Một làn gió nhẹ mang hơi ấm của nắng sớm mai đã đánh thức anh dậy. Anh nhìn sang bên cạnh mình, cậu vẫn còn ngủ, thật yên bình. Đầu cậu tựa vào vai anh, gương mặt lúc ngủ của cậu y như một Thiên Thần. Anh chợt cảm thấy không khí hôm nay thật dễ chịu. Phải lâu lắm rồi anh mới thấy lòng minh tràn ngập một nỗi sung sướng như thế này. Chắc là vì anh có cậu bên cạnh. Anh tự thấy cuộc đời anh cũng chưa đến nỗi tệ hại. Ít ra là anh còn có cậu.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu, hình như cậu cũng thấy nhồn nhột nê mới nhích người một chút, càng sát vào người anh hơn. Cậu là báu vật của đời anh. Cậu mang tới cho anh niềm vui, mang tới cho anh mục tiêu để sống. Giờ thì anh không còn tự hỏi mình tồn tại trên thế gian này để làm gì nữa rồi. Anh đã biết. Đó chính là ờ bên cạnh cậu, bảo vệ và che chở cho cậu. Nghĩ tới đó, anh mỉm cười một mình. Anh lại nhìn cậu. Anh nghĩ là nếu như có thể nằm mãi như thế này thì thật là tốt. Chắc chắn khi thức dậy hôm nay, cậu sẽ không hét toáng lên, không la mắng anh, không tống anh khỏi nhà cậu. Cậu đã biết là anh yêu cậu và cần có cậu. Nhưng cậu có yêu anh không? Anh không biết, mà cũng không cần biết. Tuy nhiên, nếu cậu nói với anh là cậu cũng yêu anh thì anh biết là mình sẵn sàng chết vì cậu.
Tiếng chim hòt. Chưa bao giờ anh cảm thấy âm thanh đó hay như vậy. Cái này có được gọi là hạnh phúc không nhỉ? Nếu vậy thì hạnh phúc quả thật rất tuyệt vời. Hạnh phúc giống như một đôi cánh vậy. Nó sẵn sáng biến chúng ta thành Thiên Thần và đưa chúng ta bay lên cao, đến với Thiên đường, nơi chốn tuyệt nhất của cuộc sống. Mặc dù vậy, một khi hạnh phúc bị mất, nó sẽ ngay lập tức biến thành một đôi cánh đen và mang chúng ta đến nợi tận cùng của Địa Ngục. Hạnh Phúc, con dao hai mặt. Anh không biết tương lai sẽ như thế nào. Cái mà anh quan tâm bây giờ là cố gắng giữ lấy hạnh phúc của anh. Anh muốn mang đến cho cậu Hạnh Phúc.
Mi mắt cậu đang lay động, cậu sắp thức giấc rồi. Anh vội vàng nhắm mắt lại, vờ như đang ngủ. Cậu ngồi dậy, nhìn anh, rồi vớ tay lấy mớ quần áo mặc vào. Đợi cậu đi khỏi đó, anh mới rời khỏi giường.
Cậu đang đứng bên cạnh kệ bếp, cố gắng nhón chân lên để lấy hộp ngũ cốc. Anh xuất hiện ngay sau lưng cậu và tiện tay lấy nó giúp cậu. Cậu xoay người lại. Anh hôn nhẹ lên trán cậu:
- Cậu cần uống thêm mấy chục lon sữa tăng chiều cao đó.
Cậu nhíu này. Anh biết là cậu quá 20 tuổi rồi, không thể cao hơn nữa. Anh xoa đầu cậu:
- Tôi đùa thôi! Đêm qua cậu ngủ ngon chứ?
Cậu gật đầu. Anh cúi xuống định hôn lên môi cậu nhưng cậu đã ngăn lại:
- Anh chưa đánh rằng, rửa mặt à?
Anh lờ đi:
- Để sau đi.
- Không được! Anh phải đi làm vệ sinh ngya. Sau đó ăn sáng, nghe rõ chưa?
Anh phì cười, lúc nào cậu cũng là người ra lệnh hết.
- Thôi được.....
Đầu óc anh chỉ dành cho cậu, không có chuyện gì có thể làm anh lo lắng hơn là việc làm mọi chuyện cho cậu. Anh và cậu đi mua sắm ở khu chợ "Giao dịch tự do", anh cũng lấy làm ngạc nhiên vì cậu là một bác sĩ mà lại biết tới khu vực mua bán bất hợp pháp này. Cậu cho biết là thường mua một số thứ ờ đây với giá rất rẻ. Những người bán là những tên trộm, hoặc những gã nhận tiêu thụ hàng gian. Cậu cũng như anh, đều không quan tâm tới xuất xứ của các món hàng mà chỉ quan tâm tới chất lượng và độ quý giá của nó thôi. Thật là tiện khi người bán không biết giá trị của thứ mà họ đang rao bán với giá rẻ mạt. Cậu đã chọn được cho anh một cái khăn choàng cổ màu đen, mùa đông gần kề rồi, có lẽ hôm nay Tuyết sẽ rơi không chừng. Anh lặng lẽ tách khỏi cậu để tự đi tham quan khu chợ. Chỗ này thật là náo nhiệt.