- Ah.....
Anh nhìn lên, là Quất Chi với vết thương trên tay. Cô nàng đang cố gắng kiềm cơn đau và tự chăm sóc vết thương cho mình. Anh nhận thấy mình cũng nên hỏi thăm vài câu, nói sao thì cả hai cũng làm việc cho một tổ chức:
- Cô bị sao vậy?
Quất Chi không trả lời, cô hỏi ngược lại:
- Anh đoán xem tôi vừa đi đâu?
Anh không hứng thú chuyện đó. Anh quay mặt đi.
- Tôi vừa ờ chỗ Tô Ngọc Lâm về, tôi tới giết cậu ấy.
Bàn tay anh túm chặt cổ áo của Quất Chi, anh gầm gừ:
- Đừng có làm cái gì ngu ngốc! Nếu cậu ấy bị mất một cọng tóc, tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu.
Quất Chi bật cười:
- Anh vẫn còn quan tâm đến cậu ta như thế à? Anh cứ yên tâm, tôi vẫn chưa chạm gì được tới cậu ta đâu. Tô Gia Thành đã phái một cao thủ theo bảo vệ cậu ta, tôi bị thương đây này. Nhưng mà.....anh và cậu ta thật giống nhau, đều là những cái xác không hồn.
Anh mở to mắt nhìn Quất Chi. Cô nói tiếp:
- Nếu anh thật sự yêu cậu ta thì nên đi tìm cậu ta chứ, phải không?
Anh chạy ra ngoài, Quất Chi nhìn theo:
- Cần phải làm cho anh tỉnh táo hơn một chút, mặc dù sẽ nguy hiểm đấy. Rồi anh sẽ chỉ còn có tôi thôi, Hoàng Long ạ.