Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: "tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. ". "Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. "
cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..nào dám trèo cao.. "tôi xin lổi...tôi..sẽ chịu trách nhiệm.. Tuệ Nhi k đòi hỏi cậu chủ phải chịu trách nhiệm...chắc chán lão gia sẽ k chấp nhận chuyện này...1 giấc mơ...Tuệ Nhi chỉ xin cậu từ nay đừng nhắc đến chuyện này nữa..tôi biết trong lòng cậu chỉ có Mẫn tiểu thư... ". "cô ấy...đã k cần tôi nữa..cái cô ấy cần là quyền lực và địa vị...những thứ đó..tôi có thể cho cô ấy..cớ sao..cớ sao cô ấy k từ bỏ những tham vọng của mình...cớ sao????"
Bình luận truyện