thế nào, không đến cám ơn tôi người ân nhân cứu mạng này?”
Mạc Từ tinh tường tiếp nhận loại ánh mắt này một lát, như là cảm thấy vật gì đó nghẹn ở trong cổ họng, né đi ánh mắt của Triệu Hồng Tu, dòng suy nghĩ đứt gãy đột nhiên nối liền lại với nhau.
Tại thời điểm đó, Triệu Hồng Tu làm sao lại đến nhanh như thế?
Triệu Hồng Tu là Tổng giám đốc của xí nghiệp Triệu thị, Lý Vĩ cùng Dư Phái San quan hệ bất chính là một gã viên chức danh nghĩa Triệu thị. Biểu tình Lý Vĩ sợ hãi cậu mặc dù không có nhìn thấy, nhưng âm thanh mang theo vài phần run rẩy còn lưu tại trong đầu của cậu.
Chẳng lẽ…Cảnh tượng nhanh chóng lui về trước, Mạc Từ nghĩ đến lần bại lộ gian tình ngẫu nhiên gặp phải của Dư Phái kia. Đối mặt ở tiệm đá quý, Triệu Hồng Tu giống như vui đùa nói muốn hay không hỗ trợ cậu điều tra.
Hình ảnh rời rạc liều mạng tụ lại cùng một chỗ, Mạc Từ trong hoảng hốt ra được một cái kết luận, lúc đó…Triệu Hồng Tu lúc đó đã nhận ra Lý Vĩ đi.
Như vậy ân nhân cứu mạng vừa nói…Cũng là sớm có mưu tính trước. Mạc Từ ấn tượng đối với Triệu Hồng Tu càng thêm ác liệt, loại cảm tình mạc danh kỳ diệu này dứt khoát sẽ không tiếp nhận, hiện tại chỉ hy vọng người này cách ra thật xa, không cần phải sinh ra cái phiền toái gì mới tốt.
Tâm tư trăm chuyển, Mạc Từ rốt cục đáp lại: “Vậy cám ơn Triệu tiên sinh, người nhà của tôi sẽ tới quý phủ bái phỏng, đáp tạ ân cứu mạng.”
Trả lời thản nhiên rước lấy Triệu Hồng Tu liếc xéo, kết quả trước kia mong muốn không đạt được, Triệu Hồng Tu lại đem ánh mắt chuyển qua trên người Đoạn Phong, tìm kiếm cửa đột phá. Anh chàng chặn ở trước mặt Mạc Từ này, rất chướng mắt.
Người anh vừa ý làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Hai người cạnh tranh, lời thua tùy tiện, chữ đó trong từ điển của anh cho tới hiện tại cũng không có cái từ này.
Chỉ là không đợi anh mở miệng, trên người đột nhiên vang lên chuông điện thoại di động, Triệu Hồng Tu lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy cuộc gọi trên màn hình, sắc mặt lập tức trầm xuống, cũng bất chấp trong phòng bệnh có hai người, ấn xuống phím nghe vội vàng đi ra phòng bệnh.
“Cậu không sao chứ.” Đoạn Phong nhìn thấy Triệu Hồng Tu rời đi, xoay người sang chỗ khác hỏi thăm Mạc Từ.
Trên khuôn mặt tái nhợt mơ hồ có thể thấy được mồ hôi, lông mày xoắn lại với nhau cùng mái tóc mang theo ẩm ướt khiến cho Mạc Từ sinh ra một loại cảm giác mong manh.
“Không có việc gì.” Mạc Từ buông lỏng cảnh giác, xác nhận Triệu Hồng Tu đã rời khỏi đây, vuốt cổ tay đã chống đỡ cơ thể thật lâu. Vừa rồi nghĩ quá nhiều, dưới tình huống ở chỗ này giằng co đủ kiểu, vết thương gân cốt bị thương thêm phát sinh đau từng cơn, tiêu hao thể lực nghiêm trọng, Mạc Từ không thể không nằm trên giường cùng Đoạn Phong giải thích.
Cửa bị mở ra được Đoạn Phong đóng lại, không cho cậu tiếp tục nói nữa. Đoạn Phong hướng Mạc Từ lắc đầu, “Tôi biết rồi, cậu trước tiên nghỉ ngơi đi.”
Đón lấy chăn mỏng giúp Mạc Từ đắp lên, Đoạn Phong vỗ vai Mạc Từ, trong ánh mắt màu đen nhìn không ta một tia màu sắc. Cảnh này khiến cho Mạc Từ hết sức không yên, trực tiếp nắm được góc áo T-shirt của Đoạn Phong.
“Đoạn Phong trước đừng đi, tôi không có lừa anh…Không cần suy nghĩ nhiều, kỳ thật, kỳ thật…Tôi không muốn để cho anh lo lắng.” Âm điệu dần dần yếu ớt, một câu cuối cùng gần như nỉ non.
Chắc hẳn vừa rồi Triệu Hồng Tu tặng hoa, nói ra lời có nghĩa khác, Đoạn Phong đều nhìn thấy nghe được đi. Cậu vốn không vội mà giải thích, nhưng là không nói trong lòng cậu lại khó chịu hết mức, sợ Đoạn Phong sẽ bởi vì sự kiện này mà sinh ra suy nghĩ không đồng bộ, tựa như quan hệ sẽ chuyển biến xấu.
Đoạn Phong vẫn luôn là đặc biệt, luôn im lặng không lên tiếng đối với người ta bày tỏ quan tâm. Mặt lạnh tâm nóng, gặp chuyện không chút hoang mang, là người trẻ tuổi ổn trọng hiếm có.
Người như vậy…Lừa gạt cậu sẽ cảm thấy áy náy, Mạc Từ xuất thần trong ánh mắt màu đen của Đoạn Phong, thần sắc lo lắng trên mặt bị đối phương thấy rõ ràng.
“Tôi không đi.” Đoạn Phong kéo ra Mạc Từ bám góc áo của anh, sắc mặt biến thành dịu dàng không ít, “Tôi hiểu mà.”
Lần này nói một câu nguội lạnh không rõ, Mạc Từ lúc này mới yên lòng lại. Dựa vào gối mềm mại, đem ánh mắt đặt ở trên một mảnh bóng xanh ngăn trở ánh mắt trời, ánh mặt trời tán vụn xuyên qua khe hở ở giữa nhánh cây, chiếu vào cửa sổ cách đó không xa.
Mạc Từ biết rõ Đoạn Phong còn đang kề bên, dùng giọng điệu bình ổn giải thích chuyện tình ngày đó sau khi tạm biệt, tiện tay bắt lấy một hạt bụi nhỏ, đặt ở trong lòng bàn tay ngắm nghía. Giọng điệu bình tĩnh tự thuật ra sự tình không hẳn là nguy hiểm ngày đó, Mạc Từ nói rất thoải mái, nhưng Đoạn Phong ngồi trước giường bệnh lại không cảm thấy thoải mái.
Bắt cóc…Cái từ ngữ lý lẽ cách anh xa đến ngàn dặm lại trình diễn trên người bạn tốt Mạc Từ. Tuổi nhỏ mất mẹ, mẹ kế cùng với người ngoài âm mưu đoạt gia tài.
Chuyện cứ như là tình tiết trong tiểu thuyết, nguy hiểm phức tạp.
Nghe đến cuối cùng, Đoạn Phong như có điều suy nghĩ, thay Mạc Từ nói khô miệng rót một ly nước, nét mặt ôn hòa hiện trên mặt. Đoạn Phong nhìn thấy trên mái tóc không phải đen bóng của Mạc Từ nhiễm lên một tầng màu vàng nhàn nhạt, ở trong phòng bệnh ánh sáng ngập tràn hiện lên trong suốt.
Trải qua những việc như thế, làm cho Đoạn Phong sinh ra một cổ ý nghĩ thương tiếc, đột nhiên đứng dậy, đưa tay phủ lên vai Mạc Từ, yên lặng an ủi so với nói lời ra miệng càng làm cho Mạc Từ thỏa mãn.
Mạc Từ lý giải ý tứ của Đoạn Phong, nắm ngược lại tay anh, lộ ra một cái nụ cười không sao cả. Âm thanh ve kêu ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, nhưng trong nội tâm hai người cũng không cảm thấy khó chịu, nhìn nhau cười, không vui trước đó phảng phất như chưa hề phát sinh qua…